Mục lục
Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát - Lục Tư Ngữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT

Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi

Chuyển ngữ: Cá trê

TÁ THI HOÀN HỒN

_______________

Vụ án bên này vừa mới có chút rõ ràng thì lại phải đối mặt với chuyện đồng nghiệp đào góc tường khiến Tống Văn có hơi đau đầu.

Lúc này Tống Văn cùng Hứa Trường Anh đang ngồi trong văn phòng cục trưởng của Cố cục, Cố cục ngồi một bên bàn, Hứa Trường Anh và Tống Văn thì ngồi đối diện ông.

Hai vị này, một người là khâm sai của Tỉnh cục, một người là cấp dưới yêu quý của mình, Cố cục tự hỏi nên làm thế nào để có thể xử lý cho công bằng đây.

Tống Văn cùng Hứa Trường Anh tuy rằng ngồi cùng một bên, khoảng cách giữa hai người tuy rằng chỉ cách nhau một mét nhưng trên mặt cả hai đều viết rõ nhìn không vừa mắt nhau.


Cố cục pha một bình trà hoa cúc, rót ra hai ly nhỏ để trước mặt bọn họ mỗi người một ly: "Người trẻ tuổi không cần tức giận nhiều như thế, nào uống chút trà hạ hoả."

Tống Văn nhìn cái ly không lớn hơn ngón tay cái của mình bao nhiêu trước mặt, cầm ly lên một chút rồi lại bỏ xuống.

Hứa Trường Anh dù sao cũng là người ngoài, Cố cục thay anh ta giải thích nói: "Cái đó, Tống Văn cậu trước đừng gấp, danh sách đội trưởng Hứa nộp tới chỉ là danh sách đề nghị thôi, cũng chưa phải là xác định danh sách chọn người cuối cùng mà, hết thảy vẫn chưa quyết định đâu."

Tống Văn liếc mắt lườm một cái: "Mấu chốt của việc này cũng không phải ở chỗ Hứa đội có điều Lục Tư Ngữ đi hay không, tôi chỉ là cho rằng đội trưởng Hứa nếu đã đào góc tường chung quy thì vẫn phải chào hỏi một tiếng với lãnh đạo trực tiếp là tôi chứ. Hay là anh cảm thấy cấp bậc này của tôi không hỏi thì cũng sao cả?"

Hứa Trường Anh lúc này mới ngẩng đầu lên: "Vậy hiện tại Tống đội đã biết chuyện này, ý kiến của cậu là......"

Tống Văn trực tiếp đem lời nói thẳng: "Tôi không đồng ý."

Mắt thấy hôm nay không có cách nào tán gẫu được nữa, Cố cục lại đứng ra hoà giải: "Cái đó...... Đội trưởng Hứa muốn Lục Tư Ngữ qua đó thì cũng là cảm thấy cậu ấy là một nhân tài, Tỉnh đội lần này có danh ngạch cho một nhóm người mới tiến cử, điều kiện được cũng không tồi."

Hứa Trường Anh nghiêm mặt giải thích: "Đãi ngộ Tỉnh cục chúng tôi cũng không tồi, lương bổng, cấp bậc, đãi ngộ so với Thị cục đều cao hơn một bậc, còn có rất nhiều cơ hội thăng tiến, đối với nhân tài được tiến cử còn được cung cấp nơi ở cho người mới. Thiết bị, kỹ thuật ở chỗ chúng tôi đều tiên tiến hơn so với Thị cục, nếu là cảnh sát hình sự có lý tưởng thì rõ ràng Tỉnh cục là một lựa chọn vô cùng tốt, hơn nữa những người trên danh sách này tôi đều đã nói qua với Cố cục." Ngụ ý là bên Cố cục cũng đã chuẩn bị thả người.

Trên thực tế thì Lục Tư Ngữ vẫn không cho anh ta một câu trả lời thuyết phục, bên này Hứa Trường Anh phải vội vã chọn người, đối với chuyện này có phần sốt ruột, cho nên anh ta mới thêm tên Lục Tư Ngữ vào. Vì chuyện này anh ta còn đặc biệt gọi một cuộc điện thoại chào hỏi với Tống Thành, hiện giờ chỉ còn cần mỗi cái gật đầu của Lục Tư Ngữ là được, Hứa Trường Anh không ngờ anh ta vừa giao ra bảng danh sách thì Tống Văn đã biết.

Tống Văn nói: "Tỉnh cục mặc dù tốt nhưng nhà của Lục Tư Ngữ là ở Nam Thành, lúc trước anh ấy vốn đủ điều kiện đến Tỉnh cục, sở dĩ chọn nơi này là bởi vì nơi này là quê nhà của anh ấy, gần nhà thì hành động cũng tiện hơn. Điều kiện bên ngoài dù tốt đến đâu cũng không bằng được quan hệ đồng nghiệp hòa thuận, cuộc sống thoải mái."

Hứa Trường Anh tiếp tục: "Những lời này của Tống đội cũng không đúng rồi, là người trẻ tuổi thì đều muốn cố gắng để tiến về phía trước, hướng đến vị trí cao hơn, nếu sợ khổ sợ mệt thì căn bản sẽ không làm cảnh sát hình sự. Tống đội, những thứ cậu an bài cho Lục Tư Ngữ đều là một ít hồ sơ văn bản công tác căn bản, tôi cảm thấy cậu ấy ở nơi này hoàn toàn không phát huy ra được sở trường của bản thân. Về môi trường làm việc cùng chế độ đãi ngộ thì ưu thế của Tỉnh cục so với Thị cục không chỉ là một ít, là một người đội trưởng cái tôi nhìn không vừa mắt nhất chính là chôn vùi nhân tài."

Tống Văn tức đến bật cười: "Đội trưởng Hứa vừa tiếp nhận vụ án viện dưỡng lão của chúng tôi, đến giờ vẫn còn chưa tra ra được hung thủ đâu, thế mà còn đào người của tôi, lại còn một mực nói Tỉnh cục của các anh có ưu thế hơn so với Thị cục, vậy Thị cục chúng tôi có cần nghỉ hết không, rồi các anh có thể làm được nhiều hơn, ngoảnh lại chúng tôi xác nhập vào với Tỉnh cục luôn được không?"

Những lời vừa rồi của Hứa Trường Anh đúng là không có chừng mực, lúc này Cố cục đang cúi đầu, sắc mặt không đẹp đẽ gì.

Tống Văn còn tiếp tục nói: "Chỉ cần là vụ án được ra lệnh thì sẽ không phân ra cao thấp gì. Công tác của chúng tôi cũng không thể so sánh với công tác của Tỉnh cục. Cái anh nói nhiều nhất cũng chỉ xem như là thuyên chuyển ngang chức, tại sao vừa đến Tỉnh cục thì đã gọi là thăng chức rồi? Còn nữa, anh đừng cho là địa phương nhỏ chúng tôi thì không biết gì, bên Tỉnh cục các anh một năm còn không có được hai kì nghỉ, quanh năm suốt tháng toàn chạy khắp nơi trong thành phố, buổi tối cũng không được ngủ trọn giấc, bên trên còn có một cục trưởng như là Diêm Vương. Nói thật nhé, chỗ của các anh cho dù nâng kiệu lớn tám người khiêng đến cầu xin tôi thì tôi cũng không đến đâu. Anh nghĩ muốn thừa dịp Lục Tư Ngữ không biết tình hình gì đem người lừa qua sao? Cơ thể Lục Tư Ngữ không tốt, có thể sẽ không theo kịp tiết tấu của Tỉnh cục, khiến đội trưởng Hứa thất vọng rồi."

Hứa Trường Anh nói: "Tống đội...... Cho dù cảm thấy không phù hợp thì cũng nên là Lục Tư Ngữ nói với tôi, cậu ấy vẫn còn chưa từ chối tôi mà, Tống đội làm lãnh đạo chẳng lẽ còn muốn thay người khác gặp phải trở ngại này, ngăn chặn con đường của cấp dưới?"

Tống Văn quay đầu nhìn Hứa Trường Anh: "Tôi thật sự rất tò mò, Thị cục chúng tôi nhiều người như vậy, anh vì sao cứ nhìn chằm chằm Lục Tư Ngữ thế?"

Hứa Trường Anh nói: "Đương nhiên tôi cảm thấy cậu ấy có chỗ hơn người, Tống đội nếu cho rằng thân thể cậu ấy không tốt lại còn không theo kịp tiết tấu, vậy thì vì sao lại đem người giữ lại thế?"

Cố cục ở một bên nghe hai người anh một lời tôi một lời cướp người mà suy nghĩ, không biết từ khi nào Lục Tư Ngữ đã trở thành miếng bánh thơm ngon thế này. Ông vẫn có ấn tượng với đứa nhỏ kia, là một thanh niên trẻ tuổi thanh tú sạch sẽ, sau đó Cố cục đã gạt đi lời nói của Tống Văn, trước kia ông vẫn nghĩ rằng Tống Văn còn trẻ, yêu cầu rất nghiêm khắc với cấp dưới, nhưng nghe nãy giờ thì thằng nhóc này vẫn rất quan tâm đến đồng chí Tiểu Lục đấy.

Thấy hai người càng nói càng thái quá, rất nhanh đã sắp trở thành mở cuộc thi biện luận, Cố cục lại ra mặt: "Hai vị đình chỉ...... Cái đó, các cậu có muốn gọi Lục Tư Ngữ đến thương lượng một chút không?"

Hứa Trường Anh hừ một tiếng.

Tống Văn gật đầu nói: "Được ạ." Cậu không tin Lục Tư Ngữ sẽ trước mặt cậu làm trò, nói ra anh muốn đi đến Tỉnh cục.

Cố cục đi ra ngoài, để người trong văn phòng gọi Lục Tư Ngữ đến.

Lúc này Lục Tư Ngữ vừa mới tiễn Trương Tòng Vân ra ngoài trở về, vừa vào đến văn phòng Cố cục lập tức cảm thấy hình như điều hoà trong phòng mở hơi lớn, lạnh đến mức anh phải rùng mình.

Anh nhìn Tống Văn, Tống Văn cũng liếc mắt nhìn lại anh một cái, vẻ mặt không phải là tốt, trong lòng Lục Tư Ngữ run lên, gọi một tiếng: "Tống đội."

Sau đó Lục Tư Ngữ nhìn sang Hứa Trường Anh, sắc bén toả ra trong đôi mắt của Hứa Trường Anh khiến Lục Tư Ngữ chỉ có thể ngoan ngoãn gọi thêm một tiếng: "Hứa đội."

Cuối cùng nhìn sang Cố cục như một lão Phật gia, lại chào hỏi: "Cố cục."

Tống Văn cùng Hứa Trường Anh đều cúi đầu trầm mặc không lên tiếng, ánh mắt Cố cục nhìn anh đầy ý vị thâm trường, cũng không có người kéo ghế để anh ngồi xuống, Lục Tư Ngữ nhất thời không đoán ra đây là con đường gì.

"À thì...... Hôm nay gọi cậu đến đây là vì chuyện Tỉnh đội muốn tiến cử nhân tài từ bên này, cuối cùng đội trưởng Hứa cân nhắc ra quyết định, mọi phương diện điều kiện của cậu đều khiến cậu ấy vừa lòng cho nên đến trưng cầu ý kiến của cậu......" Cố cục đem tình hình mà mình biết ở nơi này đơn giản nói lại.

Lục Tư Ngữ như mộng mà ngẩng đầu lên, đôi mày đẹp nhíu lại, cái này hoàn toàn khác với thông tin anh nhận được, lúc trước anh đã hai lần trả lời Hứa Trường Anh rằng mình vẫn còn đang cân nhắc...... Đội trưởng Hứa cũng không thức giục anh, xem ra là chờ không kịp sao? Trực tiếp đưa danh sách cho Cố cục?

Lần này Lục Tư Ngữ trái lại hiểu được ánh mắt Tống Văn, Tống Văn ở bên cạnh mở miệng nói: "Lục Tư Ngữ, trong lòng anh nghĩ gì, đừng bận tâm những thứ khác, cứ đem quyết định nói cho chúng tôi biết là được rồi."

Nói thì nói như vậy, nhưng mùi chua từ lúc Lục Tư Ngữ xuất hiện cũng đủ để ủ một vại giấm, cái gọi là ghen tuông bay tứ tung, đại khái chính là Tống Văn hiện tại.

Lục Tư Ngữ bỗng nhớ tới trước khi anh xuất phát đến Nam Thành, Ngô Thanh có nói với anh: "Con người phải điệu thấp, nói ít làm nhiều." Những lời này nghe thì đơn giản nhưng mà làm được thì rất khó.

Anh không dám đắc tội ba vị đại lão này, tâm đúng mực nhỏ giọng cẩn thận hỏi: "Tôi...... Vẫn chưa quyết định xong, có thể để đến cuối tuần rồi tôi đưa ra câu trả lời thuyết phục được không? Ngay thứ hai tới."

Hiện tại vụ án trong tay đang trong thời khắc mấu chốt, đáng tiếc Lục Tư Ngữ có hơi nhàm chán với bên tổ chuyên án, hơn nữa không biết vì sao khi nhìn Tống Văn như vậy, trong lòng anh ngược lại có chút hưởng thụ.

Cố cục gật đầu: "Dù sao cũng là một việc rất quan trọng, cẩn thận suy xét là đúng, bất kể quyết định cuối cùng của cậu như nào thì cũng đều nên nói với hai vị đội trưởng, đừng để bọn họ sốt ruột."

Hứa Trường Anh nói: "Vậy đợi vài ngày nữa đi."

Tống Văn cảm thấy con hồ ly nhỏ này đang cố ý, cầm ly trà hoa cúc đã hơi lạnh lên uống cạn, dập hết lửa trong lòng, cắn răng nói: "Được."

Hứa Trường Anh từ văn phòng Cố cục đi ra, đi tới phòng thẩm vấn số 2 của Thị cục, nơi này đã có một người nữ cảnh sát tóc ngắn đợi sẵn, cô gái kia nhìn qua khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, cách ăn mặc toàn thân đầy hoạt bát nhanh nhẹn, nhìn Hứa Trường Anh quay về nói: "Đội trưởng, đã đem Cố Tri Bạch đã tới rồi."

Hứa Trường Anh khẽ gật đầu: "Cô cùng Đỗ Dũng phụ trách thẩm vấn."

Trong vụ án viện dưỡng lão lúc trước, bọn họ đã tìm hiểu nguồn gốc, nghi ngờ đến trên người Cố Tri Bạch.

Nữ cảnh sát kia cùng một cảnh sát nam khác đẩy cửa tiến vào phòng thẩm vấn, ngồi xuống đối diện Cố Tri Bạch, "Cố tiên sinh, tôi đã thẩm tra đối chiếu một ít tin tức của anh, hy vọng anh sẽ trả lời chi tiết các vấn đề của chúng tôi......"

Hứa Trường Anh xuyên qua vách ngăn thuỷ tinh trầm ngâm mà nhìn, cô gái kia cũng đến từ Tỉnh cục giống anh ta, tên Từ Du Du, cũng là một cảnh sát ưu tú, luôn có thể bắt lấy điểm mấu chốt trong khẩu cung của người tình nghi. Mà lúc này Cố Tri Bạch ngồi đối diện cô vẫn lạnh nhạt như cũ, ngăn cản binh tới, đất giấu nước đến.

Bạch Lạc Nhuế đã chết, muốn điều tra được rõ ràng chân tướng thì phải hỏi người đàn ông tên Cố Tri Bạch trước mắt này.

Thế nhưng Cố Tri Bạch này vô cùng thông minh, cứng mềm đều không ăn, thỉnh thoảng anh ta mở miệng thì là mười câu thật chín câu giả, đem người khác đùa giỡn trong tay, vấn đề trung tâm lại hoàn toàn không đụng tới. Người như thế trả lời so với im lặng không đề cập tới càng khiến Hứa Trường Anh đau đầu hơn.

Cuộc trò chuyện trong phòng thẩm vấn vẫn đang tiếp tục, vấn đề của Từ Du Du như là lưỡi dao sắc nhọn không ngừng đâm ra, thế nhưng những lời kia đều bị Cố Tri Bạch bình tĩnh không biến sắc hoá giải tất cả.

Hình dáng tội ác như một loại hư ảo, khiến cho người ta không thể bắt được thực thể gì.

Hứa Trường Anh nghe mà không khỏi nhíu mày, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, vụ án bị kẹt ở đây khiến anh ta không thể không sốt ruột.


Chỉ cần một chút...... Chỉ cần một chút nữa thôi là có thể......


Chỉ cần để cho anh ta bắt được một dấu vết nho nhỏ thôi là có thể đem tội ác đã chiếm cứ nhiều năm ở Nam Thành nhổ đi tận gốc.


Cố Tri Bạch dường như biết có người đang nhìn, anh ta xoay người qua nhìn về phía bên ngoài vách thuỷ tinh, nở một nụ cười quỷ dị với Hứa Trường Anh......


~ Hết chương 93 ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK