Mới chớp mắt đã bẵng qua một khoảng thời gian, giờ đây sự việc hôm nào chỉ còn lại trong kí ức, nhưng nó thật sự đã ám ảnh Tiêu Dã, khiến mỗi lần nhớ lại hắn đều không khỏi vô thức rùng mình.
…
Liễu gia
Liễu Nguyệt cùng Tiêu Dã đang đi theo Thư Kính để tới Vân Du Các.
Bước vào trong chính phòng là nam nhân đang ngồi trước bàn làm việc vẻ mặt đầy nghiêm túc. Thấy người vào, mắt phượng khẽ nhếch lên, nói: “Bên phía Bạch Nhu gửi thư tới cho con kèm cái hộp này. Đọc xem thế nào.” Nói rồi y đưa phong thư cho Liễu Nguyệt, cô bóc ra, mặt không đổi sắc đọc từng câu từng chữ ở trong.
Nội dung phong thư như sau:
Theo như ước muốn của Nhị tiểu thư Liễu Nguyệt, Thanh Mộc ta đã cho điều tra và truy ra hết tất cả những người có liên quan trong sự việc vừa rồi. Trong đó có tất cả hai mươi tư kẻ liên quan, ta cũng đã đặc biệt lưu tâm đến hai kẻ tên Nghiên Tức và Khải Trạch. Động đến Liễu gia đương nhiên không thể có kết cục tốt đẹp, bọn chúng đã được ta cho người xử lí theo đúng yêu cầu của bên phía Nhị tiểu thư đây. Trong chiếc hộp gửi kèm chính là vật phẩm minh chứng cho việc đó.
Sự việc vừa qua là sai lầm vô cùng lớn ở phía ta khiến Liễu gia các vị bị liên lụy. Thanh Mộc ta xin cam đoan rằng tuyệt đối sẽ không có lần sau. Ta xin gửi lời xin lỗi chân thành nhất tới Nhị tiểu thư Liễu Nguyệt nói riêng và toàn bộ Liễu gia nói chung.
Thanh Mộc.
Đọc một lượt, Liễu Nguyệt vô tình dừng lại trước hai tên “Nghiên Tức” và “Khải Trạch”, ánh mắt cô không khỏi tản ra ý vị châm chọc cùng lạnh lẽo.
Ta đã nói rồi, đợi ta thoát ra được hai ngươi chết chắc.
Nghĩ vậy tầm mắt cô lập tức rơi trên chiếc hộp đặt trên bàn kia, đôi tay nhỏ nhắn từ từ vươn lên. Toan mở chiếc hộp ra thì lại bị một bàn tay khác chặn lại.
Liễu Nguyệt dùng ánh mắt lạnh băng nhìn lên, là Tiêu Dã. Hắn im lặng nhìn cô, cuối cùng vẫn là khuyên nhủ nói: “Người đừng mở, sẽ làm ô uế đôi mắt của người mất.”
Lại nhìn chiếc hộp trước mắt, cô biết thừa trong đó có gì. ‘Xử lí theo yêu cầu của cô’ chính là để cho bọn chúng bị tra tấn đến chết, cuối cùng là yêu cầu Thanh Mộc cho người cắt một bộ phận trên cơ thể ra để gửi đến Liễu gia xác nhận. Thực chất cô không có chút hứng thú nào với thứ trong hộp, chỉ là thuận tay muốn mở ra xem. Nếu như Tiêu Dã hắn đã nói thể thì thôi bỏ đi vậy.
Liễu Nguyệt rời tầm mắt, nói: “Nghe ngươi.”
Tiêu Dã thở phào.
Hắn biết thứ được đặt trong đó chắc chắn không tốt đẹp gì. Tránh để tiểu thư người nhìn thấy thì sẽ tốt hơn.
Liễu Diễm Tư ngồi ở ghế, thấy cô bỏ qua cho chiếc hộp không khỏi hiếu kì hỏi: “Bình thường con cẩn thẩn lắm mà, sao hôm nay bỏ qua dễ dàng cho phía Bạch Nhu vậy?”
