Mục lục
Thiên Mệnh Phản Phái - Diệp Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nội Vực, chỗ tộc đảo Trường Sinh Cố gia.

Bên trên Chủ phong từng đạo lưu quang xẹt qua chân trời.

Rất nhiều tộc nhân đều chạy đến đây, bao gồm tộc lão và thiên kiêu ở tất cả các đảo.

Uy áp khủng bố đan xen lẫn nhau, giống như xây dựng lại thiên địa vậy.

Không ngoa khi nói, bất kỳ một tộc nhân nào của Cố gia tộc nhân ở nơi này dậm chân một cái đều có thể dẫn đến động đất ở ngoại giới.

Thân phận địa vị không người sánh kịp, có thể tuỳ tiện thay đổi cục diện ngoại giới.

Giống như thay đổi thiên địa cũng chỉ là một câu nói mà thôi.

Ở nơi cách Chủ phong hơi xa một chút, rất nhiều Thần Vương cường giả thậm chí Thánh Cảnh cường giả cũng hiện thân.

Nhưng lại không có tư cách đi vào chủ phong, chỉ có thể quan sát từ đằng xa.

Cố Trường Ca toàn thân mặc áo trắng, thân hình thẳng tắp, thần sắc lộ ra vẻ lạnh nhạt, khuôn mặt tuấn tú thần nhã.

Nữ tử của những mạch còn lại , không khỏi liên tục liếc mắt nhìn qua, đôi mắt không khỏi sáng lên, Cố Trường Ca hôm nay cùng Cố Trường Ca lạnh lùng ngày thường các nàng gặp hoàn toàn khác biệt.

Giống như một vị tiên nhân.

Phụ thân Cố Trường Ca cũng tới nơi này, khuôn mặt hoàn toàn mơ hồ, ngồi ngay ngắn ở thủ vị, tựa như vị thần nhìn xuống đám thường dân, uy áp khiến rất nhiều người ở đây không thở nổi.

Nhi tử triệu tập tất cả tộc lão đến đây, hắn đương nhiên cũng phải đến làm gậy chống lưng cho nhi tử.

Mà hắn cũng rất tò mò, mục đích Cố Trường Ca làm như vậy là gì?

Mà giờ khắc này, rất nhiều tộc lão cũng dùng thần sắc tò mò nhìn Cố Trường Ca, không rõ Cố Trường Ca định bày trò gì.


Sau lưng bọn hắn là thiên tài tất cả các mạch cũng đứng ở đây, chí tôn vô địch trẻ tuổi danh trấn một phương ở ngoại giới, có thể nói bất khả chiến bại.

"Người tới cũng đủ rồi, hôm nay các vị tộc lão có thể hiện thân gặp mặt khiến Trường Ca cảm thấy vô cùng vinh hạnh." Cố Trường Ca khẽ mỉm cười, hắn không giống ngày thường lạnh lùng kiêu ngạo, lúc này khiến cho người khác một cảm giác như làn gió xuân, thân thiện dễ gần.

Bất quá nhiều tộc lão hiểu rõ bản tính của hắn lại không nghĩ như vậy.

Bọn hắn nhíu mày lại, trong lòng thầm nghĩ nếu như không phải vì phụ thân ngươi, chúng ta sẽ thèm để ý đến ngươi sao?

Cố Trường Ca cũng không thèm để ý đám người đó nhìn hắn như thế nào, tiếp tục nói, "Hôm nay đến đây thật ra là muốn tìm các vị tộc lão thương nghị một chuyện lớn, vị trí gia chủ tương lai ta cảm thấy cũng đến lúc được định ra rồi."

Nghe hắn nói vậy, Cố Lâm Thiên đang ngồi trên thủ vị không khỏi sững sờ, sau đó lộ ra ý cười.

Đơn giản trực tiếp vào chủ đề chính, không hổ là con của hắn.

Đương nhiên quan trọng nhất là chuyện này thật sự cũng nên định ra, Cố Trường Ca treo lên mình thân phận thiếu chủ, kết quả lại không phải gia chủ tương lai của Cố gia.

Nói thật chính Cố Trường Ca cũng cảm thấy rất xấu hổ.

Dù sao ở ngoại giới thân phận thiếu chủ coi như mang ý nghĩa gia chủ tương lai.


Bất quá Cố Lâm Thiên không hiểu Cố Trường Ca muốn làm gì, hắn cũng không giống người lỗ mãng, nếu như không nắm chắc sẽ không làm như vậy.

Mà quan trọng nhất là không thể bại lộ chuyện ma tâm.

Ông!

Mà lúc này, cả ngọn núi trở nên hoàn toàn yên lặng.

Ngay cả các tộc lão cũng không khỏi đứng hình.

Không nghe lầm đấy chứ?

Cố Trường Ca là vì việc này sao? Hắn chẳng lẽ không biết bởi chuyện năm đó, không ít tộc lão sinh ra khúc mắc trong lòng với hắn, không có khả năng ủng hộ hắn.
Chuyện này đơn giản là tự mình chuốc lấy nhục mà thôi.

Rất nhanh, tất cả mọi người không khỏi lắc đầu.

"Trường Ca, ta cảm thấy chuyện này còn cần thương nghị cẩn thận, vị trí gia chủ tương lai là chuyện vô cùng trọng đại, không thể dễ dàng định ra như vậy, chúng ta phải tìm được người phụ trách được tương lai của Cố gia."



Một vị tộc lão mở miệng, thái độ tương đối ôn hòa.

Đương nhiên lời này không khác gì nói: “ Cố Trường Ca ngươi không thể nhận vị trí này được.”

Những tộc lão còn lại lúc này cũng nhao nhao mở miệng nói, "Chuyện gia chủ tương lai còn cần bàn bạc kỹ hơn, Trường Ca không cần bàn chuyện này nữa đâu. . ."

"Vị trí gia chủ, can hệ trọng đại, không thể tuỳ tiện quyết định."
Ngoại trừ những tộc lão thân cận với mạch của Cố Trường Ca ra , những người còn lại nhao nhao biểu thị không đồng ý, muốn kéo dài tới sau này hẵng bàn.

Có thể kéo dài được bao lâu thì kéo.

Một màn này khiến sắc mặt Cố Lâm Thiên không khỏi trầm xuống.

Đám tộc lão này thế mà không nể mặt mũi của hắn , dù nói thế nào, tu vi Cố Trường Ca bây giờ đã là người đứng đầu thiếu niên cùng thế hệ ở Cố gia rồi.

Những người còn lại mạnh nhất cũng chỉ là Phong Hầu cảnh mà thôi, ngoại trừ Cố Trường Ca ra ai có thể nói mình có tư cách nhận vị trí này?

Thấy thế, Cố Trường Ca không có chút nào ngoài ý muốn, khoát tay áo ý bảo phụ thân không cần lo lắng.

Ý cười trên mặt hắn không đổi, để cho người ta cảm giác như tắm gió xuân.

"Hôm nay ta tới chỉ là nói cho các vị tộc lão mà thôi, không phải mời các ngươi thương nghị. Đương nhiên các ngươi không đáp ứng cũng không thành vấn đề, ta không thể làm gì khác ngoài việc lần lượt đi đánh hậu bối của các ngươi"
"Trong tộc quy hình như có điều này? Vị trí gia chủ mỗi đời là phải chọn ra người mạnh nhất, ta làm như vậy cũng không tính là phạm tộc quy đúng không."

“Các ngươi đã không đồng ý, cũng đừng trách ta lấy mạnh hϊếp yếu."

Cố Trường Ca mỉm cười nói.

"Còn nữa, đừng nói cái gì mà võ không bằng đức, ở thế giới này kẻ mạnh nhất chính là đức."

"Ta mạnh hơn so với hậu bối các ngươi, cho nên đạo đức của ta sẽ tốt hơn bọn hắn."

Những lời này, trực tiếp làm cho cả chủ phong trở nên yên tĩnh.

Tiếng kim rơi cũng có thể nghe được!

Sau một khắc, tất cả đám thiên kiêu trẻ tuổi đứng sau các vị tộc lão lập tức bùng nổ, sắc mặt đỏ lên, trong lòng cảm thấy mình bị sỉ nhục.

Lời này của Cố Trường Ca nghe thì đơn giản.

Nhưng cũng rất ngông cuồng.

Đối với nàng đây chính là ác mộng.
Thời gian đi tới thượng giới càng lâu, nàng mơ được cảnh tượng như vậy cũng càng ngày càng nhiều.

Nàng không ngốc.

Cho nên đoán được khả năng là những ký ức này liên quan đến linh hồn tá túc trong cơ thể nàng.

Chuyện này nàng vẫn luôn muốn nói với Cố Trường Ca, cách nhìn, sự hiểu biết cùng những gì mà Cố Trường gặp được biết được đều hơn nàng rất rất nhiều

Chuyện này có lẽ hắn cũng biết gì đó.

Nàng cũng không muốn biến thành dáng vẻ đại ma đầu như trong giấc mơ.

"Thì ra là thế, ngươi không cần lo lắng, mặc dù ta không hiểu rõ hoàn toàn chuyện của ngươi, nhưng trong lòng cũng hiểu được vài điều."

Cố Trường Ca mỉm cười, thuận tiện an ủi nàng.

Tô Thanh Ca nghe vậy, cũng yên tâm không ít.

Cố Trường Ca thật ra cảm thấy chuyện này cũng không có gì không tốt.
Nhất thể song hồn, có được sự thông minh cùng trí tuệ mà người thường không có được.

Nếu như thực sự dung hợp hai linh hồn lại, có lẽ có thể giúp Tô Thanh Ca đi tới một thế giới khác, bản thân nàng cũng sẽ thu được rất nhiều chỗ tốt.

Về phần nữ ma đầu?



Chuyện này tốt nhất vẫn nên đi hỏi mẫu thân hắn, chắc hẳn mẫu thân hắn hiểu rõ chuyện này hơn hắn nhiều.

Bởi vì Thái Sơ Thần Giáo nguyên bản được gọi là Thái Sơ Ma Giáo.

Dưới dự cố gắng không ngừng của đông đảo đệ tử cùng các trưởng lão, cuối cùng mới đem cái tên Ma giáo đổi thành Thần giáo, mặc dù tác phong làm việc không khác nhau, nhưng nghe Thần giáo cũng vinh quang hơn Ma giáo nhiều.
Một chữ Ma này ở giới tu hành nào cũng sẽ bị ghét bỏ. . . . .,

Mà Cố Trường Ca trở thành người thừa kế ma công, chắc chắn không thoát khỏi quan hệ với Thái Sơ Thần Giáo.

Sau khi nói chuyện với hai nàng xong, Cố Trường Ca liền để các nàng lui xuống.

Hắn cảm thấy cũng nên suy nghĩ cách ứng phó với một số chuyện trong tộc được rồi.

Phụ thân hắn đã từng nói với hắn, trong tộc có không ít tộc lão thật ra không vừa mắt Cố Trường Ca, nguyên nhân chủ yếu là vì chuyện Cố Trường Ca khoét xương muội muội năm đó, chuyện này khiến bọn họ canh cánh trong lòng.

Cố gia tộc nhân đông đảo, ngày thường mặc dù có tranh đấu lẫn nhau, nhưng đều có ranh giới cuối cùng , nghiêm cấm gϊếŧ hại sinh mệnh tộc nhân, người vi phạm chắc chắn sẽ bị xử phạt nghiêm khắc.

Cố Trường Ca tuổi còn nhỏ, liền ngấp nghé tới thiên phú của muội muội mình, mưu đồ cướp đoạt.
Việc này năm đó mặc dù bị đè ép xuống, nhưng đông đảo tộc lão đều biết, trên mặt không nói, nhưng trong lòng vẫn luôn bất mãn với Cố Trường Ca.

Tình tiết khoét xương này.

Thân là người xuyên việt, Cố Trường Ca đương nhiên quen thuộc hơn bất kì ai.

"Biểu muội nhỏ hơn ta ba tuổi, Cố Tiên Nhi. . ."

"So với bọn phế vật nghịch thiên thì kiểu khoét xương này khó đối phó hơn rất nhiều, đương nhiên nếu như kịch bản không giống với những gì ta biết cũng không sao, chỉ sợ sau lưng biểu muội này của ta là một cây đại thụ thần bí nào đó. ."

"Dù sao ta trước đó một mực để phụ thân tự mình thôi diễn, bởi vì đạo cốt của nàng trên người ta, cho nên ta có thể mơ hồ cảm giác được nàng không chết. . ."

"Kết quả phụ thân không thể thôi diễn ra được, xem ra sau lưng nàng thực sự có cao nhân."
Trong lòng Cố Trường Ca suy nghĩ đối sách.

Nếu so sánh với Diệp Trần, Lâm Thiên là tiểu khí vận chi tử không đáng nhắc đến, thượng giới khí vận chi nữ, chắc chắn không tầm thường.

Cố gia rất nhiều tộc lão vẫn luôn canh cánh trong lòng, áy náy năm đó không bảo vệ tốt vị biểu muội bị mình khoét xương kia.

Vì thế chưa bao giờ nhìn mình vừa mắt.

Chuyện này nếu bị bại lộ, Cố gia mặc dù sẽ trở thành trò cười, nhưng tất cả mọi người trong Cố gia không nhất định sẽ đứng về phía mình.

Nghĩ đến chuyện này, đôi mắt Cố Trường Ca không khỏi nhíu lại.

"Trong trí nhớ của ta , gia gia của vị biểu muội kia đi đến một vị diện khác không may bị nhốt lại, sau đó cha mẹ của nàng lo lắng hắn gặp nguy hiểm, cũng mang theo không ít tộc nhân nhất mạch kia tiến đến. . . Vì vậy mới yên tâm để nàng ở lại trong tộc, sai người chiếu cố."
"Sau đó lại gặp phải chuyện ta nhìn trúng đại đạo chi cốt của nàng, khoét xương nàng để che lấp ma tâm của bản thân. . ."

Cố Trường Ca mặc dù không phải người tốt gì, nhưng chuyện ra tay khoét xương một tiểu nữ hài mới mấy tuổi hắn vẫn không làm được.

Huống hồ để nàng lớn lên không phải tốt hơn sao?

Ít nhất như vậy hắn sẽ có một biểu muội phiên bản Hoang Thiên Đế.

Bất quá bây giờ hắn nghĩ thế nào cũng vô dụng.

Xuyên qua đến, cái nồi này đã đội lên đầu hắn rồi, chạy cũng không thoát.

"Nhờ có quy định của Cố gia, không cho phép tổn hại tính mạng tộc nhân, cùng với sự cực lực ngăn cản của chư vị tộc lão, cho nên dưới sự chèn ép của phụ thân, cũng chỉ làm tộc nhân nhất mạch kia lưu vong bên ngoài, những người mất mạng thực ra không nhiều. . ."

"Bây giờ vị biểu muội kia của ta chẳng biết đi đâu, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ tới khiêu chiến với ta, đòi lại mối thù đoạt xương năm xưa."

"Nói như vậy, kỳ thật toàn bộ Cố gia chỉ có một mình ta là người xấu? Trách không được ta có ma tâm, nguyên lai trời sinh là kẻ xấu . Phụ thân lúc trước cũng là vì bất đắc dĩ, vì che giấu chuyện ta có ma tâm, mới phải làm ra thủ đoạn như vậy."


Cố Trường Ca trong lòng tự lẩm bẩm, sắp xếp lại suy nghĩ.


Rất nhanh sắc mặt của hắn hiện lên vẻ nghiền ngẫm.


Mọi chuyện xem ra có vẻ rất phiền phức, nhưng chỗ cho hắn động thủ thật ra cũng rất nhiều.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK