Đi mãi mới đến được tầng mười hai, nơi này là tầng quan trọng nhất của bệnh viện số một Nam Thành. Ở đây không thuộc chuyên khoa nào, mà là tập hợp chuyên gia của tất cả các khoa, tiếp nhận đều là những người bệnh nặng đang nguy hiểm tính mạng.
Tống Văn đi thang bộ lại đến nhanh hơn, đến tầng mười hai thì nhìn thấy Lâm Tu Nhiên đang đứng bên ngoài phòng ICU, vội vàng đi qua: "Tình hình hiện tại sao rồi?"
"Vẫn chưa tỉnh lại, buổi sáng Quách Hoạ bị ngưng tim, hiện giờ vẫn còn quan sát trong ICU. Lâm Quán Quán trúng độc không nặng, sau khi súc ruột thì đã chuyển đến phòng bệnh quan sát, đang truyền dịch." Nói đến đây, Lâm Tu Nhiên chỉ vào một người phụ nữ trung niên đang ngồi một bên, "Đây là mẹ của Quách Hoạ."
Tống Văn nhìn theo tay Lâm Tu Nhiên, đó là một phụ nữ trung niên hơn bốm mươi tuổi, quần áo mộc mạc, người hơi tròn, bên cạnh bà để một chiếc túi cũ nhưng được giặt sạch sẽ. Mắt bà sưng lên, rõ ràng đã khóc vài lần, hiện đang ngồi ngơ ngác trên ghế cạnh cửa không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tống Văn yên lặng nhìn các loại dụng cụ trong phòng ICU, y tá bên trong đang bận rộn. Cậu sợ nhất chính là loại sinh ly tử biệt này, không định qua chào hỏi mà quay đầu hỏi Lâm Tu Nhiên: "Anh đã hỏi qua chưa?"
Lâm Tu Nhiên nhỏ giọng nói: "Đã nói qua được vài câu. Thân thể của ba Quách Hoạ không tốt nên chỉ có mình dì ấy đến đây. Quách Hoạ là con gái một, vốn nghĩ con gái tốt nghiệp rồi thì có thể hỗ trợ kinh tế gia đình, nhưng hiện tại...... Đả kích rất lớn. Dì ấy cũng không biết nhiều lắm về chuyện trong trường học của Quách Hoạ, chỉ nói rằng con gái chưa bao giờ làm mình lo lắng. Vừa rồi người bên trường học cũng đến, hiện tại chắc là đã xuống lầu mua gì đó."
Tống Văn gật đầu: "Đã sắp xếp cho người nhà chưa?"
Lâm Tu Nhiên nói: "Nhà trường đã an bài."
"Có người ở đây trông coi không?"
"Bên trường học có cử người đến, hai mươi bốn giờ đều ở đây."
Lục Tư Ngữ một bên hỏi: "Người nhà Lâm Quán Quán không đến sao anh?"
"Chuyện này, vừa rồi người của trường học còn oán giận, sau khi gọi điện thông báo thì hỏi tiền thuốc men phải làm sao, trường học tỏ vẻ tạm thời sẽ ứng ra trước. Bên kia hỏi thăm tình hình, nghe nói không nguy hiểm đến tính mạng nên không có ai đến." Lâm Tu Nhiên hiển nhiên cũng chưa từng thấy qua loại ba mẹ này, hiện tại đứa nhỏ nào không phải là bảo bối của ba mẹ? Đứa nhỏ xảy ra chuyện, ba mẹ đều khóc lóc chạy đến, nhưng mà nhà này...... Thật lạnh lùng thờ ơ.
Tống Văn nói: "Không khó hiểu. Tôi đã xem qua tư liệu của Lâm Quán Quán, cô cùng ba mình khác họ nên chắc là ba dượng. Quan hệ gia đình không tốt lắm, mẹ cô sau đó lại sinh được con trai cho nên đã lạnh nhạt cô con gái này." cậu vừa nói vừa nhìn mẹ Quách Hoạ, người phụ nữ ấy vẫn như một pho tượng, ngồi yên không chút động tĩnh. Tống Văn có chút lo lắng nhưng không qua chào hỏi, ngược lại nói: "Tôi đi xem tình hình của Lâm Quán Quán."
Lâm Tu Nhiên nhìn đồng hồ: "Tôi cũng phải về, tôi đã nói cho bác sĩ phụ trách, nếu có tình huống gì sẽ thông báo cho chúng ta. Lâm Quán Quán ở phòng 1205, phòng hai người nhưng chỉ có một mình cô ấy."
Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ dựa theo số phòng đến trước cửa phòng 1205, so với khu cấp cứu thì nơi đây yên tĩnh hơn nhiều, cậu đẩy nhẹ cánh cửa đóng không hoàn toàn đi vào.
Trên giường bệnh là một cô gái đã tỉnh táo đang truyền dịch, vừa thấy có người tiến vào liền xoay đầu nhìn, là một cô gái hơn hai mươi tuổi, thoạt nhìn nhu thuận xinh đẹp. Đôi mắt cô không lớn, con ngươi đen chiếm cả khoảng lớn trong hốc mắt, mái tóc mềm mại như một con vật nhỏ ngoan ngoãn. Lúc này cô đang mặc một bộ quần áo bệnh nhân màu trắng, chìm sâu trong ra giường trắng muốt trông vô cùng nhỏ bé, sợ hãi mà bất lực.
Tống Văn nhớ đến lời miêu tả của Bạch Tiểu Tiêu lúc trước, quả thực rất thích hợp.
Bởi vì vẫn còn trong thời kì quan sát, trên người Lâm Quán Quán vẫn còn thiết bị đo điện tâm đồ, nhịp mạch cùng huyết áp. Môi cô tái nhợt mím chặt, ánh mắt có chút đề phòng.
Tống Văn kéo ghế dành cho người thăm hỏi bên giường ngồi xuống, đưa ra thẻ cảnh sát giới thiệu: "Xin chào, tôi là cảnh sát của Cục cảnh sát Nam Thành, là người phụ trách vụ án này. Tối qua phòng ký túc xá của cô đã xảy ra vụ án đầu độc tập thể, cô là một trong những nạn nhân, có thể nói cho tôi biết một ít tình hình lúc đó không?"
Lâm Quán Quán chống đỡ nửa người ngồi dậy, chớp mắt, trầm mặc không mở miệng.
Lục Tư Ngữ đứng một bên lấy sổ cùng bút ra chuẩn bị ghi chép, Tống Văn tiếp tục thấp giọng hỏi: "Tôi biết cô không muốn nhớ lại, nhưng chuyện này rất quan trọng để chúng tôi tìm ra hung thủ." Cậu nhấn giọng khi nói từ 'Hung thủ'.
Con người Lâm Quán Quán giật giật, lúc này mới nhớ lại nói: "Đêm qua...... Em đang chuẩn bị đi ngủ thì Đổng Phương bỗng nhiên nói đau bụng, sau đó cậu ấy liền ói ra. Quách Hoạ nói để cây ấy đi xem, cậu ấy vừa xuống giường thì Đổng Phương đã gục xuống. Lúc này Mã Ngãi Tịnh bỗng ngã từ trên giường xuống, tiếng động rất lớn. Quách Hoạ thì trấn an các cậu ấy, em muốn đến giúp nên cũng xuống giường, vừa xuống giường thì em liền cảm thấy khó thở, hoa mắt."
"Sau đó em nghe thấy có người giãy dụa trong bóng tối, giống như đã xảy ra chuyện gì đo, sau đó Quách Hoạ chạy ra ngoài. Em muốn gọi 120 nhưng điện thoại lại hết pin, trước đó do ngẫu nhiên em biết được mật mã điện thoại của Quách Hoạ nên em dùng diện thoại cậu ấy gọi cho cảnh sát."
Miêu tả của cô có chút lộn xộn, nhưng cũng đã giải thích được vì sao trên điện thoại Quách Hoạ có dấu vân tay của cô. Nói đến đây, Lâm Quán Quán rụt rè hỏi: "Đổng Phương cùng Mã Ngãi Tịnh đã chết rồi sao? Quách Hoạ thì sao, cậu ấy sao rồi?"
Tống Văn không trả lời cô: "Các cô là bị trúng độc, cô đối với chuyện trúng độc còn ấn tượng gì không?"
Lâm Quán Quán sắc mặt tái nhợt lắc đầu: "Em...... Em không biết, em cũng không biết vì sao mình lại ở chỗ này. Tối qua như ác mộng vậy, em hiện tại nhớ đến liền đau đầu."
"Tối qua trước khi ngủ các cô đã ăn gì?" Tống Văn hỏi lại.
