Mục lục
Quỷ Môn Độc Thánh - Thần y tu tiên - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Viễn nhẹ nhàng xoa đầu của Phùng Hạo nói: “Không có gì”.

 

Sau đó Diệp Viễn quay đầu nhìn sang mẹ Phùng ở một bên nói:

 

“Dì à, sau mấy lần châm cứu nữa, và phối hợp trị liệu với thuốc, cháu tin chẳng bao lâu nữa, Phùng Hạo có thể đứng lên được”.

 

“Nhưng mấy ngày này, tuyệt đối không được cho Phùng Hạo xuống giường, nếu không công sức trước đó coi như đổ biển hết!”

 

“Được được được, tất cả nghe theo cậu!”, mẹ Phùng mỉm cười, gật đầu.

 

Lúc này, ánh mắt mẹ Phùng nhìn Diệp Viễn càng có cảm giác như mẹ vợ nhìn con rể.

 

Sau khi bàn giao một số việc cần chú ý với nhóm người Vương Đông Lâm, Diệp Viễn liền ra khỏi bệnh viện.

 

Chuẩn bị đến Bách Thảo Đường ở chợ Giang Châu mua mấy vị thuốc chính chữa trị chân cho Phùng Hạo.

 

Hôm qua Diệp Viễn đã gọi điện cho Liễu Khánh Phi, chỗ của Liễu Khánh Phi có hầu hết các loại thuốc, nhưng lại không có vị thuốc chính.

 

Liễu Khánh Phi nói với Diệp Viễn, có lẽ Bách Thảo Đường có mấy vị thuốc chính đó.

 

Diệp Viễn vừa đi ra khỏi cửa, Phùng Tiêu Tiêu liền đuổi theo.

 

Hơi áy náy nhìn Diệp Viễn nói.

 

“Diệp Viễn, lúc nãy thật ngại quá, em trai tôi vừa ăn nói bừa bãi, anh đừng để ý!”

 

Diệp Viễn khẽ lắc đầu và không để ý.

 

Thực ra Diệp Viễn hiểu ý của em trai và mẹ của Phùng Tiêu Tiêu.

 

Thậm chí anh cũng có thể nhìn ra Phùng Tiêu Tiêu có cảm tình với mình.

 

Nhưng anh không thể chấp nhận, bởi vì anh đã kết hôn, anh không muốn làm việc có lỗi với Tô Yên Nhiên.

 

Vì vậy anh chỉ có thể âm thầm từ chối tình cảm của Phùng Tiêu Tiêu.

 

“Đi thôi, cùng tôi đến Bách Thảo Đường, mua ít thuốc cho em trai cô!”

 

“Được!”

 

Cũng không suy nghĩ gì, Phùng Tiêu Tiêu vui vẻ đồng ý.

 

Mười mấy phút sau, Sở Vân Phi lái xe chở hai người đến trước cả một khu nhà mang hương sắc cổ xưa vô cùng yên tĩnh ở ngoại ô thành phố Giang Châu.

 

Bách Thảo Đường là một tiệm thuốc trung y rất nổi tiểng ở Giang Châu, và còn là một cửa hàng trăm năm.

 

Những loại thuốc được bán trong cửa hàng hầu như đều là hàng quý hiếm rất khó mua được trên thị trường.

 

Theo như lời giới thiệu của Liễu Khánh Phi, Bách Thảo Đường là sản nghiệp của nhà họ Thư.

 

Còn trụ sở chính của gia tộc nhà họ Thư ở đâu, Liễu Khánh Phi cũng không biết rõ.

 

Ông ta chỉ nói với Diệp Viễn, nhà họ Thư này rất thần bí.

 

Nghe đồn nhà họ Thư là đời sau trực hệ của Dược Vương Tôn Tư Mạc, nhưng cũng không rõ thực hư ra sao.

 

Tóm lại, nhà họ Thư có quyền thế rất lớn ở cả Hoa Hạ, dường như rất ít người dám chọc vào họ.

 

Đương nhiên, ngoài ra, nhà họ Thư cũng vô cùng im tiếng, người ngoài cũng không hiểu nhiều về họ.

 

Sở dĩ Liễu Khánh Phi biết một số tình hình của nhà họ Thư, hoàn toàn là vì nhà họ Liễu bọn họ là thế gia trung y, có nhiều giao dịch qua lại với nhà họ Thư.

 

Khi đoàn người đến cổng thì phát hiện Bách Thảo Đường này rất vắng vẻ.

 

Có vài người đều là người giàu có mặc quần áo hàng hiệu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK