Tiêu Dã nói, lần này hắn không hề nói dối.
Lúc chọn vị trí xây phủ Cửu vương, hắn đã cố tình chọn nơi gần với Liễu gia nhất. Vì Liễu gia vốn nằm ở nơi đắc địa ngay trung tâm kinh thành, mà mấy chỗ gần đó cũng không thể nào tốt hơn. Thêm cả với việc vị trí gần hoàng thành, không tốn bao nhiêu thời gian đã có thể tới hoàng cung, Tiêu Lý Hiên đương nhiên sẽ đồng ý.
Quả thực ông đã muốn Tiêu Dã hắn sống luôn trong cung. Nếu như vậy thì hai cha con ông sẽ có nhiều cơ hội nói chuyện với nhau hơn.
Nhưng Tiêu Dã đã khéo léo khước từ.
Hắn nói hắn đã quen sống ở bên ngoài, cũng không muốn vừa mở mắt ra đã dính phải mấy cái thị phi rắc rối trong cung. Hơn nữa hắn cũng đã hứa với Tiêu Lý Hiên là sẽ thường xuyên tới gặp ông.
Tiêu Lý Hiên tuy có chút tiếc nuối nhưng vẫn là chiều theo ý hoàng nhi của mình.
Thế là giờ đây chỗ của Tiêu Dã quả thực chỉ cách vài bước chân và khu phố này là tới được Liễu gia.
“Phu nhân, người đang đi chợ sao? Hôm nay con rảnh, có thể đi dạo cùng người.” Tiêu Dã thoáng nở nụ cười, trông hắn ngoan ngoãn vô cùng, khiến Hương Cẩm Lan có chút động lòng.
Nàng hỏi: “Thật sự không bận gì sao? Nếu con có việc…”
“Con nói rồi, cả ngày hôm nay con chỉ định đi chơi thôi. Nhưng lại gặp phu nhân ở đây nên tiện đi cùng người, tại đằng nào cũng đang rảnh.” Hắn đáp.
Hương Cẩm Lan nghe thế khẽ gật đầu, nói: “Vậy ta cùng con đi mua đồ chút vậy.”
“Vâng.” Tiêu Dã đáp.
Thân phận Cửu vương của hắn vốn đã được công bố cho toàn dân thiên hạ biết từ lâu. Nhưng có lẽ do Hương Cẩm Lan không hay quan tâm mấy chuyện này nên không biết.
Mà Tiêu Dã hắn khi đi ra ngoài cũng chỉ có một mình, bởi vì ngay từ ban đầu hắn đã không muốn có quá nhiều người chú ý tới hắn nên mấy chuyện kiểu như một hàng dài lính canh đi theo hay kiệu các thứ đều miễn hết.
Tiêu Dã hắn khác hoàn toàn với mấy vị hoàng tử được bao bọc từ nhỏ trong cung, thêm nữa là từ nhỏ hắn đã được học võ ở Liễu gia, thân thủ vô cùng tốt, chẳng thể bị kẻ nào làm hại được.
Vì vậy lúc ở cạnh Hương Cẩm Lan, ngoại trừ bộ đồ trông có phần đắt tiền ra thì hắn cũng chẳng khác người bình thường là bao nhiêu.
Có lẽ sẽ có nhiều người nghĩ hắn là công tử của một nhà quyền quý nào đó, mà dường như Hương Cẩm Lan cũng nghĩ như vậy thật, thế nên Tiêu Dã hắn chẳng định kể nhiều thêm nữa, người đã nghĩ như vậy thì cứ để vậy đi.
Sau đó Tiêu Dã đã đi mua đồ cùng Hương Cẩm Lan cả một buổi sáng. Lúc đi mua đồ hắn còn được nghe nàng kể về rất nhiều chuyện của Liễu Nguyệt khi hắn vắng mặt. Mọi tin tức, hắn cứ như vậy mà nắm rõ hết.
Bệnh tình của cô vốn chưa khỏi hẳn, chẳng qua là có thể trì hoãn được thôi.
Năm đó Liễu Nguyệt suýt mất mạng, chắc cô phải tu chín kiếp mới nhặt lại được mạng về.
Hai người đi một vòng quanh chợ đã tới giờ trưa. Hương Cẩm Lan sau đó có mời Tiêu Dã vào nhà ăn cơm nhưng hắn từ chối vì không muốn làm phiền nàng. Hương Cẩm Lan thì không thích ép người khác, cùng Tiêu Dã hắn mang đồ về rồi kêu gia nhân trong nhà ra lấy đồ thì cũng ở đó chào tạm biệt Tiêu Dã hắn, hẹn hắn khi khác nhớ tới chơi.
Tiêu Dã hứa với nàng chắc chắc sẽ tới, Hương Cẩm Lan nghe vậy cũng vui vẻ vào trong.
Đến khi bóng dáng nàng khuất hẳn thì Tiêu Dã hắn mới trở về vẻ mặt lạnh lùng vốn có, toan xoay người rời đi nhưng lúc này đằng sau lại lần nữa có tiếng gọi.
“A Dã?”
Tiêu Dã sau đó cũng đưa mắt nhìn sang.
Là Liễu Chi cùng Nhất Minh.
“Lâu rồi không gặp.” Hắn lạnh giọng đáp.
Liễu Chi như sực nhớ ra gì đó, vội nói: “À không, là Cửu vương. Thất lễ với người rồi!”
Tiêu Dã khẽ nâng mắt, hỏi: “Ngươi biết?”
“Liễu Hạo lúc trở về có kể với t…tiểu nữ…” Liễu Chi ấp úng nói, “Cửu vương là tới đây tìm Liễu Nguyệt sao?”
Ha, hắn thì tới tìm con người đó để làm gì chứ.
Nghĩ là vậy nhưng Tiêu Dã vẫn mặt không đổi sắc hỏi: “Ngươi biết Liễu Nguyệt ở đâu?”
Liễu Chi đáp: “Ta có nghe Liễu Hạo nói là con bé tới khu vực phía Đông để xử lí mấy việc gì đó thì phải.”
Sắc mặt Tiêu Dã sầm lại, nguy hiểm nghĩ.
Lại chạy lung tung nữa, lần này còn ở phía Đông. Sao cô không thể ngoan ngoãn ở nhà cho cơ chứ.
Thấy Liễu Chi đang lo sợ nhìn mình, Tiêu Dã miễn cưỡng áp chế cơn giận, khẽ thở dài, nói: “Ta chẳng qua là trên đường gặp được nhị phu nhân nên mới tới đây. Nếu không có việc gì thì ta đi đây.”
Lần cuối nàng gặp hắn chính là hôm bị bóp cổ ở Nhạn Uyên Các, bây giờ đối mặt với nhau thành ra có chút ngượng ngùng.
Liễu Chi cùng Nhất Minh tuy có quan hệ từ trước với hắn nhưng cũng không tránh khỏi một số quy định bắt buộc với hoàng tộc. Hai người lập tức hành lễ, nói: “Vương gia cáo từ.”
“À.” Trước khi rời đi, Tiêu Dã có xoay người lại, nói: “Ta xin được chúc phúc muộn cho hôn sự của hai người.”
Liễu Chi: “…”
Nhất Minh: “…”
Vốn muốn hỏi sao hắn biết, nhưng Tiêu Dã đã sớm quay lưng rời đi rồi. Liễu Chi cùng Nhất Minh cũng chỉ có thể hai mắt nhìn nhau, khó hiểu vô nhường.