Mục lục
Quỷ Môn Độc Thánh - Thần y tu tiên - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có lẽ là muốn gài chúng ta thôi!”

Diệp Viễn bình tĩnh nói.

Vì anh vừa thấy, lúc Hoa Đình Văn đấu giá, dường như còn cố ý nhìn về phía bọn họ, trên mặt còn bày ra bộ dạng như sợ bọn họ sẽ nóng lòng đấu giá mất hòn đá này.

Nếu Diệp Viễn không đủ tinh ý để nhìn ra bên trong hòn đá này không hề có đá quý, chỉ sợ là thực sự sẽ bị Hoa Đình Văn này lừa cho một vố.

Nhưng đáng tiếc, Diệp Viễn có mắt thấu thị, bất kể bên trong những hòn đá chứa cái gì, tất cả đều không thể qua nổi con mắt của anh.

Sở Vân Phi nghe xong lại thấy không vui.

“Lão già bỉ ổi, xem tôi trừng trị ông thế nào!”

Nói rồi, Sở Vân Phi liền hét ra một cái giá.

“Hai triệu một!”

Nghe được Sở Vân Phi nói, Hoa Đình Văn đột nhiên nhìn qua, lông mày càng nhíu chặt hơn. Trên mặt lộ ra biểu cảm không mấy hài lòng.

Nào ai biết rằng, giờ phút này ông ta đang cảm thấy cực kì hài lòng, sở dĩ ông ta tăng giá là để lừa gạt đám người Diệp Viễn

Hiện tại đám người Diệp Viễn đã mắc bẫy, chỉ cần bọn họ mua số đá này, đến lúc đó đổ không ra đá quý, vậy chứng tỏ ông ta đã thắng được Diệp Viễn.

Cuộc cá cược của cả hai rất đơn giản, ai mua được đá thì có thể mở ra được đá quý tốt nhất là thằng.

Thấy đám người Diệp Viễn đã mắc bẫy, Hoa Đình Văn cũng quyết định diễn cho trọn, lại tiếp tục tăng giá.

“Hai triệu rưỡi!”

Giá trực tiếp được nâng lên hai triệu rưỡi.

Mà một số thương nhân buôn ngọc vốn chuẩn bị tham gia đấu giá nhưng thấy mấy người Diệp Viễn và Hoa Đình Văn đang đối đầu nhau, bọn họ cũng khôn ngoan mà im lặng.

Không thấy ai ra giá nữa, Sở Vân Phi cũng không chịu thua, một lần nữa tăng giá.

“Hai triệu sáu!”

“Ba triệu!”

Hoa Đình Văn lại tăng giá lên ba triệu.

Hét giá xong, ông ta lại còn tỏ vẻ vô cùng tức giận nhìn chằm chằm đám người Diệp Viễn.

Ánh nhìn đó dường như đang nói đám người Diệp Viễn đúng là không biết xấu hổ.

Sở Vân Phi đang định ra giá lần nữa thì bị Diệp Viễn ngăn lại.

Sở Phi Vân cũng cảm thấy như vậy là đủ rồi, sau đó nói với người dẫn chương trình: “Thật ngại quá, đột nhiên không còn hứng thú! Tôi không muốn hòn đá này nữa!”

MC cũng bị bất ngờ, một lúc sau mới nói.

“Vậy bây giờ giá cao nhất là ba triệu, còn có ai ra giá nữa không?”

MC quét quanh một vòng, nhưng không có ai ra giá.

Mọi người có mặt đều biết vụ cá cược giữa Diệp Viễn và Hoa Đình Văn.

Bây giờ Hoa Đình Văn đang để mắt đến hòn đá này, có lẽ ông ta đã nhìn ra viên đá này có đồ tốt.

Mặc dù thứ đó rất hấp dẫn, nhưng bọn họ không dám giành giật với Hoa Đình Văn, suy cho cùng, điều này liên quan đến toàn bộ sự nghiệp của Hoa Đình Văn.

Nếu có ai trong số họ giành với Hoa Đình Văn, đến lúc đó, Hoa Đình Văn mà thua, thì bọn họ đừng nghĩ đến việc lăn lộn ở trong giới đá quý.

Thấy mọi người vẫn chưa ra giá, người dẫn chương trình mới nói: “Ba triệu lần thứ nhất!”

Tất cả vẫn im lặng như cũ.

“Ba triệu lần thứ hai!”

Vẫn là chìm trong im lặng.

“Ba triệu lần thứ ba!”

“Chúc mừng ông Hoa đã mua được đá thô từ ông Khanh với giá ba triệu!”

Khi người dẫn chương trình gõ búa, hòn đá bên trong rỗng tuếch này đã được bán cho Hoa Đình Văn.

Nhìn hòn đá được mang đến, Hoa Đình Văn lúc này đã tức đến hộc máu.

Ông ta vốn nghĩ rằng đám người Diệp Viễn đã mắc bẫy, còn định nhân cơ hội này để gài bọn họ một vốn.

Nhưng không ngờ đấu giá nửa chừng bọn Diệp Viễn lại đột nhiên dừng.

Mà mọi người ở đây đều cho rằng ông ta rất muốn đấu giá hòn đá nên không ai dám ra giá tranh với ông ta.

Điều này đơn giản giống như tự lấy đá đập vào chân mình, đồng thời còn là nện cực mạnh nữa.

Mà ông ta lại chẳng thể thể hiện ra ngoài, phải giả bộ như đang kích động lắm.

Loại cảm giác này, còn tệ hơn cả việc ăn phân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK