"Minh Anh, không giống như Dương Tiểu Thanh và Doãn Kế Anh. nàng là một nữ nhân trưởng thành, nàng có đầy đủ nhan sắc, hiểu biết và tài năng lại càng là người rất ít ỏi mà ta có thể tin tưởng, đại đạo dài đằng đẵng mà Thảo Mộc Tông vừa lập sẽ rất nhiều việc. nàng...sẽ giúp ta san sẻ một chút gánh nặng chứ ?"
Giọng Thiên mềm mại mà ôn hòa tựa như có thể hòa tan cả con tim băng giá nhất.
Con tim Doãn Minh Anh đập lên từng hồi như con nai nhảy nhót, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay đó đang đặt trên vai.
Nàng không hề phản kháng hắn một cái đặt tay này cũng như 2 chữ "san sẻ" mà hắn ngầm dụng ý trong câu nói vừa rồi.
"Tiêu ca, ...tất nhiên là được rồi, nhưng ta sợ ta không đủ năng lực..."
Thiên nhẹ xiết bàn tay cố truyền cho nàng một chút hơi ấm tự tin.
"Có gì không thể, một con heo ta còn có thể dậy nó thành thiên tài huống chi là xinh đẹp thông minh như nàng"
"Hứ, miệng thật là ngọt.." nàng nũng nịu nói, nét đẹp khiến người nhìn không rời nổi mắt.
"Uhm, vậy huynh muốn ta làm gì vậy ?"
"Trận pháp...làm chủ cho ta Thiên Trận Môn thứ 2, lập ra một cơ nghiệp trận pháp bá chủ khắp Thiên Phù Giới, quảng bá trận pháp ra khắp thế gian"
"Ah,....nhưng mà, muội còn chưa biết gì về trận pháp ah. Muội sợ..."
"Sao lại không biết, trong 3 trang Trận thư thì trang của nàng ẩn chứa trận pháp cao thâm nhất, lực tăng phúc tinh thần lực cũng cao nhất, chờ ta truyền 1 trang còn lại cho Tiểu Thanh sau đó sẽ quán thông tinh túy trong cả 4 trang lại truyền thừa cho các nàng"
"Thông Thiên Trận Minh Hội từ nay sẽ giao cho các nàng nắm giữ và nàng, sẽ là người làm chủ...sao hả ?"
"Uhm,...vậy còn được, nhưng mà huynh phải phải hứa với muội, phải luôn làm chỗ dựa cho ta"
"Tất nhiên rồi phu nhân, ta không làm chỗ dựa cho nàng thì còn ai,...nàng mà kiếm chỗ dựa ở nơi khác coi chừng ta chém chết tên khốn đó ah"
"Ahihi, huynh...Hihi..." Doãn Minh Anh lập tức cười đùa hoàn toàn mặc nhiên cho chuyện đụng chạm thân thể mà nữ nhân quý tộc xưa nay rất giữ kẽ.
"Kế Anh, cả nàng nữa...bớt mê chơi đi, sắp 17 tuổi rồi đó coi chừng không gả được cho ai đâu"
"Kệ ta, ta mà ế là huynh phải lấy ta đó, ta không muốn nhị tỷ bị huynh bắt nạt.
"Hahahahaha....Bắt nạt thì nàng làm sao ah, cắn ta chắc...đừng quên nha, ta tu luyện kiêm cả đế vương đạo ah nha, đừng chọc đến ta coi chừng ta nạp nàng làm phi luôn ....ah, bỏ cái tay...ahhh..." còn chưa nói xong thì hắn đã la lên như heo bị cắt tiết cố gỡ bàn tay non mềm đang dứt lấy miếng thịt tươi trên eo.
"Thật tình, ta thật không thể không mặc niệm cho cái tên xấu số nào mà lỡ lấy phải nàng ah...nữ...ahhhhhhh...."
"Bổn cô nương nhu mì thục nữ, ai diễm phúc mà được lấy bổn tiểu thư, huynh nói phải không ..Tiêu ca ca?"