"Chocolate, chúng em ăn chocolate Quách Hoạ mua......" Thanh âm Lâm Quán Quán có chút run rẩy, "Em...... Em biết các cậu ấy vẫn luôn ức hiếp Quách Hoạ. Lúc các cậu ấy còn trong phòng em cũng không dám nói chuyện cùng Quách Hoạ, đợi lúc trong phòng không còn ai em mới dám an ủi cậu ấy. Mấy hôm trước, bỗng dưng Quách Hoạ nói cậu ấy không muốn sống nữa, em đã phải an ủi rất lâu. Sau đó, có một ngày Quách Hoạ nói không muốn tiếp tục giằng co cùng Đổng Phương nữa, em đã rất vui vẻ, cậu ấy còn hỏi em phải làm sao để quan hệ trong phòng dịu lại, em đã giúp cậu ấy nghĩ biện pháp. Sau đó, cậu ấy mua một hộp chocolate mà Đổng Phương thích ăn, rụt rè giải thích cùng mọi người, sau đó nữa thì ai cũng vui vẻ mà ăn chocolate......"
Lâm Quán Quán đột nhiên hoảng sợ ngẩng đầu: "Sẽ không phải là hạ độc bên trong chocolate đi? Quách Hoạ là đang muốn chúng em chết cùng cậu ấy sao?" Theo cảm xúc kích động, nước mắt cô tràn ra khoé mi, che miệng nghĩ muốn phun ra gì đó, dụng cụ bên cạnh cũng đột nhiên sáng lên đèn màu đỏ.
Tống Văn không để ý, đứng lên tiến từng bước ép hỏi: "Theo cô thì độc Quách Hoạ đặt trong chocolate là lấy từ đâu ra?"
"Em...... Em không biết......" Thanh âm Lâm Quán Quán run rẩy mà phát ra.
Cửa đột nhiên bị người đẩy ra, không đợi Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ phản ứng lại, một nữ bác sĩ cùng hai y tá đã từ bên ngoài vọt vào vội vàng kiểm tra dụng cụ, đợi tình trạng của Lâm Quán Quán ổn định lại, vị bác sĩ cột tóc đuôi ngựa nhíu mày nhìn về phía Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ: "Các anh là ai? Có phải là người nhà bệnh nhân không?"
Ngữ khí cô không tốt lắm, Tống Văn cảm thấy trong phòng bệnh tranh luận cũng không tốt nên bước tới vài bước, trình ra thẻ cảnh sát nói: "Vị này có quan hệ đến vụ án đầu độc, tôi là cảnh sát của Cục cảnh sát Nam Thành, tôi chỉ đang tiến hành tra hỏi theo trình tự thông thường......"
Nữ bác sĩ kia thấp hơn Tống Văn một cái đầu, thoạt nhìn như một tiểu cô nương, nửa tin nửa ngờ cầm thẻ cảnh sát nhìn, tựa như hoài nghi đây là thẻ được làm giả, tỉ mỉ xem qua mấy lần mới trả lại cho Tống Văn.
Ngay lúc Tống Văn nghĩ phải để bọn họ bật đèn xanh cho mình, thì nữ bác sĩ kia ngẩng đầu nói như bắn súng liên thanh: "Các anh đem bệnh viện trở thành Cục cảnh sát sao? Cô ấy hiện tại là bệnh nhân, an nguy của bệnh nhân thì do bệnh viện phụ trách, cô ấy vừa mới thoát khỏi nguy hiểm nên hiện tại cần phải nghỉ ngơi. Nếu xảy ra chuyện gì anh sẽ phụ trách sao?" Khuôn mặt nhỏ trầm xuống, vung tay nói: "Xin các anh đừng quấy rầy công việc của chúng tôi cùng với người bệnh nghỉ ngơi, ngày mai chờ cô ấy xuất viện thì các anh tuỳ tiện thẩm vấn."
Tống Văn cũng không tranh luận cùng cô, cậu cũng không rõ Lâm Tu Nhiên đã chào hỏi cùng bác sĩ nào, mâu thuẫn lúc này cũng không có ý nghĩa gì, cậu bình tĩnh hoà nhã lùi bước: "Được, đây là bệnh viện, bác sĩ là lớn nhất. Chúng tôi sẽ đợi tình huống bệnh nhân ổn định hơn thì mới tiến hành tra hỏi tiếp, hy vọng đến lúc đó các cô có thể phối hợp với công việc của chúng tôi."
Nữ bác sĩ kia thấy cậu nói vậy, ngược lại cảm thấy chính mình có chút đuối lý, ngữ khí dịu xuống nói: "Cái kia...... Chờ sau khi tình trạng của cô ấy tốt hơn thì chúng ta nói tiếp đi."
Chờ khi bác sĩ đi xa, Lục Tư Ngữ cúi đầu nói: "Tôi cảm thấy, tin tức vừa rồi cũng đã đủ rồi...... Hiện tại có manh mối mới, vừa lúc có thể đi thăm dò một chút."
