Mục lục
Thiên Mệnh Phản Phái - Diệp Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Trần ca ca rốt cuộc đã làm gì?

Trong mấy năm nàng không ở đây, hắn đã trải qua những gì?

Cố Trường Ca ngầm đoán được suy nghĩ của Diệp Lưu Ly, thần sắc vẫn làm ra vẻ thờ ơ.

Trong lòng thì lại cười thầm.

Vì sao mình lại không gϊếŧ Diệp Trần?

Đương nhiên là đợi sau khi chăm cho rau hẹ béo mập rồi thì mới cắt một bó.

Diệp Lưu Ly sao có thể hiểu được những điều này.

“Không thể nào, con người của Diệp Trần ca ca thật thà như vậy, không thể làm ra những chuyện chủ động trêu trọc người khác.”

Diệp Lưu Ly lắc đầu, không tin.

Nàng nhìn về phía của Tô Thanh Ca đang đứng ở bên cạnh Cố Trường Ca kia.


Trong lời đồn thì Diệp Trần ca ca luôn mơ ước tới đệ nhất mỹ nhân Đông Hoang giống như một con cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.

Bạch y xuất trần, chính xác là đẹp đến mức không hề giống người phàm trần.

Diệp Lưu Ly luôn tự phụ rằng dung mạo của mình xuất chúng.

Thế nhưng so với nữ tử trước mắt, vẫn luôn cảm thấy thua kém chút gì đó.

Đó là cần tuổi tác mới có thể bù đắp cho sự quyến rũ hút hồn người khác.

Nữ tử như vậy, sẽ khiến cho Diệp Trần ca ca động lòng, có vẻ cũng không phải là điều rất khó hiểu.


“Cố công tử nếu đã không có ý định gϊếŧ Diệp Trần ca ca, vậy vì sao vẫn còn muốn đuổi cùng gϊếŧ tận Già Lâu Thánh Địa có quan hệ với Diệp Trần ca ca chứ?”

Đột nhiên, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt giống như pha lê màu đỏ, nhìn chằm chằm vào Cô Trường Ca, vẻ mặt không can tâm, bèn tiếp tục hỏi.

Rốt cuộc thì trong lời đồn, Già Lâu Thánh Địa chính là do không muốn tiết lộ ra tung tích của Diệp Trần mà đã chọc giận tới Cố Trường Ca, và bị hủy diệt toàn bộ chỉ bằng một chưởng.

Nàng nghĩ không ra.

“Thật buồn cười.”

Lúc này, sắc mặt của Cố Trường Ca cuối cùng cũng trở nên lạnh lẽo, giọng nói lãnh đạm, “ Lẽ nào hôm nay Diệp tiểu thư đến đây, là để chất vấn ta sao? Đạp chết một con kiến, lẽ nào ta còn cần phải giải thích với nàng?”



Nghe thấy vậy, mặt Diệp Lưu Ly tái mét, hô hấp khó khăn, không ngừng nắm chặt thanh trường kiếm trong tay.

Lời của Cố Trường Ca khiến cho đầu óc nàng ong cả lên.

Không sai.

Đối với hắn mà nói, hủy diệt cả Già Lâu thánh địa chính xác là giống như đạp chết một con kiến, vì vậy cần gì lý do chứ?

“Diệp tiểu thư còn có chuyện gì nữa không? Không còn chuyện gì thì mời về cho.” Cố Trường Ca thản nhiên nói, hắn đã muốn đuổi khách rồi, chuyện này đã khiến trong lòng của Diệp Lưu Ly mọc lên một cái gai.

Còn về việc có thể phát huy tác dụng hay không.

Thì còn phải xem đến thao tác sau đó của hắn nữa.

Dĩ nhiên thành hay không cũng giống nhau, hắn vẫn có cách.

Tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Thấy thần sắc lạnh lẽo của Cố Trường Ca, có chút không vui, thậm chí là có ý đuổi khách.

Sắc mặt của Diệp Lưu Ly không khỏi đơ ra.

Có điều nàng cũng biết quả thật là bản thân mình có phần quá đáng, Cố Trường Ca làm gì, lẽ nào còn phải nói với mình sao?

Hắn đã nói rõ ràng rồi, không gϊếŧ Diệp Trần ca ca, sau khi Diệp Lưu Ly suy nghi xong, không hề cảm thấy câu này có vấn đề.

Chủ yếu nhất vẫn là thực lực của Cố Trường Ca với Diệp Trần ca ca có khoảng cách lớn quá, quả thật là một trời một vực.

Cố Trường Ca thật sự muốn gϊếŧ Diệp Trần thì Diệp Trần không thể sống sót thêm được.
Sau nghĩ nghĩ ra được những điều này, trong lòng Diệp Lưu Ly không biết vì sao lại sản sinh ra một cảm giác có lỗi với Cố Trường Ca.

Nàng không phải là kẻ không biết tốt xấu.

Hôm nay không nói không rằng tự nhiên xông vào tìm Cố Trường Ca đòi công đạo, giờ nghĩ lại, nàng còn làm ra bộ dạng gây rối vô cớ nữa.

Cách làm và thái độ của Cố Trường Ca khiến nàng phải tạ lỗi cũng là hợp tình hợp lý.

Không có chỗ nào thất lễ với nàng.

“Chuyện hôm nay là Lưu Ly đường đột mạo phạm rồi, đa ta Cố công tử đã giải thích những điều này.” Diệp Lưu Ly lấy lại bình tĩnh, nói với Cố Trường Ca.

“Nói xong chưa? Vậy nàng có thể đi rồi.”


Nghe thấy câu này, Cố Trường Ca có vẻ như không lấy làm kinh ngạc, vẫn giữ thái độ thờ ơ.

Điều này khiến cho Diệp Lưu Ly không khỏi chau mày một cái, có chút nản lòng.

Trước đây chưa tửng xảy ra chuyện nhục nhã như ngày hôm nay chứ đừng nói đến chuyện bị đuổi đi.

Hôm nay không ngờ lại đυ.ng độ nam nhân này.

Điều này khiến trong lòng nàng rất không can tâm, không phục.

Đương nhiên là trong lòng Diệp Lưu Ly rất kiêu căng, cũng không nói thêm gì mà quay người rời đi.

“Cố công tử, ta cảm thấy giữa những người trẻ các vị, có thể giao lưu một chút, dù sao cũng là người của thượng giới, có thể tương ngộ ở hạ giới, cũng coi là có duyên phận…”

Tuyết Di thấy vậy liền lên tiếng lấy lòng, nàng luôn cảm thấy đây là cơ hội để tạo mối quan hệ tốt với Cố Trường Ca, không nên bỏ lỡ.
“Không cần đâu, ta không hứng thú với nàng ta.”

Thế mà câu trả lời rất đơn giản của Cố Trường Ca lại khiến cho thần sắc nịnh bợ của Tuyết Di đột nhiên khựng lại.

Hắn làm sao mà không biết rõ người phụ nữ trung niên này có chủ ý gì chứ?

Có điều hắn căn bản là không thèm để tâm.

Sắc mặt của Diệp Lưu Ly gì đó chẳng phải là thứ khiến hắn để tâm, càng không cần thiết để đi dỗ dành nàng ta.

“Cái này…”

Nghe thấy câu trả lời như vậy, sắc mặt của Tuyết Di ngay lập tức trở nên xấu hổ, không khỏi ngượng ngùng.

Nàng cũng biết biểu hiện của tiểu thư hôm nay quản thật là có chút không nên, có chút mất mặt.

Thế nhưng nói thẳng ra như vậy….thì có chút không nể mặt của tiểu thư.

Diệp Lưu Ly đã quay người kia, nghe thấy câu này thì bước chân khựng lại, toàn thân run lên.

Cái gì mà không có hứng thú với nàng chứ?


Nàng chỉ cảm thấy thể diện lúc này của mình đều bị Tuyết Di làm mất hết.


Diệp Lưu Ly liền cảm thấy nhục nhã, nghiến chặt hàm răng.


“Tiểu thư, xin lỗi ta…” Tuyết Di không khỏi áy náy, cũng biết nói lời này, trong nháy mắt đã khiến cho tiểu thư xấu hổ và khó xử.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK