• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Lư Đại Hải mới cảm thấy toát mồ hôi, may mà hắn khôn ngoan chọn cách thần phục nàng ấy, nếu không hậu quả thật là khó lường.

Hắn cảm ơn đại phu rồi quay trở lại trạng thái ban đầu, vì hắn biết tứ hoàng tử là một người vô cùng đa nghi, nếu chỉ lộ ra một chút sơ hở thôi có lẽ hắn sẽ không toàn thây.

Hắn đã từng nhìn thấy một thuộc hạ vì không làm đúng nhiệm vụ được giao đã bị tứ hoàng tử thẳng tay trừng trị, đi theo một chủ tử như thế hắn cũng rất chi là sợ hãi.

Cô nương kia đã hứa hẹn chỉ cần làm xong việc hắn sẽ được trả công xứng đáng, một ngôi nhà ở kinh thành đáng giá cả mấy chục ngàn lượng bạc. Hắn có thể bán đi rồi cao chạy xa bay cũng được, lúc đó tứ hoàng tử muốn trả thù hắn cũng muộn rồi.

Thấy tất cả mọi việc đã gần như đi vào kế hoạch của mình, Lâm Kỳ Thần hài lòng nói :

"Nếu đại phu đã nói thế thì ngươi nghỉ ngơi dưỡng bệnh nhưng vẫn phải đọc thuộc những gì ta đưa đến, không có việc gì cần thiết thi không được bước chân ra ngoài, qua tết lúc đi săn bắn ta sẽ đưa ngươi đi cùng để tiện hành động ".

Lư Đại Hải cúi đầu xuống giọng cung kính :

"Thuộc hạ đã nghe rõ xin tứ hoàng tử yên tâm ".

Lâm Kỳ Thần gật đầu hài lòng trước khi đi còn không quên dặn dò thị vệ trong coi cẩn thận khiến cho Lư Đại Hải càng bức xúc hơn.

Sau khi nghe Lâu Ngọc Phong thuật lại mọi chuyện, Phi Yến mỉm cười, bước đầu tiên thu phục đã thành công tiếp theo là chờ cơ hội thôi.

Giả vờ thích khách để cứu giá, lần này Phi Yến sẽ chờ mong kịch vui đây, Phi Yến quay ra mỉm cười nói :

"Ngọc Phong càng ngày ta càng thấy ngươi tiến bộ hơn thất sự quá xuất sắc đó ".

Được khen Lâu Ngọc Phong cúi đầu xuống xấu hổ nói :

"Ta là được tiểu thư chỉ dậy, cất nhắc ta được ngày hôm nay tất cả đều là do tiểu thư ".

Phi Yến mỉm cười nói :

"Ngươi không cần phải tự thu mình, ngươi rất tài giỏi có năng khiếu trong kinh doanh ngươi làm rất tốt, ta có được ngươi thật là ngoài sự mong đợi.Ta biết ngươi cũng có quá khứ của mình, nếu khi nào ngươi muốn tạo dựng một thế giới của riêng mình thì hãy nói cho ta, ta sẽ không giữ ngươi lại ".

Lâu Ngọc Phong cảm kích nói :

"Tiểu thư là người đã cất nhắc và cưu mang mẫu tử ta, nếu có ngày đó ta sẽ không quên ơn công lao của người ".

Phi Yến gật đầu đồng ý, người thành công là không bao giờ được quên nguồn cội và người cưu mang mình, Lâu Ngọc Phong thành công một phần cũng là do vậy.

Lâu Ngọc Phong giúp đỡ nàng trong thời gian này đã là quá tốt rồi, có tiểu tử đó việc phục thù của nàng sẽ càng thành công hơn.

Dù gì thì sau khi trả thù xong nàng cũng rời khỏi nơi đây nếu giữ chân Ngọc Phong thì lại bỏ lỡ một nhân tài làm ảnh hưởng đến tương lai của tiểu tử đấy.

Ngọc Phong vui vẻ rời khỏi phủ tướng quân, tiểu thư thật sự là một người vô cùng thấu hiểu và vô cùng tốt.

Hắn phải chứng minh cho Lâu gia thấy năng lực thật sự của hắn để cho bọn chúng biết rằng Lâu Ngọc Phong hắn là nhân tài như thế nào. Thứ tử thì sao chứ nếu có năng lực thì còn gấp mấy lần thứ đích tử vô dụng kia.

Thù đuổi giết và xua đuổi của mọi người trong gia tộc hắn sẽ ghi nhớ kĩ từng người, từng người một, hắn chỉ thương mẫu thân bà cả đời đều che giấu đi tài năng của mình chỉ để bảo vệ mình.

Giờ đã tự ra ngoài lập nghiệp cậu sẽ xây dựng một Lâu gia, Lâu gia của riêng một mình cậu để cho mẫu thân tự hào về cậu, cả cuộc đời này mẫu thân đã quá vất vả rồi.

Thật may tiểu thư là một người trọng tình trọng nghĩa và hiểu chuyện, cậu thầm cảm kích tiểu thư sẽ cố gắng trong thời gian sớm nhất để trợ giúp tiểu thư hoàn thành tâm nguyện của mình.

Cậu đã có thể lờ mờ hiểu ra đối thủ lần này của tiểu thư là ai, cậu có một chút hưng phấn tuy tò mò nhưng cậu sẽ không hỏi nhiều sẽ cố gắng trợ giúp tiểu thư đến mức có thể .

Lâu Ngọc Phong vừa mới rời khỏi thì A Hoa vội vàng bước vào khuôn mặt vui vẻ hào hứng nói :

“Tiểu thư Dương Vương điện hạ đã về đến nơi an toàn rồi ạ, người vừa cho người đến báo bình an với tiểu thư, nô tỳ nghe nói còn quà của tiểu thư thì đích thân Dương Vương sẽ mang đến cho người đấy ạ!”.

Một chút vui vẻ len lỏi trong lòng Phi Yến mà nàng không hay biết, bất giác nàng mỉm cười trong lòng vội hỏi :

“Thế huynh ấy có nói nguyên nhân tại sao lại huynh ấy lại về muộn như thế không ?”.

A Hoa trầm mặc một lúc rồi nói :

"Dạ thưa tiểu thư, nô tỳ nghe ám vệ nói rằng giữa đường trở về kinh thành Vương gia có gặp một đám thích khách cho nên mới ảnh hưởng đến quá trình về kinh, nô tỳ nghe đâu đám thích khách này đều là tử sĩ vô cùng hung hãn chúng muốn đồn vương gia vào chỗ chết tuy nhiên bọn chúng lại không ngờ ám vệ của Vương gia toàn là cao thủ nên bọn chúng mới thất bại thảm hại như thế ".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK