“Sao có thể như vậy được, kiếm nhanh quá.”
Huyết Phủ Cuồng Ma nhìn về phía trước, giữ nguyên tư thế chặt chém, uể oải mở miệng nói, ánh mắt lộ vẻ không thể tin được. Máu tươi trào ra khỏi cổ, máu tươi trong miệng cũng không ngừng trào ra.
“Ầm.”
Cả người Huyết Phủ Cuồng Ma ngã xuống mặt đất, sau đó ánh sáng trắng lóe lên, thi thể của Huyết Phủ Cuồng Ma được chuyển ra ngoài.
“Ôi trời đất ơi, ta đã nhìn thấy gì vậy? Vậy mà Huyết Phủ Cuồng Ma lại nhanh chóng bị Kiếm Thần giết bằng một nhát kiếm.”
“Lại là một chiêu, sao có thể như vậy được, Kiếm Thần không phải chỉ tu luyện quyền đạo sao? Vậy mà kiếm pháp còn mạnh hơn cả quyền pháp.”
“Nhanh như sấm sét, tốc độ của nhát kiếm này rất nhanh, đã vượt qua cảnh giới Ngưng Khí, rốt cuộc tu vi của Kiếm Thần là gì mà lại có thể mạnh mẽ đến vậy?”
Mọi người nhìn vào quang kính, tất cả đều lộ vẻ chấn động.
Người của điện Chiến Thần đã biết, lúc Kiếm Thần đi vào đã đăng ký tu vi của mình, nhưng chưa từng công bố.
…
Mọi người ở bên ngoài theo dõi trận đấu nhìn vào quang kính, tất cả đều ầm ĩ, có người kích động đứng bật dậy, nhìn Kiếm Thần ở trong quang kính với vẻ mặt điên cuồng.
“Chết tiệt, tại sao ta lại không kiên định đặt cược Kiếm Thần thắng chứ?”
“Lỗ to rồi.”
Lúc này, những võ giả đặt cược Huyết Phủ Cuồng Ma thắng đều lộ vẻ chán nản.
Chỉ có Kiếm Thanh Vũ lúc này đang cầm thẻ vàng trong tay với vẻ mặt của người ham của.
“Ha ha, Tiểu Thần lợi hại quá, phát tài rồi.” Kiếm Thanh Vũ cầm thẻ vàng trong tay lẩm bẩm một mình.
Sau khi Kiếm Thần đấu mười tám trận, lúc này Kiếm Thanh Vũ đã kiếm được 150 ngàn tiền vàng.
“Chết tiệt, tại sao Kiếm Thần lại mạnh đến vậy? Tại sao ngay cả Huyết Phủ Cuồng Ma cũng thất bại trong tay hắn ta.”
Lúc này, ở một góc đài quan sát, người đàn ông trung niên đến từ Vân phủ nhìn về phía quang kính, trong mắt lộ ra vẻ tức giận.
“Sắp xếp Tử Mệnh lên, lần này không được thất bại nữa, nhất định phải giết hắn ta cho ta, nói với hắn rằng nếu giết được Kiếm Thần, Vân phủ ta sẽ đồng ý với điều kiện của hắn.”
Người đàn ông trung niên lạnh nhạt nói với thanh niên đứng đằng sau.
Sau khi nghe xong, người đó ngạc nhiên liếc nhìn người đàn ông trung niên, sau đó xoay người rời đi.
Kiếm Thần đứng trên chiến đài, chờ đợi đối thủ tiếp theo.
Một lúc sau, ánh sáng màu trắng lóe lên, Kiếm Thần nhìn về phía đối diện.
Hắn phát hiện một thanh niên xuất hiện trên chiến đài, sau khi người đàn ông này xuất hiện trên chiến đài, cuối cùng trong mắt Kiếm Thần cũng lộ ra thần sắc ngưng trọng.
“Vậy mà lại là Tử Mệnh, không ngờ rằng ngay cả hắn ta cũng lên đài, sao có thể như vậy được?”
“Nguy to rồi, lần này lỗ đến tận nhà bà ngoại rồi, ta đã đặt tất cả tài sản vào Kiếm Thần.”
…
Nhìn thấy Tử Mệnh xuất hiện trên chiến đài, mọi người ở bên ngoài đều lộ vẻ chấn động.
“Phải làm sao bây giờ, vậy mà lại là Tử Mệnh ra tay, Tiểu Thần, mau nhận thua đi.”
Kiếm Thanh Vũ nhìn thấy Tử Mệnh trong quang kính, sắc mặt nàng ấy hơi nhợt nhạt.
Tử Mệnh là cường giả Bảng Khí, xếp hạng thứ 231 trên Bảng Khí. Bảng Khí là một bảng danh sách của võ giả cảnh giới Ngưng Khí, do điện Chiến Thần tuyên bố, ghi chép một ngàn cường giả cảnh giới Ngưng Khí mạnh nhất quận Thiên Sơn.
Mỗi một vị có thể tiến vào Bảng Khí đều là Ngưng Khí đỉnh phong, hơn nữa hầu hết đều có thể vượt cấp khiêu chiến.
Ngọc kiếm tiên Nam Cung Nguyệt đứng đầu Bảng Khí, nghe nói dựa vào tu vi Ngưng Khí đỉnh phong, có thể chém chết cường giả Thiên Cương cấp năm.
Đừng xem thường Bảng Khí của quận này, thành Thiên Tuyết chỉ là một địa điểm ít được biết đến ở quận Thiên Sơn.
Số người ở thành Thiên Tuyết cũng chỉ hơn 300 ngàn người, trong khi số người của cả quận Thiên Sơn lại lên đến bảy mươi đến tám mươi triệu người, có thể thấy những người có thể vào Bảng Khí đều là những võ giả thiên tài một trong mười ngàn.
“Sát khí nồng đậm quá, đã giết bao nhiêu người mà có thể ngưng tụ sát khí nồng đậm như vậy.”
Kiếm Thần nhìn Tử Mệnh, khuôn mặt không hề có cảm xúc gì.
Tử Mệnh nhìn Kiếm Thần, vẻ mặt hờ hững lên tiếng: “Ngươi rất được, chỉ dựa vào tu vi Ngưng Khí cấp tám mà có thể chém cái đầu đó bằng một nhát kiếm, có điều có người trả giá cao mua mạng của ngươi đáy.”
Nghe vậy, ánh mắt của Kiếm Thần không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên, hắn không ngờ rằng người này có thể nhận ra tu vi của mình.
Sau đó Kiếm Thần nhìn Tử Mệnh, phát hiện lúc này con ngươi của hắn ta tỏa ra ánh sáng đen trắng.
“Âm dương trọng đồng, thảo nào.”
Kiếm Thần nhìn con ngươi đó, ngay lập tức hiểu ra tại sao người này có thể nhìn thấu bản thân, âm dương trọng đồng là một loại linh đồng đặc biệt, có thể nhìn thấu âm dương, xuyên thủng vạn vật, nhìn thấu mọi thứ.
“Âm dương trọng đồng, thú vị phết.”
Kiếm Thần nhìn Tử Mệnh, khẽ mỉm cười nói.
Sau khi nghe thấy lời Kiếm Thần nói, ánh mắt Tử Mệnh không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên, hắn ta không ngờ rằng ở một nơi nhỏ bé như thế này lại có người có thể nhận ra âm dương trọng đồng.
“Có chút nhãn lực đấy, có điều vô ích thôi, mạng của ngươi sẽ bị ta lấy.”
Tử Mệnh nhìn Kiếm Thần, khẽ nói, sau đó thân hình khẽ động.
“Keng…”
Ngay khi thân hình Tử Mệnh biến mất tại chỗ, một tiếng giòn giã vang lên, Tử Mệnh rút đao ra khỏi vỏ.
Lúc này, kiếm Tinh Thần trong tay Kiếm Thần cũng động đậy, hắn thi triển Lưu Tinh Bộ, cũng hóa thành bóng trắng, không lùi bước mà tiến lên, lao về phía Tử Mệnh.
“Leng keng…”
Kiếm Thần chém về một phía, tiếng va chạm giữa đao và kiếm vang lên, lúc này thân hình của Tử Mệnh cũng đã hiện ra.
“Nhạy bén thật đấy, vậy mà lại có thể nhìn thấy thân hình của ta.”
Sau khi Tử Mệnh lộ thân hình, hắn ta ngạc nhiên nhìn Kiếm Thần, sau đó thanh đao trong tay thay đổi, chuyển thủ thành công, một đao chém về phía bên phải của Kiếm Thần.
Huyền lực trên thanh đao không ngừng run lên, Kiếm Thần mặt không cảm xúc, cũng không phòng thủ, kiếm Tinh Thần trong tay vung vẩy, tốc độ nhát kiếm giống như cực quang, hóa thành ánh sáng màu bạc quét về phía cổ của Tử Mệnh.
Tử Mệnh tái mặt, hắn ta không ngờ rằng Kiếm Thần lại quả quyết như vậy.
Hắn ta lập tức rút lại đao đó, thân hình lui ra phía sau, vừa nãy cho dù hắn ta có chém trúng Kiếm Thần thì có lẽ hắn ta cũng sẽ mất mạng ngay lúc đó.
Tử Mệnh nhìn Kiếm Thần với vẻ mặt nặng nề, ý thức chiến đấu của Kiếm Thần vậy mà lại cao hơn hắn ta.
“Tại sao ý thức chiến đấu của tên tiểu tử này lại mạnh đến vậy, hắn ta mới mười bảy tuổi mà, ý thức chiến đấu hoàn toàn không phải là thứ mà ở tuổi này của hắn ta có thể có được.”
Tử Mệnh nhìn Kiếm Thần, huyền lực màu vàng của thanh đao trên tay không ngừng lưu chuyển.
“Tử linh cửu trảm, tan biến.”
Tử Mệnh nhìn Kiếm Thần, cầm thanh đao trong tay, huyền lực lập lòe trên trường đao, sau đó thanh trường đao đó không ngừng run lên với tần số quỷ dị.
Sau hai hơi thở, Tử Mệnh nắm chặt trường đao trong tay, thân hình hóa thành hai tàn ảnh, chém về phía Kiếm Thần.
“Tử linh cửu trảm, vậy mà Tử Mệnh lại trực tiếp thi triển tuyệt kỹ thành danh, hắn ta muốn giết Kiếm Thần trong một nhát đao sao?”
Mọi người ở bên ngoài, có người thích thú có người lo âu, nhìn hai người trong quang kính, có người kích động đứng bật dậy, có người thì lộ vẻ mặt tái nhợt, cứ như mẹ chết vậy.
Nhìn thấy nhát đao này, sắc mặt Kiếm Thần trở nên nghiêm nghị.
Kiếm Thần nắm chặt kiếm Tinh Thần trong tay, thanh kiếm không ngừng run lên, nhìn hai tàn ảnh, kiếm Tinh Thần trong tay Kiếm Thần hóa thành từng kiếm quang bắn về phía hai tàn ảnh đó.
“Lưu tinh hạ xuống.”
Kiếm Thần kêu lên một tiếng.