"Chỉ biết dạy hư vợ của tôi là giỏi, cậu quản người phụ nữ của mình chặt vào được không?"
Giáo sư Ngạo Lãng ngơ ngác: "..."
Đây là chuyện gì vậy?
Vừa nói một câu thì đã bị Trần Duật chửi cho phát ngốc rồi, giáo sư Ngạo phải mất một lúc mới có thể hiểu rõ vấn đề ở đây.
Anh cảm thấy hình như tình huống này đã từng xảy ra vài lần rồi, ừm...đúng là vậy và lần nào giáo sư Ngạo cũng phát ngốc một lúc mới trả lời.
"Mộ Tịch lại rủ Hạ Nghiên đi ngắm đàn ông à?"
"Chứ còn gì nữa, cậu phản ứng chậm chạp vậy!" Trần Duật ở bên này nghe Ngạo Lạng đáp liền không kiềm chế được mà quát lớn.
Cái tên này 5 lần 7 lượt lúc nào cũng phản ứng chậm như rùa, đã vậy còn trả lời với một thái độ rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Trần Duật muốn chết ngay tại chỗ.
Ngược lại, Ngạo Lãng lại không hề có phản ứng gì gấp gáp anh rất bình tĩnh vừa giữ điện thoại vừa cởi áo ngoài ra chuẩn bị rời đi tìm người đó về, giọng nói trầm ổn chầm chậm có nhịp điệu của anh vang lên.
"Chắc lại đến nơi đó rồi...tôi sẽ đến đó ngay bây giờ."
Kết nối giữa hai chiếc điện thoại lập tức ngừng lại, hai người đàn ông một người từ phòng thí nghiệm rời đi người còn lại thì từ nhà lái xe đến cái nơi mà ai-cũng-biết.
Quán bar!
Hai chiếc xe hơi đồng thời dừng lại cùng lúc đối diện với nhau, hai người đàn ông mang trên mình khí thế bức người bước xuống, biểu cảm của cả hai đều là lãnh đạm, không quan tâm sự đời chỉ quan tâm đến người phụ nữ đang bay nhảy ở bên trong.
Ngạo Lãng bước đến, anh đẩy gọng kính cười trừ nhìn Trần Duật. Dù sao cũng là hôn thê của anh dụ dỗ vợ người ta, lại nói Hạ Nghiên lúc này còn đang mang bệnh trên người nữa, lỡ như bị lừa thì có mười cái mạng Ngạo Lãng cũng không thể rửa hết tội.
"A Duật..." Anh gọi một tiếng, xong lại hơi xấu hổ liền quay mặt đi ho khan một tiếng.
Ánh mắt Trần Duật dừng lại trên người Ngạo Lãng một lúc rồi rời đi, hắn hừ lạnh một tiếng đối với người đàn ông 'trói gà không chặt' này chỉ biết nhẫn nhịn.
"Tôi thật sự đau đầu với vợ chồng nhà cậu."
"Haha...tiểu Tịch còn ham chơi mà." Ngạo Lãng xấu hổ đáp một câu.
Hắn không đáp nữa hất cằm hướng về phía trước Ngạo Lãng liền hiểu ý cả hai cùng nhau bước vào quán bar 'Thiêu Thân', trước khi đến đây Trần Duật đã liên lạc trước với quản lý tuy không phải do hắn sở hữu nhưng đó là tài sản của người quen hắn. Một người đàn ông mặc vest mặt mày hớn hở chạy ra đón, dẫn hai người đến chỗ của Hạ Nghiên.
"Hai vị đến rồi...hai phu nhân đang ở bên trong ạ."
"Mời theo tôi."
Âm thanh ồn ào này khiến cả hai bọn họ lập tức bị đau đầu trên mặt xuất hiện một tia bực bội, Trần Duật hừ lạnh lên tiếng thúc giục vị quản lý kia:
"Đi nhanh lên một chút."
"Vâng...vâng Trần tổng."
Hạ Nghiên lúc này bị mỹ nam Trạch Huân chuốc rượu đến mức đầu óc hơi quay cuồng rồi, may thay tửu lượng của cô cũng không tệ chỉ cần ngồi một lúc là tỉnh táo lại ngay. Nhưng ở bên phía Mộ Tịch hình như không được khả quan cho lắm, cô ấy say đến mức không còn lý trí hò hét nhảy nhót trên ghế.
"Hú hú...mỹ nam...nhảy đi...ợ."
"Đúng rồi...ợ...thật nam tính nha..."
Mộ Tịch vừa hò hét vừa quay sang nhìn Hạ Nghiên kêu lên:
"Bé yêu...buông thả đi...nhảy đi...chồng bé không biết đâu"
"Tên Trần Duật đó...ợ...cả cái tên Ngạo Lãng nữa, đều là mấy ông cụ cổ lỗ sĩ...ợ..."
Hạ Nghiên bật cười, gò má hơi ửng đỏ vì men rượu trong người cô xua tay lắc đầu nhìn Mộ Tịch. Cô lúc này đây vừa đáng yêu vừa quyến rũ khiến Trạch Huân không tài nào dứt ra được.
Hắn càng lúc càng tiến tới, muốn tiếp cận muốn biết về cô nhiều hơn, ý đồ của hắn quán mức rõ ràng.
"Tiểu Nghiên...cô đã có bạn trai chưa?"
Trạch Huân vừa hỏi, vừa đưa tới cho cô một miếng dưa hấu, cử chỉ ân cần nhẹ nhàng.
Nếu là Hạ Nghiên của lúc trước, có lẽ cô cũng sẽ nảy sinh một chút thích thú với người này, nhưng cô bây giờ vừa mang danh là có bệnh lại còn là người đã có chồng mà còn rất yêu chồng nên đã miễn nhiễm với hành động chu đáo của Trạch Huân.
Ánh sáng của đèn nháy lập lòe, lúc sáng lúc tối chiếu lên khuôn mặt của cô. Hạ Nghiên cong môi cười đang muốn trả lời thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên:
"Cô ấy chưa có bạn trai, nhưng có CHỒNG rồi!"
...