“Hết cẩn thận rồi. Nếu muốn người có thể kiểm tra hộ con.” Liễu Nguyệt đáp.
Liễu Diễm Tư sao lại không biết bên trong chứa gì cho được, y liền xua tay nói: “Không có hứng thú. Giờ con muốn xử lí thế nào?”
“Tùy người, quẳng cho chó gặm hay gì đó cũng được. Con không quan tâm.”
Liễu Diễm Tư nghe cô nói vậy thì liền gọi: “Thư Kính.”
“Có Thư Kính.”
“Nghe Nguyệt Nhi nói rồi đấy. Ngươi biết phải xử lí thế nào chưa?” Y hỏi.
Thư Kính một mặt nghiêm túc nói: “Thư Kính đã biết thưa chủ thượng.”
"Vậy làm đi.”
“Vâng.” Thư Kính đáp, rồi nhận lấy chiếc hộp chưa hề được mở ra lần nào, nữ nhân nhanh như gió bước ra khỏi Vân Du Các.
Liễu Diễm Tư khẽ nheo mắt suy nghĩ.
Không phải y dễ dãi, nhưng y biết chắc chắn kiểu người như Thanh Mộc không bao giờ biết nói đùa. Hơn nữa lại còn dính líu tới Liễu Diễm Tư y. Cho dù không kiểm tra xem bên trong đó chứa gì thì cũng biết chắc đối phương thực sự đã ra tay rồi.
Hẳn Nguyệt Nhi cũng nghĩ giống y. Nên chuyện này tạm có thể bỏ qua.
“Không còn gì nữa thì bọn con về đây.” Liễu Nguyệt nói.
“Ừ về đi.”
Trên đường về, cô hỏi Tiêu Dã: “Sao ngươi biết bên trong cái hộp đó có gì mà ngăn ta xem?”
Tiêu Dã mặt không đổi sắc nói: “Dựa vào lời lẽ trong thư và thái độ của người đối với việc này, ta nghĩ không lí nào người lại để yên cho bọn chúng được.” Ngẫm nghĩ một chút, hắn nói tiếp: “Chắc chắn là tiểu thư yêu cầu bên đó cho người giết bọn chúng rồi để mắt hay ngón tay vào làm minh chứng.”
Nghe Tiêu Dã phân tích, Liễu Nguyệt không giấu khỏi hứng thú nói: “A Dã ngươi nói rất đúng, nhưng giết thì nghe có vẻ nhẹ nhàng quá. Ngươi có muốn biết ta đã có yêu cầu gì với Thanh Mộc không?”
Tiêu Dã nhận ra ánh mắt của cô lóe lên một tia ác độc, hắn khẽ nhíu mày xong vẫn nói: “Người đã yêu cầu gì?”
“Khi y tìm ra đám người đó, ta đã bảo rằng phải dùng những khung hình tra tấn cao nhất. Chẳng hạn như lột da, đóng đinh, móc mắt...Và ngươi biết không A Dã, bên trong chiếc hộp đó chính là...ưm...”
Tiêu Dã lấy tay che miệng cô lại, hắn thực sự không nghe nổi nữa. Ánh mắt cùng giọng nói có phần cầu xin: “Tiểu thư, người...không nên tiếp xúc với những thứ như vậy. Sau này nếu người cần, hãy để ta, ta sẽ làm tất cả cho người. Được không? Tiểu thư, người chỉ cần sống vô lo vô nghĩ bên cạnh ta, thế là được rồi.”
Hắn nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm chất chứa tất cả sự quan tâm cùng lo lắng.
“Tiểu thư người lúc nãy làm ta sợ lắm.”
Liễu Nguyệt ngây ra như một khúc gỗ, một lúc sau không hiểu vì lí do gì. Cô cả người như bị điện giật nói: “...Được, nghe ngươi tất.”