Ngoài sảnh mọi người vẫn tấp nập đi lại và nói cười để chuẩn bị tham gia bầu chức vị gia chủ của Lâu gia.
Trong khi đó người của Dương Vương và Phi Yến đã cùng hành động.
Mọi người nghe theo lời dặn của chủ nhân mình đột nhập vào sâu bên trong phủ.
Theo hướng dẫn của mấy người theo Ngọc Phong mấy ngày nay mà chẳng mấy chốc đã tìm được phòng của gia chủ.
Có rất nhiều người canh gác ở bên ngoài, chỉ một lúc toàn bộ đã bị người của Dương Vương hạ gục trong chớp mắt.
Lúc đại phu được dẫn vào phòng để bắt mạch cho gia chủ thì lúc này gia chủ đã rơi vào hôn mê do trúng độc một thời gian rồi.
Nhưng cũng may vì bọn chúng sợ gia chủ chết nhanh quá sẽ dẫn đến nghi ngờ nên mới dùng liều nhẹ nên vẫn có thể cứu được tuy nhiên không thể nhanh nhẹn được như trước.
Vì để lấy chứng cớ nên toàn bộ đám thuộc hạ đều bị bắt lại để đối chất.
Thiên Dương làm việc rất chu toàn, ngày hôm qua chàng đã điều động binh lính đóng quân gần đây bao vây toàn bộ Lâu gia rồi vậy mà bọn chúng vẫn không hay biết gì cả.
Lần này Thiên Dương muốn thay Thiên Nhi sử lý những tên sâu mọt này, tuy là những tên lâu la nhưng nếu để kẻ xấu có cơ hội chúng sẽ chuyện bé xé ra to.
Thiên Dương là Vương gia đầu tiên có thực quyền ngay sau hoàng đế, tiên hoàng không những giao cho một đội quân ám vệ mà còn cả lệnh bài điều động binh lính.
Có lẽ chính vì điều đó nên tình cảm hai huynh đệ mới sứt mẻ như thế cũng may bọn họ đã dần giảng hòa được với nhau.
Chung quy dù sao thì hai người họ đều chung một dòng máu giữa hai người vẫn còn sự liên kế đó là thái hậu.
Vì chuyện hiểu lầm khi xưa dẫn đến Thiên Dương không nhìn lại thái hậu một lần nào đã khiến cho bà cảm thấy ăn năm day dứt.
Thế nên bà đã rời khỏi hoàng cung xa hoa để đi lên núi Thiên Sơn để bái phật, thỉnh thoảng có việc gì quan trọng bà mới về vài hôm rồi lại đi.
Cũng chính vì thế nên bọn họ mới giằng co đến bây giờ, cũng may vì chuyện cầu hôn nàng nên mọi chuyện mới được giải tỏa phần nào.
Lâu gia chủ được đưa ra ngoài được đại phu cho uống một thứ nước thuốc gì đó mới từ từ hồi tỉnh lại, tuy là tỉnh nhưng do ông dùng thuốc một thời gian dài tuy liều lượng ít nhưng vẫn bị ảnh hưởng đến cơ thể.
Mẫu thân Ngọc Phong đã được A Hoa dẫn đến gặp ông, bây giờ trước mắt người chăm sóc ông chỉ có bà mà thôi.
Biết sự tình hệ trọng không thể giấu diếm nên bà đã kể lại toàn bộ cho ông nghe.
Nghe đến đâu ánh mắt ông lạnh lùng đến đấy, ông không thể ngờ một đời anh dũng lỗi lạc, từng bước đưa Lâu gia được như ngày hôm nay vậy mà lại thất bại trong hậu trạch.
Truyện đề cử: Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Để chính thê tử và đại nhi tử của mình đầu độc, lại chính là người mà ông tin tưởng nhất không mảy may nghi ngờ.
Mặc dù ông cung biết thê tử bất bình với ông nhưng ông chỉ nghĩ đó là chuyện thường tình trong gia đình ai ngờ đâu bà ta lại cấu kết với người bên ngoài đầu độc ông.
Vì chức gia chủ mà dám đồng ý mỗi năm cấp cho Tổng đốc năm vạn lượng bạc.
Thật đúng là một kẻ ngu xuẩn thương nhân lấy vốn kinh doanh làm lãi nếu cứ chu cấp cho bọn chúng vậy thì Lâu gia còn lại cái gì chứ, nếu vài năm thì còn chống đỡ được chứ lâu dài thì Lâu gia chỉ còn cái vỏ rỗng.
Mặc dù rất tức giận nhưng sức khỏe ôn còn rất yếu nên ông phải tự kìm chế lại, ông thều thào nói với Lâm Mạc Tuyết ( là mẫu thân của Ngọc Phong):
“Đến khi nào mới bắt đầu bình chọn lá phiếu chức vị gia chủ bà có biết hay không?”.
Lâm Mạc Tuyết e ngại quay sang nhìn đại phu, khi nhận được cái gật đầu của đại phu bà mới thở dài nói tiếp:
"Thật ra hôm nay là ngày bỏ phiếu bình chọn, chính vì thế bọn họ mới canh phòng lỏng lẻo tiểu thư mới cho người cứu được lão gia ra ngoài ".
Ông vội bò dậy tức giận nói:
"Không được, bà phải dìu tôi đến Lâu gia, tôi không thể để tâm huyết cả đời của tôi bị bọn chúng phá hỏng được, dù phải đối đầu với ai tôi cũng phải cho Phong nhi lên làm gia chủ, chỉ có Phong nhi ngồi lên chức vị đó thì Lâu gia mới phát dương quang đại được ".
Lâm Mạc Tuyết vội vàng nói:
"Nhưng sức khỏe của lão gia bây giờ làm sao mà xuống giường được chứ, lão gia cứ tin tưởng Phong nhi và tiểu thư đi họ nhất định sẽ giành được thắng lợi ".
Nhìn ánh mắt tin tưởng của Lâm Mạc Tuyết ông vội lắc đầu rồi nhìn sang đại phu giọng van xin nói:
"Đại phu xin ông bằng bất kỳ giá nào hãy làm cho tôi khỏe lại đi đứng chỉ trong một hai canh giờ thôi cũng được, hãy dùng thuốc tốt nhất Lâu Ngọc Đình tôi vô cùng biết ơn và hậu tạ ".
Đại phu khó xử nhưng trước ánh mắt và sự van nài của ông thi không đành lòng một chút nào.
Trong khi đó người của Dương Vương và Phi Yến đã cùng hành động.
Mọi người nghe theo lời dặn của chủ nhân mình đột nhập vào sâu bên trong phủ.
Theo hướng dẫn của mấy người theo Ngọc Phong mấy ngày nay mà chẳng mấy chốc đã tìm được phòng của gia chủ.
Có rất nhiều người canh gác ở bên ngoài, chỉ một lúc toàn bộ đã bị người của Dương Vương hạ gục trong chớp mắt.
Lúc đại phu được dẫn vào phòng để bắt mạch cho gia chủ thì lúc này gia chủ đã rơi vào hôn mê do trúng độc một thời gian rồi.
Nhưng cũng may vì bọn chúng sợ gia chủ chết nhanh quá sẽ dẫn đến nghi ngờ nên mới dùng liều nhẹ nên vẫn có thể cứu được tuy nhiên không thể nhanh nhẹn được như trước.
Vì để lấy chứng cớ nên toàn bộ đám thuộc hạ đều bị bắt lại để đối chất.
Thiên Dương làm việc rất chu toàn, ngày hôm qua chàng đã điều động binh lính đóng quân gần đây bao vây toàn bộ Lâu gia rồi vậy mà bọn chúng vẫn không hay biết gì cả.
Lần này Thiên Dương muốn thay Thiên Nhi sử lý những tên sâu mọt này, tuy là những tên lâu la nhưng nếu để kẻ xấu có cơ hội chúng sẽ chuyện bé xé ra to.
Thiên Dương là Vương gia đầu tiên có thực quyền ngay sau hoàng đế, tiên hoàng không những giao cho một đội quân ám vệ mà còn cả lệnh bài điều động binh lính.
Có lẽ chính vì điều đó nên tình cảm hai huynh đệ mới sứt mẻ như thế cũng may bọn họ đã dần giảng hòa được với nhau.
Chung quy dù sao thì hai người họ đều chung một dòng máu giữa hai người vẫn còn sự liên kế đó là thái hậu.
Vì chuyện hiểu lầm khi xưa dẫn đến Thiên Dương không nhìn lại thái hậu một lần nào đã khiến cho bà cảm thấy ăn năm day dứt.
Thế nên bà đã rời khỏi hoàng cung xa hoa để đi lên núi Thiên Sơn để bái phật, thỉnh thoảng có việc gì quan trọng bà mới về vài hôm rồi lại đi.
Cũng chính vì thế nên bọn họ mới giằng co đến bây giờ, cũng may vì chuyện cầu hôn nàng nên mọi chuyện mới được giải tỏa phần nào.
Lâu gia chủ được đưa ra ngoài được đại phu cho uống một thứ nước thuốc gì đó mới từ từ hồi tỉnh lại, tuy là tỉnh nhưng do ông dùng thuốc một thời gian dài tuy liều lượng ít nhưng vẫn bị ảnh hưởng đến cơ thể.
Mẫu thân Ngọc Phong đã được A Hoa dẫn đến gặp ông, bây giờ trước mắt người chăm sóc ông chỉ có bà mà thôi.
Biết sự tình hệ trọng không thể giấu diếm nên bà đã kể lại toàn bộ cho ông nghe.
Nghe đến đâu ánh mắt ông lạnh lùng đến đấy, ông không thể ngờ một đời anh dũng lỗi lạc, từng bước đưa Lâu gia được như ngày hôm nay vậy mà lại thất bại trong hậu trạch.
Truyện đề cử: Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Để chính thê tử và đại nhi tử của mình đầu độc, lại chính là người mà ông tin tưởng nhất không mảy may nghi ngờ.
Mặc dù ông cung biết thê tử bất bình với ông nhưng ông chỉ nghĩ đó là chuyện thường tình trong gia đình ai ngờ đâu bà ta lại cấu kết với người bên ngoài đầu độc ông.
Vì chức gia chủ mà dám đồng ý mỗi năm cấp cho Tổng đốc năm vạn lượng bạc.
Thật đúng là một kẻ ngu xuẩn thương nhân lấy vốn kinh doanh làm lãi nếu cứ chu cấp cho bọn chúng vậy thì Lâu gia còn lại cái gì chứ, nếu vài năm thì còn chống đỡ được chứ lâu dài thì Lâu gia chỉ còn cái vỏ rỗng.
Mặc dù rất tức giận nhưng sức khỏe ôn còn rất yếu nên ông phải tự kìm chế lại, ông thều thào nói với Lâm Mạc Tuyết ( là mẫu thân của Ngọc Phong):
“Đến khi nào mới bắt đầu bình chọn lá phiếu chức vị gia chủ bà có biết hay không?”.
Lâm Mạc Tuyết e ngại quay sang nhìn đại phu, khi nhận được cái gật đầu của đại phu bà mới thở dài nói tiếp:
"Thật ra hôm nay là ngày bỏ phiếu bình chọn, chính vì thế bọn họ mới canh phòng lỏng lẻo tiểu thư mới cho người cứu được lão gia ra ngoài ".
Ông vội bò dậy tức giận nói:
"Không được, bà phải dìu tôi đến Lâu gia, tôi không thể để tâm huyết cả đời của tôi bị bọn chúng phá hỏng được, dù phải đối đầu với ai tôi cũng phải cho Phong nhi lên làm gia chủ, chỉ có Phong nhi ngồi lên chức vị đó thì Lâu gia mới phát dương quang đại được ".
Lâm Mạc Tuyết vội vàng nói:
"Nhưng sức khỏe của lão gia bây giờ làm sao mà xuống giường được chứ, lão gia cứ tin tưởng Phong nhi và tiểu thư đi họ nhất định sẽ giành được thắng lợi ".
Nhìn ánh mắt tin tưởng của Lâm Mạc Tuyết ông vội lắc đầu rồi nhìn sang đại phu giọng van xin nói:
"Đại phu xin ông bằng bất kỳ giá nào hãy làm cho tôi khỏe lại đi đứng chỉ trong một hai canh giờ thôi cũng được, hãy dùng thuốc tốt nhất Lâu Ngọc Đình tôi vô cùng biết ơn và hậu tạ ".
Đại phu khó xử nhưng trước ánh mắt và sự van nài của ông thi không đành lòng một chút nào.