Mọi người nhìn thấy cảnh này, đều trợn tròn mắt nhìn Kiếm Thần đang đứng trên đài.
“Vậy mà hắn lại mạnh như vậy? Tuy rằng Kiếm Tam Nguyên đã áp chế tu vi của mình xuống Ngưng Khí tầng ba, nhưng tu vi thật sự của hắn ta vẫn là Thiên Cương tầng một.”
“Đúng vậy, nhất định là Tam Nguyên ca vẫn chưa sử dụng hết toàn lực.”
Mọi người bên dưới nhìn Kiếm Thần và Kiếm Tam Nguyên xong đều nhỏ giọng thảo luận.
Mà lúc này ở vị trí của các trưởng lão, mọi người đều nhìn Kiếm Thần trên võ đài, trong mắt lóe lên ánh sáng.
Nhãn lực của bọn họ đương nhiên sắc bén hơn đám đệ tử của Kiếm phủ rất nhiều.
Một quyền vừa rồi của Kiếm Thần tuy rất tùy ý, nhưng đã vượt qua lực bảy con trâu.
Mà thật ra Huyết Sát Chưởng vừa rồi của Kiếm Tam Nguyên cũng đã vượt qua Ngưng Khí tầng ba thông thường, uy lực của chưởng đó đã đạt đến lực sáu con trâu.
“Ngươi che giấu thực lực, ngươi hoàn toàn không phải Ngưng Khí tầng ba.”
Sau khi Kiếm Tam Nguyên đứng vững lại, hắn ta liền dùng giọng điệu hung ác nói với Kiếm Thần.
Kiếm Thần thản nhiên liếc nhìn Kiếm Tam Nguyên một cái, sau đó chậm rãi nói.
“Ta cũng chưa nói ta là Ngưng Khí tầng ba.”
“Ồ...”
Sau khi mọi người bên dưới nghe được câu trả lời của Kiếm Thần thì lập tức bùng nổ, phải biết rằng thực lực của Kiếm Thần vốn đã đạt đến Ngưng Khí tầng ba.
Một năm đột phá mười hai cảnh giới đã đủ khiến mọi người phải khiếp sợ, bây giờ Kiếm Thần lại còn chính miệng thừa nhận rằng tu vi của hắn không chỉ có như vậy.
Điều này khiến cho phần lớn đệ tử của Kiếm phủ không thể chấp nhận được trong lúc nhất thời.
“Hừ, ta thật sự muốn xem thử rốt cuộc ngươi có tu vi thế nào, Huyết Hải Vô Nhai.”
Nghe được lời này, ánh mắt Kiếm Tam Nguyên tràn ngập giễu cợt, sau đó khí thế trong cơ thể liền tăng vọt lên.
Sau đó hắn ta di chuyển cơ thể, một chưởng đánh thẳng về phía đầu của Kiếm Thần.
Tất cả mọi người bên dưới đài nhìn thấy Kiếm Tam Nguyên như vậy đều giật mình kinh hãi, bởi vì lúc này Kiếm Tam Nguyệt thật sự dốc hết toàn lực, chắc chắn sẽ thi triển tu vi Thiên Cương cảnh.
“Đây là thức thứ hai của Huyết Sát Chưởng, Huyết Hải Vô Nhai, uy lực của đòn đánh này thật sự có thể sánh ngang với Thiên Cương tầng một đỉnh phong.”
Chấp sự là một trong số những người đạt Thiên Cương cảnh, ông ta nhìn Kiếm Tam Nguyên rồi thấp giọng nói.
“Tiểu Thần, cẩn thận.”
Kiếm Thanh Vũ nhìn thấy Kiếm Thần như vậy thì lo lắng hét lên, đương nhiên Kiếm Thanh Vũ biết thực lực của Kiếm Tam Nguyên, nhìn thấy Kiếm Tam Nguyên thi triển Huyết Hải Vô Nhai vào lúc này, trái tim của nàng ấy liền dâng lên cao.
“Láo xược!” Ánh mắt của Kiếm Nam Thiên ở trên đài cao lộ ra sát ý, lạnh lùng quát lên một tiếng, sau đó chuẩn bị ra tay.
“Gia chủ, tranh chấp của tiểu bối thì để tiểu bối giải quyết, ông ra tay không thích hợp lắm, yên tâm đi, Tam Nguyên sẽ không ra tay tàn nhẫn đâu.”
Đại trưởng lão Kiếm Nguyên Thông bùng nổ khí thế, trực tiếp ngăn cản Kiếm Nam Thiên, ông ta khẽ cười nhìn Kiếm Nam Thiên.
Kiếm Nam Thiên nhìn Kiếm Nguyên Thông, sau đó lo lắng nhìn về phía võ đài.
Mà lúc này Kiếm Thần đang nhìn về phía Kiếm Tam Nguyên, ánh mắt bao phủ sự lạnh lùng.
“Nếu ngươi đã muốn chết, vậy thì để ta cho ngươi nếm thử Hổ Gầm Sơn Lâm đạt đến cảnh giới đại thành của ta!”
Sau đó, huyền lực trong cơ thể Kiếm Thần trào ra, hội tụ về nắm đấm trên tay phải.
“Hồ Gầm Sơn Lâm.”
“Gào...”
Kiếm Thần tung quyền ra, toàn bộ cơ thể của Kiếm Thần dường như hóa thành một con mãnh hổ, quyền pháp sắc bén xẹt qua không trung, phát ra âm thanh như tiếng hổ gầm.
“Ầm!”
Một quyền của Kiếm Thần đánh thẳng vào chưởng ở tay phải của Kiếm Tam Nguyên, sức lực bùng nổ.
Sau đó cả người Kiếm Tam Nguyên bay ngược về phía sau.
“Đùng.”
Cuối cùng trực tiếp nện thẳng vào đám đông.
“A, tay của ta...”
Kiếm Tam Nguyên ôm lấy tay phải của mình, hét lên tiếng thét thảm thiết, cánh tay phải của Kiếm Tam Nguyên đã bị một quyền của Kiếm Thần đánh gãy, xương trắng xuyên qua lớp da và ống tay áo, lộ rõ trước mắt mọi người.
Kiếm Tam Nguyên chịu đựng cơn đau đớn, dùng ánh mắt oán hận nhìn về phía Kiếm Thần.
Mọi người nhìn thấy Kiếm Tam Nguyên lúc này, sau đó lại nhìn về phía Kiếm Thần vẫn đang lạnh lùng đứng trên đài, đều cảm thấy không thể tin vào mắt mình.
“Ngưng Khí tầng sáu, một quyền vừa rồi ít nhất đạt đến lực mười con trâu.”
Đại trưởng lão Kiếm Nguyên Thông ở trên đài cao nhìn Kiếm Thần, ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm nghị.
Các trưởng lão khác cũng nhìn về phía Kiếm Thần, sắc mặt không ngừng thay đổi, Kiếm Nam Thiên nhìn Kiếm Thần, miêng cười đến tận mang tai.
Kiếm Thần liếc nhìn Kiếm Tam Nguyên, sau đó nhìn về phía các vị trưởng lão trên đài cao, thản nhiên nói.
“Hai tháng sau ta sẽ khiêu chiến với Vân Dị, nếu Vân Dị thua, hôn sự sẽ bị hủy bỏ. Nếu như ta thua, sẽ tùy các người sắp xếp.”
Các trưởng lão nghe xong lời này đều liếc mắt nhìn nhau.
Mà Kiếm Nam Thiên nghe xong thì khẽ cau mày.
Các đệ tử của Kiếm phủ ở xung quanh vốn dĩ vẫn chưa thể bình tĩnh lại sau trận chiến lúc trước, bây giờ Kiếm Thần lại tung ra một cú sét đánh.
“Cái gì? Hắn lại dám khiêu chiến với Vân Dị? Vân Dị đã hơn hai mươi tuổi, tuy rằng thiên phú bình thường, nhưng tu vi trên người Vân Dị lúc này đã đạt đến Thiên Cương tầng bảy, không phải Kiếm Thần điên rồi chứ?”
“Hắn cho rằng bản thân đánh thắng được Kiếm Tam Nguyên thì có thể đánh thắng được Vân Dị sao? Rốt cuộc là hắn thực sự mạnh mẽ, hay là hắn cho rằng người khác không nhấc nổi kiếm?”
Mọi người xung quanh nhìn Kiếm Thần với ánh mắt khó tin.
“Tiểu Thần...”
Kiếm Nam Thiên vừa định lên tiếng.
Nhưng lúc này Đại trưởng lão Kiếm Nguyên Thông ở bên cạnh đã đứng lên, ông ta nhìn Kiếm Thần cười lớn rồi nói.
“Ha ha ha, tốt lắm, không hổ là nam nhi của Kiếm phủ ta, có khí phách, có bản lĩnh, bổn trưởng lão sẽ đích thân đưa thư khiêu chiến này đi cho ngươi. Ngươi yên tâm trở về chuẩn bị cho trận chiến hai tháng sau đi.”
Nghe thấy như vậy, sắc mặt Kiếm Nam Thiên trở nên tối sầm lại, đang định tức giận.
Nhưng vào lúc này, Kiếm Thần lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Kiếm Nguyên Thông, nhếch miệng cười nói.
“Vậy thì đa tạ Đại trưởng lão.”
Sau đó Kiếm Thần ra hiệu cho Kiếm Nam Thiên rồi chậm rãi đi ra bên ngoài quảng trường.
Mọi người nhìn theo bóng dáng rời đi của Kiếm Thần, nhất thời khó của thể chấp nhận nổi tất cả những chuyện vừa xảy ra.
.....
“Cái gì? Kiếm Thần đã hồi phục rồi ư? Sao có thể đột phá hơn mười cảnh giới chỉ trong vòng một năm được?”
Lúc này ở phía trên đại điện của Vân phủ đang có hơn mười vị cao tầng của Vân phủ tụ tập.
“Đại trưởng lão, chúng ta phải làm sao bây giờ? Thời điểm mấy người đại tiểu thư rời đi đã để ta theo dõi Kiếm Thần, hiện tại hắn lại hồi phục...”
Một nam tử trung niên trong đó nhìn ông lão ngồi phía trên rồi nói.
Ông lão kia nghe thấy lời này, ánh mắt lộ ra sát ý.
“Quả thật không nên giữ lại, nửa năm trước đại tiểu thư rời khỏi Trung Châu, vốn dĩ là cho rằng Kiếm Thần đã phế, cho nên mới chừa cho hắn một con đường, bây giờ Kiếm Thần lại hồi phục lại, không thể giữ được.”
Sau khi ông lão suy nghĩ một lúc thì nhìn về phía mọi người đang có mặt, lên tiếng.
Bên trong lời nói này tràn ngập sát khí, khiến mọi người nghe xong đều cảm thấy ớn lạnh.
“Ha ha... chuyện này cứ giao cho ta đi, đại ca.”
Một lão già đứng dậy nói với Đại trưởng lão, trên mặt lão ta có một vết sẹo dữ tợn, vết sẹo này phối hợp với giọng điệu lúc lão ta nói chuyện càng ra vẻ nham hiểm hung ác hơn.
“Không cần, Kiếm Nguyên Thông đã phái người đưa thư khiêu chiến đến, ta đã nhận, hai tháng sau ta sẽ đích thân giải quyết hắn.”
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện bên ngoài cửa, mọi người nhìn ra ngoài, chỉ nhìn thấy Vân Dị đang nở nụ cười tà ác trên môi, trên tay đang cầm một phong thư khiêu chiến.
....