Nào là ta thích ngươi, hãy bỏ Liễu Nguyệt đi theo ta đi, tiền bạc sự sung sướng, về dưới trướng ta, ngươi sẽ không thiếu thứ gì cả.
Đây không giống một lời tỏ tình, nàng ta chỉ là muốn hắn ta trở thành người hầu của nàng ta, ngoan ngoãn cung phụng nàng ta như cô thôi.
Nghĩ vậy hai mắt Tiêu Dã khẽ nheo lại, lạnh lẽo nghĩ.
Muốn hắn rời bỏ cô?
Nực cười.
Trừ phi chính cô nói ra câu đấy, bằng không ai cũng đừng mong chuyện đấy xảy ra.
“Liên tiểu thư, thực xin lỗi. Thân phận thấp hèn này có lẽ không xứng để ở bên người, mong tiểu thư sớm tìm được người mình thương thật sự. Ta xin cáo từ.” Tiêu Dã nói, vẻ mặt hắn không cảm xúc, như đang nhẫn nhịn điều gì đó. Nói xong hắn không chút quan tâm sắc mặt của người nghe, tàn nhẫn quay người rời đi.
Trở về lớp học, Liễu Nguyệt thấy hắn, hỏi: “Nãy giờ đi đâu vậy?”
Tiêu Dã không nói cho cô biết chuyện mình được một người lạ mặt tỏ tình, chỉ nói: “Có chút việc thưa tiểu thư.”
Liễu Nguyệt nghe hắn nói vậy thì không truy hỏi thêm, kêu hắn chuẩn bị cuối giờ tới thư viện.
Chuyện chẳng ngờ là, ngay ngày hôm sau, Tiêu Dã bị một đám người chặn lại trên đường đi.
Có tất cả sáu người, kẻ cầm đầu tự xưng là Liên Tử Phục, ca ca của Liên Nhiếp Hồng, người mà bị hắn từ chối tình cảm hôm qua.
Tiêu Dã nghe xong cũng không có động thái thì lớn, chỉ nâng mắt lên nghĩ.
May mà hôm nay cô không đi cùng hắn.
“Các người muốn gì?” Tiêu Dã hỏi.
Liên Tử Phục một mặt ngạo nghễ nói: “Tiểu Hồng được ta cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa, chưa bao giờ dám để muội ấy phải chịu uất ức gì. Vậy mà ngươi! Cái tên rách rưới nhà ngươi! Hôm qua vậy mà dám làm Tiểu Hồng nhà ta về khóc sưng cả mắt, hỏi ra mới biết bị ngươi từ chối tình cảm.”
Y trào phúng nói tiếp: “Chẳng biết mắt nhìn người của muội muội ta kiểu gì. Vậy mà lại đi đâm đầu thích một kẻ nghèo kiết xác, sống làm nô bộc của người khác như ngươi. Nếu là thiếu gia nhà nào đó, cho dù địa vị có kém hơn Liên gia ta đi chăng nữa, may ra còn có thể xem xét chút. Chứ ngươi thì...” Nói rồi ánh mắt Liên Tử Phục quét một lượt qua người Tiêu Dã, sau đó nói: “Mặt mũi trông cũng khôi ngô sáng sủa, dáng dấp cũng được đấy. Nhưng còn lâu ta mới đồng ý cho ngươi làm quen với Tiểu Hồng.”
Tiêu Dã một mặt khó hiểu: “...”
“Liên thiếu gia, thứ lỗi cho ta, hình như người hiểu lầm gì đó rồi.” Tiêu Dã nói, hắn cảm thấy không nên lãng phí thời gian thêm nữa, cô đang đợi hắn, phải mau chóng kết thúc cái chuyện tào lao này rồi trở về thôi.
Liêu Tử Phục tức giận nói: “Hiểu lầm? Hiểu làm cái gì được chứ! Không phải ngươi làm muội muội của ta khóc sao? Mấy người, lên đánh chết hắn cho bổn thiếu gia!”
Tiêu Dã không ngờ đối phương lại không chịu nói lí như vậy, cuối cùng là chỉ muốn đánh hắn để lấy uy sau này. Nghĩ vậy đáy mắt Tiêu Dã lạnh đi, chuẩn bị khởi động xương khớp.
Bỗng lúc này, đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ có thể nói là điên rồ.
...
Thư viện.
“A Dã y đi đâu mà lâu quá vậy?”
Phong Ngọc Nhi hỏi.
Nàng đang cùng bốn người là Liễu Nguyệt, Tiêu Dã, Tiêu Dung và Diệp Chi Lăng ngồi học nhóm trong thư viện. Mới đầu nàng và Tiêu Dung vốn chỉ là vào để tìm một chút tư liệu học tập, nào ngờ lại gặp cô với hắn ngồi học, sau đó lại có cả Diệp Chi Lăng nữa. Cuối cùng không hiểu sao hiện tại cả năm người đã ngồi chung vào một bàn im lặng làm việc của mình.
Đôi mắt Liễu Nguyệt đang chăm chú nhìn vào sách thảo dược nghe thấy câu hỏi của Phong Ngọc Nhi lúc này mới ngước lên, nói: “Chắc có chuyện gì rồi, bình thường hắn sẽ không đi lâu như vậy đâu.”
Cạch!
Cửa phòng thư viện mở ra, Phong Ngọc Nhi nhìn thấy người đang bước vào, hai mắt mở to lắp bắp nói: “M...Mọi người...”
Cả đám nhất loạt nhìn ra, Liễu Nguyệt nhìn người đang dần tiến tới, cảm xúc từ ngạc nhiên chuyển sang phẫn nộ, đứng dậy đầu tiên. Không nói một lời kéo người ra ngoài.
Vì thư viện yêu cầu im lặng nên chỉ có thể nói chuyện ở bên ngoài.
“...”
Bầu không khí bao chùm quanh hai người im lặng đến khó thở, Tiêu Dã hắn một thân vết thương bước vào trong, chưa kịp giải thích đã bị cô lôi ra ngoài. Ánh mắt Liễu Nguyệt nhìn hắn, như vừa xót xa vừa cố đè nén lửa giận trong lòng. Hai người không ai nói gì, Tiêu Dã thấy cô đang tức giận, chỉ dám cúi đầu đáng thương nói: “Tiểu thư...”
“Là ai?”
Cô nói.
“Là kẻ nào dám động vào người của ta?”
Nhiệt độ quanh người Liễu Nguyệt đã đạt ngưỡng âm, cô lạnh lùng nhìn Tiêu Dã hỏi: “A Dã, là kẻ nào?”
Mẹ nó chán sống rồi!
Người cô nuôi, vất vả lắm mới lớn thành thế này! Rốt cuộc là đứa não úng nước nào dám động vào hắn!
Trên người Tiêu Dã chỗ nào cũng có dấu giày dẫm vào, nhiều như vậy hẳn là bị đánh hội đồng đi. Trên mặt còn bị đánh cho sưng tím một mảng. Cô nhìn mà đau lòng.
Tiêu Dã thấy nếu bây giờ mà mình nói ra cô sẽ ngay lập tức tới xử lí mấy tên đó luôn, tốt nhất là không nên để chuyện đó xảy ra, vì vậy hắn nhìn cô, nghẹn giọng nói: “Tiểu thư, đau lắm. Tới phòng y tế trước được không?”
“...Được rồi. Vậy thì đến phòng y tế.” Liễu Nguyệt thở dài nói.
Cô không bao giờ có thể nhẫn tâm với hắn được, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt cún con bị đánh đến mức bầm tím thế này.
Phòng y tế.
Vì người phụ trách ở đây hiện đang có việc đột xuất nên người xử lí vết thương cho Tiêu Dã là Liễu Nguyệt.
Dùng bông tẩm thuốc sát trùng lên. Cô vừa bực mình vừa nhẹ nhàng thoa lên từng vết thương cho hắn.
Tiêu Dã im lặng nhìn cô, cái dáng vẻ muốn mắng mà không lỡ lớn tiếng đó. Quả thực làm trái tim hắn như tan chảy thành nước mà.
Xong xuôi hết thảy, Liễu Nguyệt ngồi nhìn hắn, nghiêm túc nói: “A Dã.”
“Vâng.”
“Ngươi, kể hết mọi chuyện ra cho ta nghe.” Cô nói.
Tiêu Dã hắn không bao giờ giấu cô chuyện gì, nếu cô muốn nghe, hắn sẽ kể. Nhưng trước khi nói cho cô biết, Tiêu Dã khuyên cô sau khi nghe xong phải thật bình tĩnh, tránh để bản thân tức giận.
Liễu Nguyệt gật đầu.
...
Choang!
“Hai cái đứa chết tiệt họ Liên đó!”
Liễu Nguyệt sau khi nghe xong mọi chuyện tức giận nói, tay cầm khay bông trong cơn tức đã ném xuống sàn.
Tiêu Dã: “...”
“Ngươi bị nhỏ đó tỏ tình sao không nói?” Cô hỏi hắn.
“Ta sợ người sẽ lo lắng nên...” Tiêu Dã nói, bày ra bộ dáng sợ hãi cùng nhu nhược.
Liễu Nguyệt khẽ ‘chậc’ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác không thèm nhìn hắn, dơ tay cản hắn lại nói: “Được rồi.”
Ở nơi cô không thấy, khóe môi Tiêu Dã khẽ câu lên, nụ cười vương chút quỷ quyệt.
Đám người đó, hắn có thể đấu lại, thậm chí còn thừa sức đấu lại. Nhưng hắn lại không muốn, lúc đó hắn đã nảy lên một ý nghĩ.
Sao mình không để bản thân bị thương, như vậy thì sẽ được nhìn thấy ánh mắt tràn đầy lo lắng của cô. Có thể sẽ bị cô trách móc, nhưng như thế càng khiến lòng hắn vui hơn. Điều đó chứng tỏ cô luôn quan tâm tới hắn, không muốn hắn bị thương.
Nghĩ vậy Tiêu Dã hắn quên luôn việc phản kháng, nằm im bất động để bản thân bị đánh túi bụi. Sau đó mang một thân thương tích về gặp cô. Rồi lại thấy cô tức giận khi nhìn thấy vết thương trên người hắn, đến mắng còn không nỡ mắng, một mặt khó chịu nuốt những lời muốn nói vào lại trong bụng mà thoa thuốc cho hắn.
Tiêu Dã cảm thấy, hắn thích cô đến nỗi sắp không kiểm soát được bản thân nữa rồi.