Mãi đến gần sáng Thiên Dương mới từ từ mở mắt, người đầu tiên khi chàng mở mắt ra chính là Phi Yến, nàng đang dựa lưng vào giường để ngủ.
Lúc này chàng mới nhìn kĩ dung mạo nàng, những lúc thế này nhìn nàng mới an tĩnh nhẹ nhàng làm sao.
Chàng loay hoay định xuống giường thì không may đụng vào vết thương khiến vết thương đau nhói chàng khẽ kêu lên.
Như cảm nhận được tiếng động Phi Yến bừng mở mắt, nhìn thấy Thiên Dương đã thức dậy thì liền quay sang hỏi nhẹ nhàng:
"Huynh đã dậy, vết thương đã đỡ đau hơn chưa, muốn lấy gì sao không gọi muội ".
Thiên Dương mỉm cười nói:
“Không sao, ta cũng đỡ rồi, muội có thể lấy cho ta chén nước được không?”.
Phi Yến nhẹ nhàng đứng dậy đi lấy cho chàng một chén nước, chờ cho Thiên Dương uống xong nàng mới nói:
" Huynh bị trúng độc, vết thương muội đã xử lý bây giờ cần tĩnh dưỡng mấy ngày để loại bỏ dần độc tố ra khỏi cơ thể đã, thời gian này huynh chỉ ăn đồ thanh đạm thôi ".
Thiên Dương nhìn vẻ lo lắng trên mặt nàng và lời căn dặn của nàng bất giác mỉm cười nói:
"Huynh biết rồi, sẽ nghe theo lời thê tử ".
Phi Yến cúi đầu xuống xấu hổ không nói gì, một lúc sau A Hoa mang đồ ăn vào cho hai người, hôm qua nàng vì lo cho chàng mà cũng muộn rồi nên Phi Yến cũng không ăn gì cả.
Theo lời dặn của Phi Yến nên thức ăn được dọn lên trên bàn toàn đồ thanh đạm, có lẽ trải qua một ngày chưa được ăn cho nên hai người ăn khá là nhiều, không khí vô cùng hòa hợp.
Khi ăn xong Phi Yến căn dặn A Hoa mang thuốc vào, nhìn bát thuốc đen ngòm mà Thiên Dương nhăn mặt.
Cả phủ Dương Vương đều biết vị Vương Gia này sợ thuốc đến như thế nào, lần trước bị thích sát bị thương ở cánh tay mà đại phu kê đơn như thế nào Vương gia cũng không uống.
Phi Yến nhẹ nhàng đón lấy từ tay A Hoa và nói:
"Muội tự ghi toa thuốc có hơi đắng một chút huynh chịu khó uống mấy hôm cho khỏi ".
Thiên Dương không nói một lời, đưa bát thuốc lên một hơi uống cạn khiến cho A Hoa và thị vệ bên ngoài mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, cứ nghĩ rằng Vương gia của mình bị ai đó thay thế.
Phi Yến cầm lấy chén thuốc rồi đưa cho A Hoa rồi đưa cho Thiên Dương một viên thuốc nho nhỏ và nói:
"Huynh ngậm một chút sẽ không đắng mà không làm giảm đi tác dụng của thuốc ".
Thiên Dương nghe lời cầm lấy và bỏ vào miệng, một cảm giác ngọt nhè nhẹ lan tỏa khiến cho vị đắng của bát thuốc lúc nãy mang tới đã dịu đi đôi chút.
Nghỉ ngơi một lúc thì ám vệ bước vào, ám vệ quay qua nhìn Phi Yến rồi nhìn Thiên Dương.
Phi Yến hiểu ý liền nói:
"Muội về phòng một chút, nếu cần thiết huynh có thể bảo A Hoa gọi muội tới ".
Thiên Dương liền lắc đầu nói:
"Không sao muội cứ ở đây đi, ta không có gì phải giấu muội cả, có lẽ ám vệ đã điều tra ra thích khách là ai rồi ".
Chàng quay ra nhìn ám vệ rồi lạnh lùng nói:
"Sau này không phải né tránh vương phi, có chuyện gì cứ trực tiếp bẩm báo ".
Ám vệ nghe thấy vậy vội cung kính đáp:
“Dạ, chuyện liên quan đến thích khách thuộc hạ đã điều tra ra, là một trong hai vị hoàng tử là tứ hoàng tử và ngũ hoàng tử tuy nhiên chưa biết đích xác là ai, nhưng chứng cứ chỉ trích tứ hoàng tử nhiều hơn bởi vì…”.
Tên ám vệ nhìn sang Phi Yến ấp úng một chút rồi nói tiếp:
“Thời gian chủ tử đi Dương Châu, tứ hoàng tử đã cho người thầm tra xét vương phi, đã lén trà trộn vào phủ Tướng quân và thôn trang. Chưa hết tứ hoàng tử còn tra ra được sòng bạc lúc trước Vương phi mở ra để dụ Lư Đại Hải và cũng đã tra trên đầu của Như Ý phường, nô tỳ nghĩ có lẽ vì thế nên hắn mới…”.
Phi Yến có đôi chút bất ngờ vì không nghĩ hắn có thể tra nhanh được như vậy, có lẽ bây giờ là lúc lật bài ngửa với hắn.
Vì bây giờ nàng cũng đã biết toàn bộ người của Như Ý phường đều là ám vệ của Thiên Dương rồi, thì toàn bộ những việc nàng làm có lẽ chàng đã biết.
Tuy nhiên nàng cũng vô cùng cảm kích chàng vì đã không bao giờ hỏi nàng lấy một lời, vô cùng tôn trọng và tin tưởng nàng.
Phi Yến đã quyết tâm mở lòng với chàng, quyết tâm làm theo con tim mình mách bảo thì nàng cũng không muốn giấu diếm nữa.
Bây giờ Lâm Kỳ Thần đã biết rõ mọi chuyện cho người muốn giết nàng chứng tỏ hắn hận nàng đến tột cùng bây giờ chỉ có thế lực của Thiên Dương mới có thể bảo vệ nàng, chỉ có Thiên Dương mới khiến hắn dẫn đến con đường chết nhanh hơn thôi.
Nàng quay sang nhìn ám vệ và nói:
"Không cần điều tra nữa, người cho tử sĩ thích sát là tứ hoàng tử Lâm Kỳ Thần, dấu hiệu nhận biết là ấn ký hình trăng ở sau tai của bọn chúng, tử sĩ này đã được Lâm Kỳ Thần huấn luyện rất là lâu và vô cùng trung thành nên cho dù có bắt được bọn chúng cũng không khai ra đâu ".
Ám vệ nhìn Vương Phi ánh mắt khâm phục, vì sao Vương phi suốt ngày ở trong phủ mà lại biết được những cái này.
Lúc này chàng mới nhìn kĩ dung mạo nàng, những lúc thế này nhìn nàng mới an tĩnh nhẹ nhàng làm sao.
Chàng loay hoay định xuống giường thì không may đụng vào vết thương khiến vết thương đau nhói chàng khẽ kêu lên.
Như cảm nhận được tiếng động Phi Yến bừng mở mắt, nhìn thấy Thiên Dương đã thức dậy thì liền quay sang hỏi nhẹ nhàng:
"Huynh đã dậy, vết thương đã đỡ đau hơn chưa, muốn lấy gì sao không gọi muội ".
Thiên Dương mỉm cười nói:
“Không sao, ta cũng đỡ rồi, muội có thể lấy cho ta chén nước được không?”.
Phi Yến nhẹ nhàng đứng dậy đi lấy cho chàng một chén nước, chờ cho Thiên Dương uống xong nàng mới nói:
" Huynh bị trúng độc, vết thương muội đã xử lý bây giờ cần tĩnh dưỡng mấy ngày để loại bỏ dần độc tố ra khỏi cơ thể đã, thời gian này huynh chỉ ăn đồ thanh đạm thôi ".
Thiên Dương nhìn vẻ lo lắng trên mặt nàng và lời căn dặn của nàng bất giác mỉm cười nói:
"Huynh biết rồi, sẽ nghe theo lời thê tử ".
Phi Yến cúi đầu xuống xấu hổ không nói gì, một lúc sau A Hoa mang đồ ăn vào cho hai người, hôm qua nàng vì lo cho chàng mà cũng muộn rồi nên Phi Yến cũng không ăn gì cả.
Theo lời dặn của Phi Yến nên thức ăn được dọn lên trên bàn toàn đồ thanh đạm, có lẽ trải qua một ngày chưa được ăn cho nên hai người ăn khá là nhiều, không khí vô cùng hòa hợp.
Khi ăn xong Phi Yến căn dặn A Hoa mang thuốc vào, nhìn bát thuốc đen ngòm mà Thiên Dương nhăn mặt.