"Ờ....con mẹ nó, nàng nói đúng rồi, bỏ cái tay..."
"Hahahaha...hihi..." ở bên Dương Tiểu Thanh cười trên nỗi đau người khác nhìn ca ca.
Trước mấy vị mỹ nữ, Thiên lập tức chuyển từ một vị thần cao cao không thể với tới rớt cái bịch xuống làm một nam nhân bình thường nhất.
Bất quá khi mọi người nhìn tới lại có cảm giác khác.
Thiên cũng tu đế đạo, là một vị đế hoàng chân chính.
Hắn còn là một vị siêu cấp cường giả còn mạnh hơn cả thần cảnh.
Hắn là một vị phù sư siêu cấp.
Hắn là một vị trận sư cực mạnh
Hắn là một vị luyện khí sư đáng sợ.
Mỗi một địa vị này đều đủ để hắn được vạn người tôn kính, địa vị viễn siêu thường nhân.
Nhưng mà hắn ah, không hề để ý tới quá nhiều quy tắc giống như hoàng gia, không rườm rà lễ nghi như quý tộc, không nghiêm nghị vô tình nhu đế quân mà ngược lại.
Trong cái đơn giản lại là sự lô rích.
Trong cái chất phác lại là sự tỉ mỉ.
Trong cái trẻ con lại là không ai dám xem thường.
Một đám nữ nhân khác nhìn 3 nàng Doãn gia mỹ nữ đều hiện lên vô tận hâm mộ, nhưng chỉ có thuần túy là hâm mộ không có đố kỵ.
Ngay cả lạnh lẽo như Băng Nhi, tà mỵ như Mộng Khả Nhu đều không ngoại lệ.
Nữ nhân ah, dù như thế nào thì cũng là kẻ yếu đuối cuối cùng được nhờ không phải cũng chỉ nhờ tại một đấng nam nhi thôi sao.
"Phù Mãnh..."
"Có nô tài..."
"Uhm..Sau này xưng "thuộc hạ" được rồi..."
"Tuân lệnh ..chủ nhân, ngài có gì phân phó"
"Uhm, ngươi là một luyện khí sư ?"
"Đúng vậy chủ nhân, ta là luyện khí đại sư tại Thiên Hoa Quốc, là một vô danh tiểu tốt ah"
"Không cần khiêm tốn, ta thấy ngươi tinh thần lực đã đạt đến ngàn điểm tông sư,...đã luyện thành mấy kiện địa khí rồi ?"
Phù Mãnh lập tức cúi đầu xấu hổ
"Chủ nhân, mới chỉ...1 kiện...ta..là ngẫu nhiên may mắn"
"Uhm, có muốn theo ta học luyện khí"
Thiên nói một câu này tựa như hờ hững tựa như bâng quơ nhưng vừa nói ra thân thể to lớn Phù Mãnh lập tức run lên lẩy bẩy.
Chủ nhân của hắn vừa nói cái gì..
Dậy hắn luyện khí.....có thật là như vậy không ?
"Chủ...chủ nhân, ngài...ngài thật sự muốn ..muốn dậy ta...luyện...luyện khí"
"Không cần gấp gáp như vậy, ngươi nói sao cũng là tông sư khí đạo đại diện cả quốc gia ah, khí độ một chút chứ".
"Chủ...chủ nhân, ta..."
"Đối với ta thì luyện khí cấp tông sư là chuyện rất nhỏ, chỉ ngươi một vài đường là xong, nhưng mà ..còn phải xem sự cố gắng của ngươi thôi"
"Chủ nhân....thuộc hạ nhất định trăm ngàn lần cố gắng, cầu ngài chỉ điểm..."
Nói xong thân thể run rẩy to lớn, lão ta liền quỳ sụp xuống lật liền một loạt 10 lậy, thật ra có lẽ chính lão cũng không biết mình đã lậy bao nhiêu cái chỉ biết là trong lòng kích động máu huyết sôi trào liền lậy, lậy mãi cho đến khi tự mình thấy thoải mái mới thôi.
"Uhm...vậy theo ta vào trong"
Sau đó Thiên lại đi tới chỗ Doãn Kế Anh.
"Uhm...ta còn có một vị trí, có chút phù hợp với nàng"
"Uhm...được, bổn tiểu thư coi như đồng ý rồi, Tiêu ca huynh nói đi....là chức nghiệp gì"
"...y sư, Kế Anh...nàng tuy có chút ..."
Thiên nhe răng cười bỏ lửng câu này nhưng bất quá ai cũng hiểu được 2 chữ sắp nói đó là 2 chữ gì.
"Ê...nói đi, lấp lửng cái gì ah"
"Nàng...tuy là có chút đanh đá..." nói xong Thiên liền nhanh như chớp né người tránh khỏi một cái ngọc thủ hung hăng nhéo tới.
"Tuy là có chút chua ngoa nhưng mà, bản tâm lại thiện lương, y sư này của ta là đi từ nhân thể cấu tạo mà thực hiện những loại pháp thuật phù hợp, nó không phải thuần túy chỉ là những tiểu thuật không có lực chiến mà ngược lại"
"Khi nàng nắm giữ được hoàn mỹ cấu tạo thân thể nhân sinh sẽ có thể tìm ra pháp tắc thiên địa, trong chiến đấu lại càng phát huy hiệu quả khiến người khiếp đảm"
"Bước đầu có chút khó khăn nhưng mà có bổn công tử đây dậy dỗ, nàng sẽ rất nhanh nắm giữ, Sao hả...muốn làm không ?"
"Dám...sao lại không dám, ta cũng muốn xem huynh có năng lực dậy nổi đại thiên tài như bổn tiểu thư hay không ?"
"Uhm, vậy được rồi.."
Thiên trở về chỗ ngồi.
"Vậy là kể từ nay Thảo Mộc Tông ta sẽ phân thành cửu môn tam hội, tất cả lấy dương gia Dương Bính, Dương Chí Vĩ, Dương Tiến làm hạch tâm chủ chưởng tất cả"
"Các ngươi lui ra làm việc mình đi"
Chờ một đám người lui ra Thiên trở tay một cái hiện ra cái bàn lớn.
Ngồi ở đây có 23 người gồm 4 người Dương gia.
6 thuộc hạ: Băng Vô Cương, Dịch Kiến Hành, Lạc Vẫn, Văn Trung Hoa, Văn Trí, Phù Mãnh.
Nhóm mỹ nhân 10 người: Doãn Lục Anh, Doãn Minh Anh, Doãn Lục Anh, Băng Nhi, Mộng Khinh Nhu, và cả Vương Ái Ngữ, Lục Hàn, Lục Anh Kỳ, Vương Yến Nhi, Yến Tương Tư.
Doãn gia nhị lão: Doãn Thiên Quân, Doãn Thiên nam và cùng với cả lão tông chủ Băng Tuyết Cốc
Thiên đặt lên bàn 4 món đồ vật. Sau đó Băng Vô Cương lại đưa lên một gốc Băng Sơn Tuyết Liên ngàn năm lớn bằng cái thau lớn cùng với một mớ mười mấy 20 gốc Băng Sơn Tuyết Liên cây con.
"Chủ nhân, tông chủ còn sở hữu một gốc thiên địa bảo mộc Băng Tuyết Minh nhưng ông ấy..."
"Uhm, để ta nói chuyện sau việc này"
Thiên cầm gốc Băng Sơn Tuyết Liên lại, cùng với một viên hỏa thạch mầu đỏ chói phả ra nhiệt lực khủng khiếp.
Một viên kim loại lấp lánh lôi điện cùng với phong hệ lực lượng đậm đặc.
Một khúc xương đùi
Và cuối cùng là một nhánh cỏ Lục Diệp Thảo.
Nhìn thấy 4 vật này trước mắt ai nấy đều nhìn trố mắt khó hiểu.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK