Tiêu Dã đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó nói: “Để ta xuống dưới kia hỏi xem sao.”
“Được, ngươi đi đi.” Cô nói.
Hắn đi rồi thì Liễu Nguyệt lại ngồi xuống ghế nghịch mái tóc ướt của mình. Cô tự hỏi, nếu như không có Tiêu Dã ở đây thì mọi chuyện sẽ như thế nào nhỉ? Có lẽ cô đã phải tự lo hết mọi chuyện, như vậy không khó nhưng đương nhiên sẽ không thể như khi có Tiêu Dã hắn ở đây được.
Tiêu Dã trở về, nói. “Có khăn rồi.”
Khi hắn tới gần, Liễu Nguyệt liền chìa tay ra với hắn.
Tiêu Dã cầm khăn trên tay, nhìn xuống hỏi cô: “Sao?”
“Khăn, ngươi không định cho ta lau đầu à?” Liễu Nguyệt khó hiểu nói.
Hắn rũ mắt nhìn xuống chiếc khăn cầm trên tay, lãnh đạm nói: “Ta lau cho ngươi.”
Liễu Nguyệt vì thụ sủng nhược kinh mà mở to hai mắt nhìn hắn: “…”
Tiêu Dã đen mặt, hắn sau đó không thèm để ý đến cô nữa, đi tới sau lưng Liễu Nguyệt trầm giọng nói: “Ngồi im.”
Liễu Nguyệt quả thực ngồi im để Tiêu Dã lau đầu cho mình thật.
Hai người lại hệt như quay về hồi xưa. Khi chỉ là hai đứa bé con cả ngày ở bên cạnh nhau.
Tiêu Dã sẽ luôn chăm sóc và quản thúc Liễu Nguyệt hệt như một người ca ca đầy trách nhiệm. Mà Liễu Nguyệt thì sẽ lại vô cùng thoải mái mà thuận theo ý hắn.
Khung cảnh như vậy, Tiêu Dã luôn tự hỏi bản thân mình liệu có bao giờ được cảm nhận lại lần nữa.
Đáy mắt thoáng chốc dịu dàng tới nhu hòa, Tiêu Dã sau đó luồn ngón tay vào từng sợi tóc đen mượt của cô, hắn nói: “Nếu không lau khô là tối ngủ dễ bị cảm đấy.”
Người ở trước nói lại, giọng nói mang theo chút ý cười: “Mấy lời này ta thuộc làu làu từ lâu rồi thưa Cửu vương thân mến.”
Tiêu Dã: “…”
“Nhưng chắc gì ngươi đã làm theo.” Hắn cố che giấu cảm xúc rối bời trong lòng, nói.
Liễu Nguyệt nửa suy tư, lát sau mới nói: “Đúng là không có ngươi ta cũng lười lau đầu thật. Nhưng đằng nào tóc cũng khô mà, cứ đợi tóc khô rồi đi ngủ vẫn được mà đúng không?”
Tiêu Dã: “…”
Hắn bất lực thở dài, thầm nghĩ tới chuyện năm năm qua không biết cô đã sống kiểu gì được nữa.
“Tiểu nhị mà chúng ta gặp khi đầu ta nghi ngờ tên đó hình như có vấn đề ở tai với mắt hay sao vậy. Nhận nhầm ta là công tử, dù có che mặt thì cũng phải biết qua giọng nói, cớ gì lại mang ngươi lên phòng ta ngỏ ý muốn cho ghép chung chứ…” Liễu Nguyệt bỗng nhớ tới chuyện này, liền nói.
Tiêu Dã vừa lau đầu cho cô vừa chậm rãi nói: “Nếu tên đó mà không bị như vậy thì chắc ta đã không tìm ra ngươi được rồi, mà cũng chưa hẳn, nhờ tên đó ta tìm ra ngươi sớm hơn thôi, vì bổn vương đằng nào cũng sẽ tìm thấy ngươi cho bằng được.”
Liễu Nguyệt rùng mình, có chút cảm thán nghĩ.
Lòng hận thù mãnh liệt thật.
“Vậy là mắt với tai của tên đó có vấn đề thật?” Cô hỏi.
“Ừm.” Tiêu Dã nói, “Ban nãy có hỏi, tên đó nói cũng biết bệnh tình của mình ngày một tệ, nhưng quán trọ đang làm ăn phát đạt, mà lại toàn người mới không có kinh nghiệm nên gã phải cố thêm cho tới khi tìm được người thích hợp để thay thế gã.”
Liễu Nguyệt gật gù: “Làm tiểu nhị kể ra cũng khổ ghê.”
“Nghề gì cũng có cái giá của nó.” Tiêu Dã lãnh đạm đáp, “Nói cho ta biết giờ ngươi đang làm gì đi, đừng nói là đang cầm đầu băng đảng nào đấy.”
Cô nghe vậy liền xua tay, nói: “Làm gì có, toàn là rảnh rỗi đi chơi thôi.”
Tiêu Dã chậm rãi nâng mắt, hỏi: “Chắc chắn?”
“Chắc chứ.” Liễu Nguyệt nói đầy chắc nịch, “Nếu bây giờ ngươi muốn lôi ta đi ngao du thiên hạ thì có lẽ bổn tiểu thư cũng không ngại đâu. Nhưng vẫn phải thống báo cho mẹ ta ở nhà một tiếng…”
Tiêu Dã khẽ bật cười, tiếng cười trầm thấp lại còn dễ nghe, cho thấy tâm tình của hắn giờ đang vô cùng tốt. Đáy mắt ánh lên ý cười, Tiêu Dã nói: “Ngao du thiên hạ thì không hẳn, nhưng nếu ngươi rảnh tới vậy thì ta có thể đưa ngươi về phủ của ta.”
“Ở đó bận hơn à?”
“Không.” Tiêu Dã nhẹ nhàng đáp, “Vẫn là chơi thôi.”
Nhưng khi đó ngươi sẽ ở trong tầm mắt của ta.
Muốn quậy phá gì cũng được. Miễn là ngươi có thể ở trong tầm mắt của ta, để ta có thể nhìn thấy ngươi.
Muốn gì cũng được, chỉ vậy thôi…
“Hai vị ở trong này ơi.” Giọng tiểu nhị ở ngoài truyền tới kèm theo tiếng gõ cửa.
Tiêu Dã có chút bực mình vì bị cắt ngang cuộc hội thoại nhưng vẫn lịch sự đáp: “Sao vậy?”
Tiểu nhị: “Hai người có muốn ăn tối không? Ta có thể kêu nhà bếp chuẩn bị rồi mang lên cho hai người.”
“Bữa tối bao gồm với cả chỗ tiền ta đưa ngươi rồi đúng không?” Liễu Nguyệt hỏi.
“Đúng vậy thưa cô nương.” Tiểu nhị đáp.
Liễu Nguyệt: “Nếu vậy lát xuống bọn ta sẽ chọn món, không cần chuẩn bị sẵn đâu.”
“Vâng.”
Căn phòng lại trở về trạng thái vốn có, Tiêu Dã im lặng đưa mắt xuống nhìn cô, hỏi: “Ngươi muốn xuống bây giờ hay để muộn chút nữa.”
Nhìn sắc trời có vẻ không còn sớm nữa, nhưng cũng không đến nỗi muộn lắm. Mà nói trắng ra thì đây là thời điểm mà nhiều người tìm khách điếm để nghỉ chân nhất.
Liễu Nguyệt quay đầu nhìn Tiêu Dã, nói: “Ngươi đi tắm đi, tắm xong thì ta với ngươi xuống lầu ăn tối.”
Tiêu Dã: “Ăn xong ta tắm cũng được.”
“Thế sao được. Tắm muộn cẩn thận ngươi lăn đùng ra chết đấy.” Cô nói.
Tiêu Dã: “…”
Hắn im lặng hồi lâu sau đó mới gượng gạo hỏi: “Tại sao?”
“Thì càng về đêm nhiệt độ ngoài trời sẽ càng giảm xuống thấp, xong nhiệt độ cơ thể của ngươi dễ bị xáo trộn đột ngột nếu tắm nước lạnh.” Liễu Nguyệt nghiêm túc giải thích, “Sau đó hạ đường huyết, vỡ mạch máu cái gì đó…Mấy cái này ta nghe mẹ ta nói bữa ta định tắm đêm, còn nhớ tới giờ nên bổn tiểu thư mới tốt bụng nói cho ngươi đấy.”
“Ngươi cũng tắm đêm?” Tiêu Dã hỏi.
Liễu Nguyệt trầm tư một lát sau đó nói: “Lúc đấy tầm mười năm mười sáu tuổi gì đó, hình như hôm đấy ta ra có việc phải ra ngoài nên về muộn, định tắm chút để sạch người mà bị mẹ ta thấy rồi nhắc nhở. Cũng lâu rồi, không rõ lắm…”
Nghe vậy Tiêu Dã nghiêm giọng nói: “Vậy thì ngươi tuyệt đối đừng có tắm muộn.”
Cô ngước mắt lên, nhìn hắn nói: “Cả ngươi nữa.”
Tiêu Dã hiếm có dịp bị Liễu Nguyệt dạy dỗ lại nên có phần không quen. Hắn khẽ nhíu mày, lát sau mới nói: “B…Biết rồi.”
“Biết rồi thì mau đi đi.” Cô nói, “Tắm xong ta lại vào nhà tắm đưa đồ mới cho ngươi.”
Cả người thoáng khựng lại, Tiêu Dã bỗng đanh mặt, nói: “Không cần, ngươi ngoan ngoãn ngồi im ở trong này cho ta.”
Để cô tới đó rồi nhìn mấy nam nhân khác sao, hắn tuyệt đối không cho phép!
Liễu Nguyệt nào có ngờ Tiêu Dã hắn lại chuyện nọ xọ chuyện kia, trí tưởng tượng phong phú đến mức chính cô cũng phải thán phục như vậy. Chỉ biết khó hiểu hỏi: “Nãy ngươi mua cho ta, giờ ta mua lại cho ngươi…”
Tuy được mặc đồ do đích thân cô chọn cũng thú vị đấy, nhưng hắn để tâm chuyện kia hơn.
Vì thế Tiêu Dã lập tức cắt ngang Liễu Nguyệt, không cho phép cô phản bác lại: “Không cần, mắt nhìn của ngươi xấu như vậy. Lỡ mua cho ta bộ đồ mà ta không thích thì chẳng phải là phí công sao.”
Liễu Nguyệt thấy Tiêu Dã chê mắt thẩm mỹ của mình liền không nhịn được lập tức nói lại: “Mắt nhìn của ngươi có khác gì đâu. Ta ban nãy là khen cho Cửu vương ngươi vui thôi chứ nói thật đồ xấu òm.”
Dứt lời Liễu Nguyệt đã ngay lập tức cảm nhận được nhiệt độ khiến người không rét mà run đang ẩn trong đôi mắt của Tiêu Dã, hắn lạnh lẽo nhìn cô, giọng nói đầy nguy hiểm vang lên: “Ngươi vừa nói gì?”
Có giỏi thì nói lại cho ta nghe xem.
Điều hắn muốn nói chính là thế.
Nhưng Liễu Nguyệt đã sớm yếu vía xin hàng trước khi hắn kịp nói nốt câu đó: “Cửu vương xin hạ hoả…Là tiểu nữ lỡ lời, bộ đồ này đẹp lắm, đẹp nhất trong đời tiểu nữ luôn.”
Tiêu Dã nâng mắt, đầy uy áp hỏi: “Thật không?”
“Thật, thật mà.” Cô gật đầu nói, “Giờ thì người đi tắm đi, ta ngoan ngoãn ở đây đợi người.”
“Chắc chắn sẽ ngoan?” Tiêu Dã hắn không tin, hỏi lại Liễu Nguyệt.
Cô sau đó chưng ra vẻ mặt uy tín nhìn hắn, nói: “Không người dắt tiểu nữ theo, tiểu nữ tuyệt đối trông chạy.”
Tiêu Dã biết cô đang đùa mình, trừng mắt nói: “Tuyệt đối không!”
Liễu Nguyệt bật cười, hai tay không quên đẩy hắn ra ngoài, nói: “Vậy thì tắm nhanh chút. Ta đói lắm rồi đó.”
Tiêu Dã ở ngoài cửa, quay người lại nói: “Đợi ta.”
“Được.” Cô đáp, “Chắc chắn đợi mà.”
Lúc này Tiêu Dã mới chịu xoay người rời đi.
Liễu Nguyệt nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn, không nhịn được liền nghĩ.
Vẫn dễ dỗ như vậy…