Tống Văn nhanh chóng nói: "Anh cũng cảm thấy Lâm Quán Quán đang nói dối sao?"
Lục Tư Ngữ gật đầu: "Tối qua cô ấy vẫn còn tỉnh táo, hẳn trong lòng đã suy xét chuyện tối qua vài lần. Nếu cô ấy là nạn nhân, không biết gì về chuyện này thì đáng lẽ phải canh cánh trong lòng, phẫn nộ, vội vả chất vấn cậu để chứng thực suy nghĩ của mình. Nhưng thái độ cô ấy không như vậy."
Tống Văn gật đầu tiếp nối lời: "Đúng vậy, vừa rồi lúc chúng ta tiến vào thì Lâm Quán Quán rất bình tĩnh. Câu trả lời của cô ấy đều là theo trình tự, có điểm cấp bách, như là đã sớm chuẩn bị tốt câu văn, nóng lòng đem những lời này nói cho cảnh sát. Thời điểm nói không biết có độc bên trong chocolate thì đầu cô ấy hướng ra cửa sổ, ánh mắt mơ hồ, đây rõ ràng là động tác né tránh, ít nhất thì cô ấy biết rõ chất độc."
Sau khi bị Tống Văn bức bách vài lần, Lục Tư Ngữ rốt cục không còn im lìm nữa. Góc độ suy luận hai người bất đồng nhưng lại có cùng kết quả, chỉ qua vài phút trao đổi, bọn họ đều xác định Lâm Quán Quán đang nói dối.
Tống Văn nghĩ rồi nói: "Nhưng tôi vẫn mãi không nghĩ ra, độc kia rốt cục là lấy từ đâu?"
Một nữ sinh viên bình thường, làm sao có được kịch độc mà không ai biết?
Cậu cảm thấy độc kia không phải lấy từ phòng thí nghiệm, họ không nhận thức ai thuộc sinh viên khoa Hoá học. Hơn nữa độc được sử dụng không có độ tinh khiết cao như của phòng thí nghiệm, nếu không thì sẽ là bốn người cùng mất mạng, không có nhiều thời gian để bọn họ phản ứng như thế.
"Thật ra tôi có một ý tưởng về nguồn gốc của độc." Lục Tư Ngữ lấy điện thoại Lâm Quán Quán trong balo mình ra, lúc nãy anh đã cầm nó theo ra ngoài, "Công việc làm thêm của Lâm Quán Quán rất phức tạp, trải rộng nhiều nghề từ quán cà phê đến quán ăn nhanh. Thời gian làm mỗi nơi đều không dài, công việc gần nhất của cô ấy, hẳn là chỗ này."
Lục Tư Ngữ vừa nói vừa mở vị trí tìm kiếm gần nhất trên Baidu điện thoại của Lâm Quán Quán. Điện thoại cô ấy rất sạch sẽ, như thể đã được cố tình làm sạch, nhưng những phần mềm ít được sử dụng này lại để lộ một số thông tin nhỏ.
"Quảng trường Tân Gia Địa?" Tống Văn cầm điện thoại, nhìn ra được điện thoại đang chỉ nơi này.
"Không, hẳn là nơi gần với cái quảng trường kia, chính là một tìm kiếm từ một địa điểm mang tính biểu tượng gần đó." Tân Gia Địa là một trung tâm tổng hợp của Nam Thành, cách Đại học Nam Thành không gần không xa, gần đó có một số cửa hàng nhỏ.
"Vậy anh cảm thấy công việc gần nhất kia là làm gì?" Tống Văn hỏi.
"Nếu tôi đoán không nhầm thì có lẽ là cửa hàng thú cưng, hơn nữa là một cửa hàng thú cưng không chính quy." Sau đó Lục Tư Ngữ khẽ mở môi mỏng nói ra phán đoán, "Natri xyanua cộng với succinate thường dùng để đầu độc chó, có lẽ nguồn gốc của độc là từ đây."
Tống Văn chợt nhớ đến chiếc tạp dề mà Phó Lâm Giang đã lấy ra khi khám xét ký túc xá, chỉ tay về một cửa hàng nhỏ cạnh quảng trường Tân Gia Địa: "Cửa hàng thú cưng Hâm Hâm!"
Vụ án dường như đi vào ngõ cụt, bỗng nhiên lại có một ngã rẽ khiến mọi thứ trở nên rõ ràng hơn.
~ Hết chương 22 ~