Cả phủ Dương Vương đều biết vị Vương Gia này sợ thuốc đến như thế nào, lần trước bị thích sát bị thương ở cánh tay mà đại phu kê đơn như thế nào Vương gia cũng không uống.
Phi Yến nhẹ nhàng đón lấy từ tay A Hoa và nói:
"Muội tự ghi toa thuốc có hơi đắng một chút huynh chịu khó uống mấy hôm cho khỏi ".
Thiên Dương không nói một lời, đưa bát thuốc lên một hơi uống cạn khiến cho A Hoa và thị vệ bên ngoài mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, cứ nghĩ rằng Vương gia của mình bị ai đó thay thế.
Phi Yến cầm lấy chén thuốc rồi đưa cho A Hoa rồi đưa cho Thiên Dương một viên thuốc nho nhỏ và nói:
"Huynh ngậm một chút sẽ không đắng mà không làm giảm đi tác dụng của thuốc ".
Thiên Dương nghe lời cầm lấy và bỏ vào miệng, một cảm giác ngọt nhè nhẹ lan tỏa khiến cho vị đắng của bát thuốc lúc nãy mang tới đã dịu đi đôi chút.
Nghỉ ngơi một lúc thì ám vệ bước vào, ám vệ quay qua nhìn Phi Yến rồi nhìn Thiên Dương.
Phi Yến hiểu ý liền nói:
"Muội về phòng một chút, nếu cần thiết huynh có thể bảo A Hoa gọi muội tới ".
Thiên Dương liền lắc đầu nói:
"Không sao muội cứ ở đây đi, ta không có gì phải giấu muội cả, có lẽ ám vệ đã điều tra ra thích khách là ai rồi ".
Chàng quay ra nhìn ám vệ rồi lạnh lùng nói:
"Sau này không phải né tránh vương phi, có chuyện gì cứ trực tiếp bẩm báo ".
Ám vệ nghe thấy vậy vội cung kính đáp:
“Dạ, chuyện liên quan đến thích khách thuộc hạ đã điều tra ra, là một trong hai vị hoàng tử là tứ hoàng tử và ngũ hoàng tử tuy nhiên chưa biết đích xác là ai, nhưng chứng cứ chỉ trích tứ hoàng tử nhiều hơn bởi vì…”.
Tên ám vệ nhìn sang Phi Yến ấp úng một chút rồi nói tiếp:
“Thời gian chủ tử đi Dương Châu, tứ hoàng tử đã cho người thầm tra xét vương phi, đã lén trà trộn vào phủ Tướng quân và thôn trang. Chưa hết tứ hoàng tử còn tra ra được sòng bạc lúc trước Vương phi mở ra để dụ Lư Đại Hải và cũng đã tra trên đầu của Như Ý phường, nô tỳ nghĩ có lẽ vì thế nên hắn mới…”.
Phi Yến có đôi chút bất ngờ vì không nghĩ hắn có thể tra nhanh được như vậy, có lẽ bây giờ là lúc lật bài ngửa với hắn.
Vì bây giờ nàng cũng đã biết toàn bộ người của Như Ý phường đều là ám vệ của Thiên Dương rồi, thì toàn bộ những việc nàng làm có lẽ chàng đã biết.
Tuy nhiên nàng cũng vô cùng cảm kích chàng vì đã không bao giờ hỏi nàng lấy một lời, vô cùng tôn trọng và tin tưởng nàng.
Phi Yến đã quyết tâm mở lòng với chàng, quyết tâm làm theo con tim mình mách bảo thì nàng cũng không muốn giấu diếm nữa.
Bây giờ Lâm Kỳ Thần đã biết rõ mọi chuyện cho người muốn giết nàng chứng tỏ hắn hận nàng đến tột cùng bây giờ chỉ có thế lực của Thiên Dương mới có thể bảo vệ nàng, chỉ có Thiên Dương mới khiến hắn dẫn đến con đường chết nhanh hơn thôi.
Nàng quay sang nhìn ám vệ và nói:
"Không cần điều tra nữa, người cho tử sĩ thích sát là tứ hoàng tử Lâm Kỳ Thần, dấu hiệu nhận biết là ấn ký hình trăng ở sau tai của bọn chúng, tử sĩ này đã được Lâm Kỳ Thần huấn luyện rất là lâu và vô cùng trung thành nên cho dù có bắt được bọn chúng cũng không khai ra đâu ".
Ám vệ nhìn Vương Phi ánh mắt khâm phục, vì sao Vương phi suốt ngày ở trong phủ mà lại biết được những cái này.