Hành tung của tên sát thủ biến thái điên cuồng không thể nghi ngờ đã làm cho mọi người càng thêm căng chặt. Hung thủ thế mà đã bắt đầu ngang nhiên khiêu khích, vậy còn cái gì mà hắn không dám làm đâu chứ?
Kẻ này đã vượt qua khỏi điểm mấu chốt của một con người, hành vi này không khác gì của một con dã thú cả.
Sau khi tiễn cô gái đi, Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ đi vào buồng trực ban kia.
Phòng trực ở bãi xe này chỉ rộng chừng hai mét vuông, bên trong chỉ kê thêm một cái bàn và một cái ghế.
Người phụ trách ở đây đã sớm không còn, nhưng điện thì vẫn còn kết nối, hiện giờ đèn trong phòng đang phát ra một luồng ánh sáng trắng ra xa tắp.
Bình điện nấu nước vẫn còn đang cắm vào ổ cắm bên cạnh bàn, cạnh đó là một cái ly đã được rửa sạch, còn cẩn thận thả một túi trà vào bên trong, trên bàn còn có một chai nước khoáng rỗng. Lúc này ly nước trà kia vẫn còn ấm áp.
Trên bàn còn có thêm một tờ giấy nhỏ ghi xiêu vẹo số đường dây nóng của Cảnh cục.
Hiện tại, các vật phẩm trên bàn đều được đặt một tấm biển chữ L đánh dấu hiện trường đầy màu sắc bên cạnh, nhân viên vật chứng cũng đã chụp xong các góc độ vật chứng, chỉ còn chờ cho vào túi vật chứng đem về kiểm nghiệm.
Lục Tư Ngữ quay đầu lại nhìn bệnh viện cách đây không xa, từ góc độ này vẫn có thể nhìn thấy bảng đèn dấu thập đỏ bên trên.
Nạn nhân có thể vừa mới cấp cứu xong bệnh nhân, lúc tan tầm trên đường về nhà thì gặp phải hung thủ.
Tội phạm mặc quần áo bảo vệ, lừa gạt sự tin tưởng của cô ấy...... Tiếp đó thì......
Trong đầu Lục Tư Ngữ xuất hiện một dãy hình ảnh, vừa nãy sau khi thực hiện xong hành vi tàn nhẫn, hung thủ đã đi tới chỗ này, thấy mưa càng ngày càng to thì đi vào gian phòng nhỏ này, bật đèn lên.
Hung thủ ngồi ở đây, lấy ra tờ giấy đã chuẩn bị trước, dùng điện thoại của nạn nhân gọi điện vào đường dây nóng.
Hắn cảm thấy hơi khát nên tìm kiếm ly nước cùng bình đun nước, mở chai nước khoáng chưa khui ở bên cạnh rửa một chút, rồi ngâm một ly trà, thản nhiên uống mấy ngụm.
Sau đó hắn thoả mãn ngồi chờ cảnh sát tới, thậm chí còn đối mặt với hai cảnh sát cơ sở đến trước.
Tống Văn cũng nhìn thấy tất cả trong phòng nhỏ, cậu dùng tay vuốt tóc ra phía sau, rồi dùng mu bàn tay lau lau nước mưa trên mặt, để cho bản thân khôi phục lại sự bình tĩnh của ngày xưa.
Lúc này rốt cục Lâm Tu Nhiên cũng khoan thai đến trễ, anh biết mình đã chạy một chuyến vô ích, không có nạn nhân tử vong mới nên không cần phải giải phẫu thi thể, bởi vậy mà tâm tình của anh đang rất tốt.
Đêm nay Lâm Tu Nhiên mặc một chiếc áo chống nước màu xanh dương đậm, thấy Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ đang đứng cạnh đó thì bước lại đứng ở cửa phòng trực nói: "Tôi nghe nói nạn nhân đã được cứu sống, đưa đi rồi sao?"
Tống Văn mệt mỏi gật gật đầu.
Lâm Tu Nhiên lại nói: "Có thể cứu được thật sự là trong cái rủi có cái may."
"Hôm nay sức lực hung thủ dùng không phải là quá lớn, trên người nạn nhân cũng không có nhiều dấu vết bị bạo lực." Đến lúc này Tống Văn mới cảm thấy nhẹ nhõm, hỏi Từ Dao đang thu thập vật chứng bên ngoài: "Từ tỷ, lão Điền đâu chị?"
Vừa nãy xe cấp cứu ở đó, người lại nhiều, cậu nhất thời không chú ý Điền Minh đang ở đâu.
Từ Dao nói: "Lão Điền dẫn theo vài người đi đến khu vực lân cận xem có thể đuổi kịp hung thủ hay không. Nhưng mà ở đây khắp nơi đều là ngã rẽ......"
Tống Văn gật đầu, hy vọng có thể đuổi kịp không lớn, nhưng bọn họ vẫn muốn thử một lần.
Từ Dao lại nói: "Bên này bởi vì có mưa nên dấu vết lưu lại bên ngoài không còn nhiều, bên trong phòng bảo vệ thì vừa nãy đã làm được tương đối rồi, nửa tiếng nữa hẳn là có thể kết thúc công việc."
Coi như tất cả đã ngăn nắp theo trật tự, Tống Văn giờ mới hơi chút yên lòng.
Cậu gặp Lục Tư Ngữ mang bộ dạng đăm chiêu đứng bên cạnh, nói với anh: "Bên này có tôi trông chừng rồi, anh lên xe cho ấm trước đi, ít nhất, ít nhất thì phải lau cho khô tóc đã."
Lục Tư Ngữ lắc đầu: "Tôi không sao, tôi có cầm dù một lúc mà, trên người vẫn có chỗ khô, nhưng cậu thì......"
Tống Văn trầm mặc một lát, ngẩng đầu nói: "Hung thủ lại tiến hoá."
Loại tiến hoá này là ở nhiều mặt, khoảng cách giữa các lần gây án đã ngắn đi, hắn cũng trở nên xảo quyệt hơn. Giờ đây hung thủ đã học được nguỵ trang, bộ trang phục bảo vệ kia có thể là hắn đã mua về, rất nhiều người thường không thể phân biệt được trang phục bảo vệ, cảnh phục, đồng phục cảnh sát cơ sở, mặc định cho rằng mặc vào chính là người tốt. Chỉ cần mặc quần áo loại này vào người thì sẽ làm giảm đi lòng phòng bị của người qua đường đối với hắn.
Lục Tư Ngữ cúi đầu cắn móng tay, trong đầu sắp xếp lại quá trình xảy ra vụ án, sau đó anh ngẩng đầu lên nói: "Tống đội, cậu có thể cùng tôi tâm sự với Trang Dịch không?"
Trong xe tuần tra mở điều hoà nên ấm áp hơn nhiều so với bên ngoài, cũng khô ráo hơn, Trang Dịch đang ngồi ở ghế sau với vẻ mặt đầy chán nản, mặt mày đều ủ rũ. Thấy Tống Văn và Lục Tư Ngữ vào xe, anh ta cười khổ một tiếng rồi nhường đường cho hai người vào.
Lục Tư Ngữ ngồi xuống, rút khăn giấy từ hộp khăn giấy bên cạnh lau nước mưa trên mặt, sau đó rút thêm vài tờ đưa cho Tống Văn.
Tống Văn cũng không vội, nắm khăn giấy trong tay chào hỏi với Trang Dịch: "Giáo sư Trang."
Trang Dịch ngẩng đầu nói: "Cậu đừng gọi tôi là giáo sư Trang nữa, cứ gọi tôi là Trang Dịch đi, xưng hô này bây giờ cứ như đang châm chọc tôi vậy. Giáo sư chẳng qua chỉ là một danh xưng thôi, trường học vì để nổi tiếng nên mới đặc biệt mời tôi về với danh nghĩa thỉnh giảng, thật ra tôi cũng không giảng qua bao nhiêu tiết cả."
Giống như bài viết trên mạng đã nói, giáo sư cùng giáo sư vẫn có sự khác biệt rất nhiều, anh ta thậm chí còn không được vào biên chế giáo sư chính thức.
Tống Văn khuyên nhủ anh ta: "Hung thủ cũng không phải là nhằm vào anh, hắn chính là tự bản thân lại muốn phạm tội thôi." Cậu biết cuộc điện thoại cuối cùng sáng nay của nạn nhân mới này đã kích thích rất lớn với Trang Dịch.
Tống Văn nói xong thì nhìn về phía Lục Tư Ngữ, cậu không biết Lục Tư Ngữ muốn nói gì với Trang Dịch, hơn nữa hiện tại anh lại không có chút lo lắng nào, cậu có chút hoài nghi Lục Tư Ngữ vừa nãy chỉ là vì lừa cậu lên xe ngồi cho ấm hơn thôi.
Trang Dịch thở dài nói: "Tôi thật sự chỉ toàn là lý luận suông mà thôi, những cái này cách cuộc sống của biến thái quá xa......"
Anh ta chưa bao giờ nói với người ngoài chuyện này, nhưng hôm nay khi thấy được người bị hại, tâm lý anh ta vô cùng áy náy, tựa như có một viên đá chặn giữa lồng ngực vậy. Anh ta bỗng ý thức được, có đôi khi chỉ là vài câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của anh ta nhưng đó lại là sinh mệnh của một người nào đó ở tầng đáy xã hội.
"Chuyện suy đoán hành vi dù sao cũng không phải là lời tiên tri." Tống Văn trấn an anh ta.
Lục Tư Ngữ đóng lại cửa sổ xe đang mở hờ rồi mới mở miệng: "Việc đã đến nước này rồi, lại có thêm một người bị hại nữa, chúng ta nhất định phải chấp nhận đây là sự thật." Anh liếm môi tiếp tục nói, "Tình hình có phần bất lợi nhưng vẫn còn hy vọng, hung thủ thêm một lần hành hung thì sẽ lại lộ ra thêm một phần, chúng ta sẽ càng dễ dàng tiếp cận hắn hơn."
Những lời này anh nói ra thì lạnh lùng vô tình, nhưng thật ra cũng rất có lý.
Trong lịch sự có rất nhiều vụ án chưa giải quyết được, một phần là bởi vì kỹ thuật trinh sát lúc đó không theo kịp, một phần chính là bởi vì số lần hung thủ gây án quá ít nên không thể lấy được nhiều manh mối cùng đặc điểm đặc thù, vì vậy mới trở thành án tồn động chưa giải quyết. Ví dụ điển hình trong đó chính là vụ án Hoa Thược Dược Đen, hay vụ án băm xác ở Nam Đại, đều là như thế.
Hiện giờ vụ án này tuy rằng có thêm một người bị hại nhưng cùng lúc đó, hung thủ cũng để lại nhiều manh mối cùng chứng cứ hơn.
Làm thế nào để tập hợp tất cả manh mối, bốc tách ra từng sợi chỉ trong đó, tìm ra chân tướng vụ án, hoàn nguyên tâm lý của hung thủ, đó chính là chuyện mà hiện giờ bọn họ phải làm.
Hiện trường vụ án ồn ào, mưa bên ngoài vẫn còn rơi mãi, từng tiếng mưa lộp bộp đập vào cửa kính xe, ba người ngồi trong xe ngăn cách với bên ngoài, ánh đèn màu da cam chiếu rọi vào gương mặt của ba người.
Lục Tư Ngữ tiếp tục nói: "Giáo sư Trang, tôi cho rằng suy đoán của anh cũng không phải là hoàn toàn sai, sửa chữa sai lầm mới có thể đủ để tiếp cận hung thủ."
Trang Dịch cười khổ: "Tôi vừa nãy có nghe thấy một cảnh sát để đồ đạc gì đó nói, cô gái kia nói hung thủ chỉ có một. Suy đoán lần trước của tôi chỉ là tưởng tượng của tôi mà thôi."
Gì mà không hoàn toàn sai chứ, vị cảnh sát nhỏ này chẳng qua là đang giữ lại mặt mũi cho anh ta mà thôi. Số lần anh ta gặp Lục Tư Ngữ không nhiều nhưng lần nào cũng làm cho anh ta ấn tượng, chung quy vẫn cảm thấy vị cảnh sát nhỏ này có chỗ nào đó không đồng nhất.
"Lúc trước tôi đã đem tất cả những gì có thể nghĩ được nói ra hết, đến giờ tôi vẫn không nghĩ ra, suy đoán của tôi rốt cục là xảy ra vấn đề ở chỗ nào." Trang Dịch thở dài, vẫn chán nản như cũ. Khi đó kết hợp với khẩu cung của nhân chứng duy nhất, anh ta gần như đã nghĩ lý luận của mình là không chê vào đâu được, thế nhưng sự thật lại tàn nhẫn tát vào mặt anh ta.
"Vụ án này các cậu phải cố gắng nhiều rồi, cố vấn như tôi còn phải thu dọn cục diện rối rắm lúc trước, phỏng chừng qua hai tiếng nữa thôi điện thoại của tôi sẽ bị truyền thông làm nổ tung. Quay về tôi sẽ nói với Cố cục rời khỏi vụ án này." Trang Dịch gặp trắc trở cũng không muốn hứng lấy khó khăn bước tiếp, mà anh ta đang tự hỏi làm thế nào để bù lại tổn thất, làm thế nào để cứu lấy anh dự của bản thân mình.
Lục Tư Ngữ lắc đầu, vạch trần chỗ không hợp lý trong suy đoán lúc trước của anh ta: "Tôi nghĩ rằng hung thủ không phải là hai người, mà là đa nhân cách."
Hai mắt Trang Dịch trợn to, "Nhưng lúc trước tôi......"
"Đúng vậy, trong cuộc thảo luận ban đầu, phân tích của anh đã phủ nhận đáp án này." Lục Tư Ngữ mở miệng nói, "Thế nhưng hôm nay tôi đã chú ý đến một chi tiết, đồ trang điểm hắn dùng để trang điểm cho các cô gái không phải là đồ xa xỉ mà chỉ là loại mỹ phẩm không chống nước bình thường, cho nên mưa to đã làm trôi đi lớp trang điểm của cô gái, khiến cho gương mặt cô ấy thoạt nhìn không quá hoàn mỹ. Mà anh còn nhớ rõ không, trong suy đoán tình tiết ban đầu anh có nói hung thủ cố chấp với những chi tiết, theo đuổi sự hoàn mỹ."
Trang Dịch suy tư một chút: "Ý của cậu là, lớp trang điểm có trước lúc mưa to?"
Khoảng cách thời gian từ lúc cô gái bị sát hại lên cơn sốc đến khi bọn họ đến hiện trường cũng không lâu lắm. Lấy cái này suy đoán thì lúc hung thủ gọi điện thoại là lúc hắn vừa chấm dứt hành hung, là thời điểm hắn đắc ý nhất, vậy nên khi đó hắn mới để lại khiêu khích cùng tiếng cười như thế. Tiếp đó là cơn mưa to đổ xuống, vì vậy việc trang điểm không thể được thực hiện sau khi giết hại nạn nhân.
Tống Văn lúc này bỗng nhiên hiểu ra, bổ sung nói: "Trang điểm có thể được thực hiện trước khi siết cổ, hắn thừa dịp thời điểm nạn nhân hôn mê mà tiến hành trang điểm."
Lục Tư Ngữ gật đầu: "Hai nhân cách cũng không phải một cái là tà ác một cái là áy này. Mà chính xác là một nhân cách là bạo lực bắt giữ con mồi......" Anh dừng một chút lại nói, " Nhân cách biến thái hoàn thành việc trang điểm cùng giết chóc cuối cùng."
Lúc này, mái tóc Lục Tư Ngữ vẫn còn ẩm ướt, vài sợi tóc ướt rũ xuống hai bên cái trán trắng như tuyết, có thể bởi vì bị lạnh là màu môi anh nhạt đến không còn chút máu, thế nhưng hai mắt anh lại sắc bén như kiếm, cả người trong trẻo lạnh lùng nhưng đầy lý tính.
Suy luận này của Lục Tư Ngữ khiến cho Trang Dịch nhất thời bị chấn động, anh ta nhíu mày cúi đầu suy nghĩ, lại phát hiện hoàn toàn phù hợp với tình hình thực tế của vụ án.
Lục Tư Ngữ vươn bốn ngón tay thon dài ra, ứng với bốn từ: "Chúng ta lúc trước chia vụ án thành bốn bước: bạo lực đi săn, khống chế người bị hại, giết chết nạn nhân, tiến hành trang điểm cho thi thể."
Tiếp đó Lục Tư Ngữ vừa nói vừa thu lại một ngón tay: "Nhưng trình tự thực tế là: bạo lực đi săn, khống chế người bị hại, tiến hành trang điểm, sát hại nạn nhân. Hành vi trang điểm cùng với hành động để một cái áo lên mặt nạn nhân đã gây ra lầm tưởng cho anh rằng đó là áy náy và thương hại, nhưng thực tế bước này là để hắn hưởng thụ một cách tốt nhất."
Lục Tư Ngữ nghiêm túc tổng kết lại: "Sau khi khống chế được người bị hại, hung thủ lập tức chuyển hoán nhân cách. Đây cũng chính là lý vì sao nhân chứng trước của chúng ta tựa như nghe được hắn đang đối thoại với người khác. Cũng chính là nguyên nhân khiến cho anh lầm tưởng hung thủ có người trợ giúp."
"Vậy...... Vì sao lại xảy ra chuyển hoán nhân cách vào bước đó?" Trang Dịch hỏi ra vấn đề mà anh ta vẫn luôn nghi hoặc.