Trên thuyền.
Một Doãn Kế Anh nghịch ngợm mà khả ái
Một Doãn Minh Anh mềm mại dịu dàng
Một Doãn Lục Anh duyên dáng yêu kiều
Một Dương Tiêu bình phàm mà đẹp trai, ung dung bình tĩnh tựa như trời sập không sợ.
4 người họ bình yên ở đây lẳng lặng câu cá, đẹp tựa như một bức tranh, mất đi một thứ là thiếu thêm vào một thứ là thừa.
Đó là một sự bình yên mà hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật đã hoàn thiện, tựa như mọi thứ trong đó đều không có một điểm khuyết.
Dương Trần Kiệt xuất hiện chính là một người thứ 3, hắn thuần túy là vì tự xem mình là đúng, tự xem mình cao thượng, tự hắn đến và kiếm chuyện khiêu khích.
Nhưng đáng tiếc xưa nay lẽ đúng lại chỉ thuộc về kẻ có thế lực cao hơn, danh vọng lớn hơn và chiếm được số đông hơn.
Hắn...chẳng khác gì 1 con chó đi sủa bậy, nhưng hắn lại có một đám chó ngu xuẩn đi theo a dua.
"Bành...ầm..." một cỗ tức giận kình lực dâng tràn lên.
Chân mày như kiếm dựng ngược lên, bạo ngược chi khí tán loạn ra, thoáng chốc Vương Trần Kiệt liền như hóa thành một đầu bạo long dữ tợn bốc lên khí tức cuồng bạo.
"Ngươi...muốn ...chết..."
"Ầm...ầm ..rào" trọng áp từ trên người hắn áp xuống khiến du thuyền của Thiên lập tức bị nhấn chìm xuống nước tựa như có thể vỡ tan bất kỳ lúc nào.
Nhưng mà thần kỳ đó là trước uy áp loại này, một chiếc du thuyền bằng gỗ loại này dù tốt thì cũng không thêt chịu nổi uy áp của một bán thánh nhưng thần kỳ là trước trận uy áp này nó dù có vẻ chênh vênh nhưng lại hoàn hảo không chút nào vỡ tan.
"Uhm...nổi giận rồi, chó dại sủa người không được liền muốn cắn người..." Thiên vừa gỡ con cá thứ 4 bỏ vào hũ vừa nhe răng cười, thái độ của hắn giống như xem Vương Trần Kiệt thật sự như 1 con chó hung dữ, trước cơn sóng gió như trời sập hắn lại dửng dừng dưng như không hề hay biết.
"Ah...con thứ 4...còn 6 con, Tiêu ca...huynh định câu hết cả 10 con sao"
"Uhm...không cần câu hết đâu, chỉ cần 1, 2 con nữa là đủ rồi.."
"Nhưng huynh dùng cá này để làm gì...nướng ăn sao" Doãn Kế Anh mở lớn mắt to bộ dáng thèm rỏ dãi.
"Uhm...chắc không đâu, mấy con cá chỉ lớn bằng 2 ngón tay...làm sao mà đủ ăn ah" Lục Anh nhíu bên miệng lộ ra má lúm xinh xắn.
"Hừm...nói các nàng rồi, cá này không phải loại cá phổ thông có thể sánh bằng...với lại cá nhỏ này chỉ là mồi mà thôi...cá lớn còn chưa lộ ra"
"Ah...còn 1 con cá mặt trời lớn thật lớn nữa sao.." Doãn Kế Anh lập tức mắt sáng như 2 vì sao, Thiên vừa nhìn nàng liền hiểu được dụng tâm bất thiện của nàng.
"Xí...đừng có nằm mơ, cá này không có nướng ăn được...đây là cơ duyên của các nàng đó, không được đánh chủ ý bậy"
"Ah...là cơ duyên gì vậy.." Minh Anh, Lục Anh, Kế Anh như 3 tiểu hồ li nhào tới hỏi.
Ngay lúc này chó điên đã bị chọc giận đến phát điên.
"Khốn kiếp...chết... đi... cho ...ta"
Trên người Vương Trần Kiệt hiện lên một đạo lôi đình mầu xanh lam nhập nhoàng khí thế kinh người.
Lôi đình này vừa hiện, mặt nước xung quanh lập tức liền bị điện xà đốt thành hơi nước, khắp mặt hồ cá nổi lên lềnh bềnh sau đó lại bị đốt cháy thành than đen, chỉ có một số hung ngư tu vi cao mới kiên trì được không chết.
"Ầm...xẹt...đùng...tiện chủng, lập tức quỳ gối, tự cắt lưỡi tạ tội nếu không....."
"....chết"
"Uhm...điện lôi này....quá yếu đi, còn không đủ gãi ngứa cho vật kia ah...tăng thêm chút sức đi...cẩu vật...ngươi bị liệt dương hay sao" Thiên chỉ ngón tay vô mặt Vương Trần Kiệt mà mắng.
Lập tức, một cơn thịnh nộ xông lên đầu Vương Trần Kiệt lập tức như hóa thành chó điên, khí thế trên thân bạo ngược bộc phát.
"Xẹt...đùng" một đạo thô to lôi điện mầu xanh lam từ không trung giáng xuống, mục tiêu nhắm ngay vào du thuyền của Thiên.
Ngửa mặt lên trời Thiên cười cười.
"Ất mộc lôi...không tệ nha, đáng tiếc hơi yếu chút"
Trước khí thế kinh người của đạo lôi điện này Thiên không cả thèm nháy mắt một cái.
"Ah...Tiêu ca, .." ở trong phạm vi quanh người Thiên, khí tràng trên thân hắn luôn khiến các nàng cảm thấy yên tâm một cách kỳ lạ, chỉ là trước khí thế này 2 nàng Lục Anh, Minh Anh vốn chưa hiểu gì về Thiên nên vẫn sợ hãi.
"Uhm...cũng nên thử vật kia một chút đi"
Vừa nói xong thì đạo mầu xanh lam lôi điện đã ầm ầm nện xuống.
Ngay lúc mà tưởng chừng như chiếc du thuyền nhỏ bé sắp sửa bị lôi điện nuốt chửng thì lúc này, một mặt kính kỳ lạ mầu tròn chợt hiện ra vừa vặn ngăn lại tia lôi điện này.
Mặt kính trong suốt kỳ lạ này không ngờ lại có một đạo phù văn như giao long uốn quanh dưới chân hiện 4 đạo phù văn, đầu đuôi ngậm 2 đạo phù văn tất cả nguyên vẹn kết nhập vào giao thân phù văn kia thành một chỉnh thể sống động như thật.
"Kít...." lôi điện vừa tới gần, phù văn này liền chớp lóe lên sau đó có thể thấy rất rõ đạo giao long văn đó dường như sống lại mà há mồm ra một ngụm nuốt sạch lôi điện mầu xanh vào miệng.
"Pặc..." hư ảnh này vừa nuốt xong liền giống như có sinh mạng mà bắt đầu sinh động lên, lôi điện xanh lam nhập nhoàng tóe ra ngoài giao thân nhưng lại bị một lớp kính trong suốt bọc lại.
Thường thì một đạo thần thông cực hạn của một người đánh ra sẽ là chứa toàn bộ tu vi công pháp và hơi tức sinh mệnh của một người.
Chỉ 1 đạo thần thông bình thường cũng không phải nhất định sẽ là chứa toàn bộ tu vi công pháp 1 người nhưng đảm bảo là chứa hơi tức và khí mệnh người đó bên trong.
Xưa nay những chiêu thức như vậy khi đánh ra xong sẽ tự tan biến vào thiên đạo, trở về địa chi vĩnh hằng sau đó chủ nhân sẽ tự động hồi phục được khí số vận mệnh bản thân nhưng nếu như bị thôn phệ thì sẽ không.
Do đó xưa nay công pháp ma đạo đều lấy thôn phệ làm đầu cho nên bị tu luyện giả vô cùng căm ghét, sợ hãi và dè chừng trở thành công địch của tu luyện giả toàn Thiên Phù Giới.
Thấu Thiên Kính không thôn phệ mà sao chép.
Lục Diệp Thảo là bẻ gãy ăn trộm chứ không thôn phệ.
Còn môn tiểu giao long phệ thiên phân thân phù này, lại thuần túy là thôn phệ.
Do đó khi nó thôn phệ 1 đạo lôi điện này lại kết hợp với Thấu Thiên Kính sao chép liền dễ dàng tạo thành một chủng hợp hoàn mỹ hơn.
Song Song Phân Thân.
Tức là giống như nó sẽ nuôi 1 con gà, chờ nó ngày ngày đẻ trứng rồi thu hoạch cưỡng đoạt...không ngừng cưỡng đoạt.
Và con gà này hiện giờ chính là Vương Trần Kiệt.
Lôi điện không còn, dư âm không còn, nhưng cũng lúc này trên mặt nước lại có thêm một đầu giao long nhỏ bằng 2 ngón tay trông hệt như 1 con rắn nhỏ linh động.
Ở đối diện, Vương Trần Kiệt bỗng cảm thấy một trận da gà nổi lên, ánh mắt nhìn chòng chọc vào đầu giao long nhỏ đang vặn vẹo lột xác trở mình kia.
Một cảm giác sợ hãi khiếp vía mà lạnh lẽo sóng lưng dâng lên, hắn cảm nhận thấy trên cơ thể mình tựa như có cái gì đó đang không ngừng trôi đi tựa như nước đổ từ trên cao xuống thấp.
Mà chỗ hắn đổ về lại chính là đầu giao long đang lột xác kia tựa như đang trút đi năng lượng để nuôi dưỡng nó vậy.
"Không thể được...không thể..ta không thể chấp nhận nổi cảm giác bị lấy đi này được...chết, nó nhất định phải chết, chỉ có như thế mới cắt dứt cảm giác này đi..."
"Ầm..ầm.." một đạo cự đại lôi điện mầu xanh lam túa ra Vương Trần Kiệt rốt cuộc vận đến toàn lực.
"Ầm..ầm..." một đạo lôi điện thô to như cánh tay giáng xuống nhắm ngay vào đầu tiểu giao long mà oanh tới.
"Chết đi cho ta..."
Thật đáng tiếc, việc hắn dùng toàn lực lại càng là sai lầm lớn nhất cuộc đời của hắn, tại vì như vậy chỉ làm hắn trở thành nô lệ một cách triệt để hơn mà thôi.
"Xẹt...đùng..." những âm thanh nhỏ này vang lên cũng là lúc tuyên cáo cho đạo lôi điện kia bị hấp sạch, đồng thời một con giao long mầu xanh lam uy vũ đã hình thành.
Đầu giao long này đuôi hơi dẹp như cá đầu như rắn, sóng lưng chỉa lên một hàng gai xương bén nhọn, đầu có một đôi sừng nhọn chữ T lập lòe lôi điện mầu xanh, miệng là răng sắc bén, đôi răng nanh trời sinh ẩn chứa thần thông độc hệ, 4 tay tráng kiện lộ ra móng vuốt sắc bén.
Một đầu lôi giao này chỉ lớn bằng một thân người, trên không trung nó cũng có dáng đứng gần như người đặc biệt là khuôn mặt, lại có nét khá giống Thiên.
Dưới miệng nó là một đôi râu dài lập lòe điện chớp, thần thái uy vũ đưa mắt lớn nhìn thẳng tới Vương Trần Kiệt đầy tính uy hiếp.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK