“Đông Ly Mị không phải là đối thủ của hắn, chắc là sẽ thua thôi.” Trong không gian đấu trường của quận thành Thiên Sơn, một thanh niên nhìn quang kính, hờ hững nói.
Mấy thanh niên đứng kế bên cũng gật gù.
“Quả là một đối thủ không tồi, với thực lực của hắn thì Bảng Canh sẽ sớm vui vẻ đây.”
Một thanh niên khác nhìn quang kính, cười khẽ nói.
“Đông Ly, muội muội của ngươi sắp thua rồi, sao ngươi không có chút động tĩnh nào cả vậy.”
Nói rồi, người thanh niên kia nhìn về phía nam tử mặc áo đen đứng trong góc, mở miệng cười hỏi.
Nam tử áo đen hờ hững nhìn quang kính, ánh mắt hắn ta nhìn Kiếm Thần chẳng khác gì nhìn một kẻ đã chết.
“Ngươi nghĩ người có thể khiến ta muốn diệt trừ lại đơn giản hay sao? Mị Nhi thua thì có gì lạ?”
Thanh niên mặc áo đen hờ hững đáp lại, dường như không hề lo lắng chút nào cho an nguy của Đông Ly Mị.
Những người còn lại nghe vậy đều mỉm cười nhìn về phía quang kính, không ai nói gì nữa.
...
Lúc này, sắc mặt Đông Ly Mị đã không còn lạnh nhạt như trước nữa, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta trắng bệch, ánh mắt ngoài ngạc nhiên ra còn hơi sợ hãi.
“Không ngờ ngươi lại mạnh như vậy, sao có thể chứ, một người bị phế bỏ mà lại có thể hồi phục tới mức này chỉ sau một thời gian ngắn.”
Đông Ly Mị nhìn Kiếm Thần, không tin nổi mở miệng nói.
Kiếm Thần nhìn Đông Ly Mị, lần này hắn không tiếp tục ra tay nữa, chỉ nhìn nàng ta, hờ hững mở miệng:
“Ai phái ngươi tới?”
Đông Ly Mị nghe vậy thẳng thừng đáp trả.
Nàng ta nhìn Kiếm Thần, khuôn mặt không còn tái nhợt nữa.
“Trong lòng ngươi đã có đáp án rồi thì cần gì phải hỏi nhiều?”
Đông Ly Mị nhìn Kiếm Thần, nắm thật chặt thanh loan đao trong tay, hờ hững nói.
Kiếm Thần nghe vậy, ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt.
“Xem ra ta không tới tìm nàng ta, nàng ta lại tự tới kiếm chuyện với ta.”
Kiếm Thần nhìn Đông Ly Mị, hờ hững nói.
Đông Ly Mị thấy Kiếm Thần không hề thay đổi sắc mặt, nghe hắn trả lời lạnh nhạt như vậy, trong lòng nàng ta hơi rùng mình.
Mặc dù lời này nghe chừng rất hờ hững nhưng Đông Ly Mị nghe xong lại nổi da gà toàn thân, bởi vì nàng ta cảm nhận được sát ý vô tận trong lời hắn nói.
“Ngươi không nên làm nàng ấy bị thương!”
Kiếm Thần nhìn Đông Ly Mị, nhẹ nhàng nói.
Đông Ly Mị nghe vậy biến sắc, bởi vì khí tức trên người Kiếm Thần bỗng chốc tăng mạnh gấp mấy lần.
Kiếm Thần nói xong, kiếm Tinh Thần trên tay hắn xuất hiện những gợn sóng.
“Bích Thủy Du Du.”
Sau đó, Kiếm Thần cầm kiếm Tinh Thần, lao thẳng tới chỗ Đông Ly Mị, thân kiếm run lên trong không khí, tần suất càng ngày càng nhanh.
Đông Ly Mị biến sắc, khí tức trong cơ thể cũng lập tức tăng vọt, dường như nàng ta đã thi triển bí pháp nào đó để cưỡng ép tăng cường thực lực.
“Huyễn Nguyệt Sát.”
Đông Ly Mị cầm loan đao, lúc này, loan đao hóa ra vô số ảo ảnh phân thân, sau đó nàng ta chém loan đao về phía Kiếm Thần.
Những ánh đao màu xanh lóe lên sự lạnh lẽo giữa không trung.
Trái lại, kiếm Tinh Thần trong tay Kiếm Thần vẫn không ngừng rung lên, những gợn sóng màu bạc tản ra xung quanh, trông hết sức bình thường.
Nhưng nếu là người có tu vi cao nhìn thấy đường kiếm này của Kiếm Thần thì sắc mặt đều sẽ nặng nề.
“Không ngờ Kiếm Thần đã luyện Bích Thủy kiếm pháp của Thiên Kiếm Học Cung tới mức này, thức thứ nhất của Bích Thủy kiếm pháp là Bích Thủy Du Du đã được hắn luyện tới cảnh giới đại thành, mỗi lần gợn sóng tản ra, uy lực của đường kiếm này đều sẽ tăng thêm một bậc.”
Trong không gian đấu trường của quận thành Thiên Sơn, một thanh niên nhìn Kiếm Thần trong quang kính, nghiêm túc nói.
“Ngươi nói xem, hơn một năm trước, Kiếm Thần cũng chỉ là một đệ tử bình thường trong ngoại cung của Thiên Kiếm Học Cung mà thôi, mặc dù tu vi đã đạt tới Thiên Cương đỉnh phong nhưng thiên phú cũng chỉ ở mức bình thường, không thể sánh bằng Đông Ly Mị, vậy mà với tu vi hiện tại chỉ tới Ngưng Khí đỉnh phong, hắn lại có thực lực ngang với Thiên Cương cấp sáu, rốt cuộc làm thế nào mà hắn làm được điều ấy?”
Một thanh niên mặc áo trắng nhìn Kiếm Thần, ánh mắt lóe sáng.
Mọi người nghe hắn ta nói vậy, trong lòng không khỏi nghĩ ngợi khi nhìn về phía Kiếm Thần.
....
Lúc sau, trên đấu trường.
“Ầm.”
“Phụt.”
Kiếm Thần chém vào bóng đao của Đông Ly Mị, sau khi nhát kiếm này trúng đích, những bóng đao khác lập tức tan biến, cuối cùng hắn chém trúng vào loan đao trong tay Đông Ly Mị.
Đông Ly Mị bị chém trúng, thân thể bay thẳng ra ngoài, loan đao cũng văng ra.
Cuối cùng nàng ta rớt xuống rìa sàn đấu, ho ra một búng máu tươi.
Lúc này, Đông Ly Mị không còn giữ nổi phong thái nhã nhặn nữa, tóc tai bù xù, khóe miệng chảy máu, cổ tay phải không ngừng chảy máu.
Đông Ly Mị nhìn về phía Kiếm Thần, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
“Thực lực của ngươi đã tới mức này rồi ư, ta còn tưởng với cơ duyên mình lấy được lần này thì có thể leo thẳng lên vị trí số một của Bảng Khí, không ngờ lại thua trong tay ngươi.”
Đông Ly Mị nhìn Kiếm Thần, cười thê thảm lên tiếng.
Kiếm Thần nhìn Đông Ly Mị, chậm rãi đi về phía nàng ta.
Với thực lực hiện tại của Đông Ly Mị thì đúng là nàng ta đã mạnh hơn người đang đứng đầu Bảng Khí.
Nếu không có gì bất ngờ thì thực ra Đông Ly Mị có thể dễ dàng leo lên vị trí số một Bảng Khí.
Kiếm Tinh Thần trong tay Kiếm Thần hơi rung lên, theo từng bước đi của hắn, sát ý không ngừng tăng lên.
“Ngươi muốn giết ta ư?”
Đông Ly Mị nhìn Kiếm Thần, mỉm cười hỏi.
Kiếm Thần nhìn Đông Ly Mị, im lặng không nói gì, nhưng đúng lúc này, thân hình hắn bỗng tăng tốc, chém thẳng vào người Đông Ly Mị.
Đông Ly Mị nhìn đường kiếm của Kiếm Thần, không hề lộ vẻ sợ hãi, trái lại còn mỉm cười, dường như không hề coi nhát kiếm này ra gì.
“Ngươi cho rằng chỉ người tình nhỏ bé của ngươi có quân át chủ bài thôi sao? Chẳng lẽ ta thì không có ư?”
Đông Ly Mị mỉm cười, lấy một khối trận phù ra kích hoạt, sau đó ánh sáng xanh sáng lên, một bức chắn bằng ánh sáng xuất hiện.
Kiếm Thần chém trúng bức chắn, gợn sóng dâng lên.
Sau đó, thân hình Đông Ly Mị cũng biến mất khỏi sàn đấu.
Thấy Đông Ly Mị đã biến mất, Kiếm Thần im lặng, thực ra hắn biết chắc chắn Đông Ly Mị cũng có quân át chủ bài nhưng hắn vẫn chọn ra tay.
Sau khi Đông Ly Mị rời đi, Kiếm Thần cũng hóa thành một luồng sáng trắng, biến mất khỏi đấu trường.
“Hừ, đồ ăn hại, tại sao người đứng đầu ngoại môn Phá Kiếm Tông mà lại không đánh bại nổi Kiếm Thần vậy, đúng là loại vô tích sự.”
Ở một góc trong đấu trường thành Thiên Tuyết, một người trung niên nhìn quang kính, hừ lạnh một tiếng.
“Tên Kiếm Thần này trưởng thành nhanh thật, chỉ mới đó mà thực lực của hắn đã đạt tới mức này rồi, may mà Đại trưởng lão đã dự kiến được điều này nên đưa Vân Dị tới nơi đó, nếu không thì e là phen này Vân phủ sẽ mất sạch thể diện.”
Người trung niên nhìn Kiếm Thần xuất hiện ở bên ngoài, ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt ông ta, một lúc sau ông ta mới quay người rời đi.