Mục lục
Quỷ Môn Độc Thánh - Thần y tu tiên - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu… cậu Ngọc”.

Mấy người kinh sợ nhìn đàn sói đó, vô cùng hoảng hốt kéo Ngọc Lâm Phong vẫn còn đang điên cuồng đánh Diệp Viễn.

Lúc này Ngọc Lâm Phong mới quay đầu lại, nhìn thấy đàn sói đó, vẻ mặt biến sắc.

“Cậu… cậu Ngọc… bây giờ làm thế nào?”

Mặc dù mấy người từng là cường giả võ đạo.

Nhưng lúc này, mỗi người bọn họ không thể sử dụng nội khí, hoàn toàn giống như người bình thường không có chút khác biệt nào.

Bây giờ bị hơn ngàn con sói bao vây, kết cục nghĩ là biết.

Lúc này, Ngọc Lâm Phong cũng vô cùng căng thẳng, anh ta cũng không thể sử dụng nội khí.

Hơn nữa trước đó khi giõ bão thổi đến, họ cũng với người của cổ gia chạy tán loạn.

Bây giờ dựa vào mấy người họ, muốn sống sót trong đàn sói hơn ngàn con này, sợ rằng rất khó.

Nhưng ẩn mình vào bụng sói như vậy, anh ta lại không cam tâm.

“Mau, mau bắt tên nhãi này lên ném hắn cho đàn sói đó đi!”

Chẳng mấy chốc, Ngọc Lâm Phong nghĩ ra một cách, đó là ném Diệp Viễn cho đàn sói, sau đó họ nhân cơ hội tháo chạy.

Chỉ là mấy người vừa hành động, hơn ngàn con sói đã xông về phía vị trí của bọn họ.

“Ôi mẹ ơi!”

Mấy người lập tức sợ đến mềm nhũn dưới đất.

Ngọc Lâm Phong sợ đến trực tiếp nhảy vào trong hố, tóm lấy Diệp Viễn, che lên người anh ta.

Rất nhanh đàn sói xông đến, mấy người của cổ gia không phản kháng chút nào.

Đã chôn thân trong bụng sói.

Giải quyết xong mấy người cổ gia, tất cả đàn sói đều dừng lại chỗ.

Lúc này, con sói đó mới đi đến.

Đến bên hố, há to cái miệng, ngậm cánh tay của Diệp Viễn, kéo Diệp Viễn từ trong hố lên.

Đàn sói còn lại cùng ào lên, xong vào trong hố sâu.

“Phập!”

Nhưng đúng lúc này, một luồng khí mạnh bỗng ấp đến.

Đập lên đàn sói xông về phía Ngọc Lâm Phong đó.

Lực xung kích cường mạnh đập cho đàn sói bay ngược trở ra.

Đàn sói còn lại gần như lập tức đều nhìn về phía trên cồn cát phía không xa.

Trên cồn cát đó.

Có mấy bóng người xuất hiện.

Chính là bà lão của vùng đất Lánh Đời cổ gia.

Lúc này, toàn thân bà lão phát ra khí trường cường mạnh, ánh mắt âm hiểm.

“Đi!”

Diệp Viễn dùng hết sức lực cuối cùng nhả ra một chữ.

Còn sói đó hằm hằm trừng nhìn bà lão đó một cái, ngậm theo Diệp Viễn quay người mau chóng rời đi.

Đàn sói còn lại cũng không ở lại, mau chóng đi theo sau con sói đó.

Bà lão cũn không hành động gì, sau khi đàn sói hoàn toàn biến mất.

Bà lão bỗng phun ra một ngụm máu tươi.

“Trưởng lão!”

Mấy người bên cạnh đều kinh hãi, vội vàng đỡ bà lão như sắp ngã.

Bà lão xua tay, vội vàng nói: “Tôi không sao, mau đi cứu Lâm Phong!”

Mấy người cũng không dám chậm trễ, vội xông vào trong hố lớn, kéo Ngọc Lâm Phong sợ đến tè ra quần lên.

Khi Ngọc Lâm Phong nhìn thấy bà lão và người của cổ gia, lập tức như phụ nữ chịu ấm ức, òa khóc nức nở.

Bà lão đó vội tiến lên, ôm Ngọc Lâm Phong vào lòng.

“Không sao, sư phụ ở đây!”

Lời này khiến Ngọc Lâm Phong khóc càng to hơn.

Không biết qua bao lâu, Ngọc Lâm Phong mới dừng khóc.

“Sư phụ, vừa nãy người đó chính là hung thủ giết ông nội con, sư phụ mau đưa con đi tìm hắn, con muốn báo thù cho ông nội!”

Nhưng bà lão lắc đầu nói: “Bây giờ vẫn chưa được, sư phụ vừa sử dụng cấm thuật, mới miễn cưỡng tập trung được nội khí, trong thời gian ngắn, sư phụ không thể sử dụng cấm thuật!”

“Nhưng con cũng yên tâm, bây giờ tất cả võ giả trong cả sa mạc đều không thể sử dụng nội khí và địa linh khí, chỉ có sư phụ miễn cưỡng có thể sử dụng cấm thuật, có thể điều động chút nội khí”.

“Đợi sư phụ hồi phục thể lực, đến lúc đó sư phụ dẫn con đi tìm kẻ đó báo thù!”

“Cảm ơn sư phụ!”

Diệp Viễn.

Anh được đàn sói đưa đi, sau khi đi được khoảng hơn một tiếng, mới đến một nơi có rất nhiều cồn cát dày đặc.

Và trong thời gian một tiếng này, cuối cùng Diệp Viễn cũng hồi phục chút thể lực, tỉnh táo hơn.

Thấy Diệp Viễn tỉnh táo lại, con sói đó đi đến, trong miệng của nó còn ngậm một cây thực vật có năm chiếc lá.

Sau đó nó đặt cây thực vật có năm lá trước mặt Diệp Viễn.

“Cỏ năm lá!”

Diệp Viễn hơi kinh ngạc.

Đương nhiên Diệp Viễn nhận ra cỏ năm lá, đây là một loại thảo dược vô cùng quý hiếm, có công hiệu trị thương giải độc.

Chỉ là cây cỏ năm lá này dùng cho thương tích trên người anh thì hơi lãng phí.

Anh bị thương không nặng, chỉ cần hấp thụ đủ địa linh khí, thương tích của anh sẽ hồi phục hoàn toàn.

“Hấp thụ địa linh khí?”

Bỗng nhiên, Diệp Viễn nghĩ đến một cách.

Tuy không biết tại sao địa linh khí trong đan điền biến mất hết, hơn nữa cơ thể mình cũng giống như người bình thường, vô lực yếu ớt.

Nhưng nếu mình có thể mở chiếc nhẫn không gian, dùng địa linh khí bên trong hồi phục địa linh khí, thì anh có thể hồi phục thực lực trước đây.

Nhưng muốn mở chiếc nhẫn không gian, thì cần phải có chút địa linh khí.

Trong cỏ năm lá này hàm chứa chút địa linh khí.

Không hề do dự, Diệp Viễn vội nhét cỏ năm lá vào miệng.

Lúc cỏ năm lá vào trong miệng, chút địa linh khí ẩn chứa trong nó mau chóng đi xuống đan điền của anh.

Diệp Viễn mau chóng sử dụng địa linh khí này, dùng để mở chiếc nhẫn không gian.

Quả nhiên, giống như anh suy đoán, chiếc nhẫn không gian được mở ra.

Diệp Viễn suy nghĩ trong lòng, một luồng địa linh khí xuất hiện trong tay anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK