Kế hoạch của hắn có sự chuẩn bị kĩ càng, Sách Lục cho hắn mượn thêm năm trăm tử sĩ. Sau khi phụ hoàng hoàn toàn bị cổ trùng khống chế hắn sẽ vào hoàng cung.
Đầu tiên hắn sẽ khiển phụ hoàng bắt viết chiếu thư nhường ngôi, bây giờ hắn không cần ngôi vị thái tử nữa mà hắn muốn lên làm hoàng thượng.
Chỉ khi nào ngồi trên ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia thì mới có thể an tâm, đến lúc nó phụ hoàng sẽ bị cổ trùng cắn trả thì sẽ không liên quan đến hắn nữa.
Tên vu cổ kia đã nói rồi, khi phụ hoàng bị mất hết tâm trí và dẫn đến cái chết sẽ mất thêm khoảng ba ngày nữa đến lúc đó hắn sẽ tạo chứng cớ để đổi tội sát hại phụ hoàng lên trên người nhị hoàng tử.
Để phòng bất trắc,phòng phe cánh của nhị hoàng tử không chấp nhận chiếu chỉ truyền ngôi hắn đã chuẩn bị sẵn kế hoạch.
Đầu tiên hắn sẽ bất thình lình phong tỏa kinh thành, bao vây hoàng cung khiến cho hoàng huynh của hắn không kịp xoay chuyển.
Cũng may ông trời luôn đứng về phía hắn, mấy ngày trước biên quan có loạn quân.
Thượng quan tướng quân đã dẫn quân đi thảo phạt bây giờ trong kinh thành chỉ còn mỗi cấm vệ quân hắn có thể đối phó được.
Nghĩ như thế hắn cảm thấy vui xướng trong lòng, hắn ta không thể ngờ được toàn bộ mưu kế của hắn đều nằm trong lòng bàn tay của Dương Vương.
Hắn cứ nghĩ rằng mình là thợ săn thú mà không thể ngờ rằng hắn mới chính là con thú bị vây hãm.
Phi Yến được Thiên Dương nói sơ qua kế hoạch cho nàng nghe, nàng liền đưa cho chàng một tập danh sách và nói:
"Huynh hãy cầm lấy cái này, đây toàn bộ là tội chứng của hắn ta từ trước đến giờ mà muội đã thu thập được, khi danh sách được trình lên hắn sẽ hét lý do để ngụy biện ".
Thiên Dương cầm lấy danh sách và đọc sơ qua, chàng khá giật mình vì những gì viết trong đó vui mừng liền hỏi nàng:
"Vì sao muội lại có bản danh sách này, thật sự quá tốt rồi,có cái này trong tay hoàng huynh sẽ càng tin tưởng hơn ".
Phi Yến cười nói:
"Một phần là thu thập của Như Ý đường còn lại đều là công lao của Ngọc Phong, đệ ấy không yên tâm về muội nên cho dù ở xa nhưng đệ ấy vẫn cho người điều tra giúp muội ".
Lúc này Thiên Dương mới gật đầu hiểu và nói:
"Hóa ra là như thế, Lâu gia tai mắt ở khắp nơi, là một gia tộc có căn cơ, muội được sự giúp sức của gia chủ thì làm sao tên đó có thể lấy tin tức lại được ".
Hai người nói chuyện với nhau một lúc rồi Thiên Dương mới luyến tiếc trở về, trước khi về còn không quên nói:
"Muội nhớ lời đã hứa nhé, sau chuyện của Lâm Kỳ Thần ta sẽ xin hoàng huynh ban hôn, đến lúc đó muội không được từ chối, muội chỉ có thể là Dương Vương Phi của một mình ta thôi ".
Phi Yến xấu hổ liền cúi đầu lí nhí trả lời:
"Muội biết rồi, không thất hứa đâu "
Rồi chạy nhanh về phòng, Thiên Dương nhận được câu trả lời của nàng lúc này mới yên tâm hứng khởi trở về.
Đúng ba ngày sau cổ trùng mới bắt đầu phát tác, lúc này cổ bá thượng đã cắn nuốt thần trí của hoàng thượng, khiến cho hoàng thượng đầu đau như búa bổ.
Lúc nàu cả hoàng cung đều bị tiếng hét của hoành thượng gây kinh sợ.
Lúc này bên trong Phượng Tê Cung hoàng hậu, nhị hoàng tử và Dương Vương đã chờ đợi sẵn.
Khi nhận được tin tình hình hiện giờ của hoàng thượng thì mọi người lúc này mới bí mật đến nơi của hoàng thượng.
Khi chứng kiến tận mắt hoàng thượng bò lê bò lết trên mặt sàn, từng tơ máu nổi hắn lên chạy dọc khuôn mặt trông nhìn thật đáng sợ đâu còn vẻ cao quý hàng ngày nữa.
Khi thái giám nhìn thấy hoàng hậu và mọi người bước vào thì vui mừng lắm, hắn chưa bao giờ thấy hoàng thượng như thế này bao giờ cả nên vô cùng lo sợ.
Hoàng hâu ra hiệu cho hắn bảo giữ yên lặng đừng cho ai biết, tổng quản thái giám là người từ nhỏ đã sinh sống ở hoàng cung nên khi nhận được ra hiệu và sắc mặt thâm trầm của hoàng hậu thì biết là có chuyện sắp xảy ra.
Khi hoàng thượng ngước nhìn thấy mọi người trước mặt thì lộ vẻ vui mừng nhưng vì đau quá nên không thốt được lên lời, từng cơn đau như gặm xé.
Đến lúc này Tôn quản gia mới từ từ đi kên nhét vào miệng hoàng thượng một viên thuốc ra hiệu hãy nuốt xuống.
Lúc này hoàng thượng đã đau lắm rồi, thần trí đã không còn minh mẫn nữa, vội vàng nuốt viên thuốc xuống.
Thời gian trôi qua một lúc thì cơn đau dần dần thuyên giảm lúc này hoàng thượng mới dần dần bình tâm lại.
Để cho hoàng thượng nghỉ ngơi một lúc thì hoàng hậu mới nhẹ nhàng đi lên lau qua mồ hôi trêntrans cho hoàng thượng.
Giọng ông khàn khàn nói:
"Có chuyện gì xảy ra vậy, vì sao trẫm lại đau như thế, và vì sao mọi người lại ở cả đây, có chuyện gì sao ".
Lúc này Nhị hoàng tử quay sang nhìn mẫu hậu rồi lại nhìn Dương Vương và khi nhận được cái gật đầu của hai người thì Nhị hoàng tử mới cất bước lên và từ từ kể mọi chuyện.
Đầu tiên hắn sẽ khiển phụ hoàng bắt viết chiếu thư nhường ngôi, bây giờ hắn không cần ngôi vị thái tử nữa mà hắn muốn lên làm hoàng thượng.
Chỉ khi nào ngồi trên ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia thì mới có thể an tâm, đến lúc nó phụ hoàng sẽ bị cổ trùng cắn trả thì sẽ không liên quan đến hắn nữa.
Tên vu cổ kia đã nói rồi, khi phụ hoàng bị mất hết tâm trí và dẫn đến cái chết sẽ mất thêm khoảng ba ngày nữa đến lúc đó hắn sẽ tạo chứng cớ để đổi tội sát hại phụ hoàng lên trên người nhị hoàng tử.
Để phòng bất trắc,phòng phe cánh của nhị hoàng tử không chấp nhận chiếu chỉ truyền ngôi hắn đã chuẩn bị sẵn kế hoạch.
Đầu tiên hắn sẽ bất thình lình phong tỏa kinh thành, bao vây hoàng cung khiến cho hoàng huynh của hắn không kịp xoay chuyển.
Cũng may ông trời luôn đứng về phía hắn, mấy ngày trước biên quan có loạn quân.
Thượng quan tướng quân đã dẫn quân đi thảo phạt bây giờ trong kinh thành chỉ còn mỗi cấm vệ quân hắn có thể đối phó được.
Nghĩ như thế hắn cảm thấy vui xướng trong lòng, hắn ta không thể ngờ được toàn bộ mưu kế của hắn đều nằm trong lòng bàn tay của Dương Vương.
Hắn cứ nghĩ rằng mình là thợ săn thú mà không thể ngờ rằng hắn mới chính là con thú bị vây hãm.
Phi Yến được Thiên Dương nói sơ qua kế hoạch cho nàng nghe, nàng liền đưa cho chàng một tập danh sách và nói:
"Huynh hãy cầm lấy cái này, đây toàn bộ là tội chứng của hắn ta từ trước đến giờ mà muội đã thu thập được, khi danh sách được trình lên hắn sẽ hét lý do để ngụy biện ".
Thiên Dương cầm lấy danh sách và đọc sơ qua, chàng khá giật mình vì những gì viết trong đó vui mừng liền hỏi nàng:
"Vì sao muội lại có bản danh sách này, thật sự quá tốt rồi,có cái này trong tay hoàng huynh sẽ càng tin tưởng hơn ".
Phi Yến cười nói:
"Một phần là thu thập của Như Ý đường còn lại đều là công lao của Ngọc Phong, đệ ấy không yên tâm về muội nên cho dù ở xa nhưng đệ ấy vẫn cho người điều tra giúp muội ".
Lúc này Thiên Dương mới gật đầu hiểu và nói:
"Hóa ra là như thế, Lâu gia tai mắt ở khắp nơi, là một gia tộc có căn cơ, muội được sự giúp sức của gia chủ thì làm sao tên đó có thể lấy tin tức lại được ".
Hai người nói chuyện với nhau một lúc rồi Thiên Dương mới luyến tiếc trở về, trước khi về còn không quên nói:
"Muội nhớ lời đã hứa nhé, sau chuyện của Lâm Kỳ Thần ta sẽ xin hoàng huynh ban hôn, đến lúc đó muội không được từ chối, muội chỉ có thể là Dương Vương Phi của một mình ta thôi ".
Phi Yến xấu hổ liền cúi đầu lí nhí trả lời:
"Muội biết rồi, không thất hứa đâu "
Rồi chạy nhanh về phòng, Thiên Dương nhận được câu trả lời của nàng lúc này mới yên tâm hứng khởi trở về.
Đúng ba ngày sau cổ trùng mới bắt đầu phát tác, lúc này cổ bá thượng đã cắn nuốt thần trí của hoàng thượng, khiến cho hoàng thượng đầu đau như búa bổ.
Lúc nàu cả hoàng cung đều bị tiếng hét của hoành thượng gây kinh sợ.
Lúc này bên trong Phượng Tê Cung hoàng hậu, nhị hoàng tử và Dương Vương đã chờ đợi sẵn.
Khi nhận được tin tình hình hiện giờ của hoàng thượng thì mọi người lúc này mới bí mật đến nơi của hoàng thượng.
Khi chứng kiến tận mắt hoàng thượng bò lê bò lết trên mặt sàn, từng tơ máu nổi hắn lên chạy dọc khuôn mặt trông nhìn thật đáng sợ đâu còn vẻ cao quý hàng ngày nữa.
Khi thái giám nhìn thấy hoàng hậu và mọi người bước vào thì vui mừng lắm, hắn chưa bao giờ thấy hoàng thượng như thế này bao giờ cả nên vô cùng lo sợ.
Hoàng hâu ra hiệu cho hắn bảo giữ yên lặng đừng cho ai biết, tổng quản thái giám là người từ nhỏ đã sinh sống ở hoàng cung nên khi nhận được ra hiệu và sắc mặt thâm trầm của hoàng hậu thì biết là có chuyện sắp xảy ra.
Khi hoàng thượng ngước nhìn thấy mọi người trước mặt thì lộ vẻ vui mừng nhưng vì đau quá nên không thốt được lên lời, từng cơn đau như gặm xé.
Đến lúc này Tôn quản gia mới từ từ đi kên nhét vào miệng hoàng thượng một viên thuốc ra hiệu hãy nuốt xuống.
Lúc này hoàng thượng đã đau lắm rồi, thần trí đã không còn minh mẫn nữa, vội vàng nuốt viên thuốc xuống.
Thời gian trôi qua một lúc thì cơn đau dần dần thuyên giảm lúc này hoàng thượng mới dần dần bình tâm lại.
Để cho hoàng thượng nghỉ ngơi một lúc thì hoàng hậu mới nhẹ nhàng đi lên lau qua mồ hôi trêntrans cho hoàng thượng.
Giọng ông khàn khàn nói:
"Có chuyện gì xảy ra vậy, vì sao trẫm lại đau như thế, và vì sao mọi người lại ở cả đây, có chuyện gì sao ".
Lúc này Nhị hoàng tử quay sang nhìn mẫu hậu rồi lại nhìn Dương Vương và khi nhận được cái gật đầu của hai người thì Nhị hoàng tử mới cất bước lên và từ từ kể mọi chuyện.