"Cô nghi ngờ tôi không đủ mặn sao?"
"Chậc! Uống đi..."
Giọng nói lạnh đến thấu xương, thư ký Tiêu Hân trong lòng một mảnh lạnh lẽo. Nhưng có vẻ không chấp nhận thực tế tàn khốc này liền làm ra một chuyện đần độn nhất trong suốt thời gian được sinh ra và sinh sống trên trái đất này.
Đồng hồ chỉ đúng 8 giờ 30 phút, là thời gian Trần Duật kết thúc cuộc họp và quay trở lại đây. Khoé môi Tiêu Hân nhếch lên đắc ý cười một tiếng, cầm ly cafe lên rồi hất thẳng vào người mình sau đó ném thẳng xuống đất. Âm thanh đổ vỡ vang lên, Tiêu Hân ngã xuống sàn nhà khóc nức nở như kẻ bị hại.
"Huhu... phu nhân, tôi... tôi xin lỗi, là do tôi không biết."
"Xin lỗi phu nhân, tôi sẽ không làm sai nữa, sẽ đi làm một ly mới cho cô... hức."
Động tĩnh lớn như vậy, cho dù có ở xa cũng nghe được. Trần Duật lại còn trở lại chuẩn xác thời gian mà cô ta tính toán nữa, khoé môi Hạ Nghiên giật giật sắc mặt có chút khó coi.
Cái người đàn bà này lại dùng thủ đoạn IQ thấp như vậy để giá hoạ cho cô, nếu ai không biết quả thật cái tội danh hống hách ức hiếp thư ký của chồng sẽ bị gắn lên đầu cô mất.
Hắn bước vào, bên trong là một khung cảnh hỗn loạn nữ thư ký ngồi giữa sàn nhà khóc nức nở áo sơ mi trắng một mảnh ướt át màu nâu, tách cafe bị vỡ nằm ngay bên cạnh, còn bà xã nhà mình thì ngồi ở trên ghế sô pha tay khoanh trước ngực mày nhíu lại.
"Nghiên Nghiên!" Hắn kêu lên.
Tiêu Hân mắt sáng ra lúc này còn khóc dữ dội hơn, cô đứng lên vội vàng hướng ánh mắt đáng thương nhìn về phía hắn bước chân cũng chầm chậm tiến về chỗ Trần Duật.
"Hức... sếp Trần~"
Âm cưới kéo ra dài ra vừa đáng thương vừa gợi cảm, mảng áo trắng phía trước vì bị dính nước cafe nên nội y bên trong lúc này vừa hay thoắt ẩn thoắt hiện bộ dạng quyến rũ vạn phần. Chỉ tiếc hắn là một thẳng nam, chỉ hướng ánh mắt đến một người duy nhất.
Mặc kệ lời mời gọi của người nào đó, Trần Duật bước ba bước liền tiến đến chỗ cô, mắt liếc dọc liếc ngang nhìn trên nhìn dưới rồi lo lắng hỏi:
"Em có sao không?"
"Có chuyện gì vậy?"
Hạ Nghiên lắc đầu còn chưa kịp lên tiếng thì tiếng nức nở đáng thương của người nào đó đã vang lên cùng lời nói mềm mại nhu mì:
"Hức... Sếp Trần, là do tôi... do tôi sơ ý, cho nên làm phật lòng phu nhân khiến phu nhân tức giận."
"Sếp... là lỗi của tôi, sếp đừng trách phu nhân... hức."
Ừm, diễn đạt!
Hạ Nghiên âm thầm đánh giá, bộ dạng yếu ớt như thế này cô thật sự rất thích, còn có ngực có mông rất hợp khẩu vị của cô nhưng mà lòng dạ quá rắn rết cho nên LOẠI!
Ánh mắt Trần Duật lúc này mới dời khỏi người cô di chuyển đến chỗ cô thư ký kia, hắn lạnh lùng nói:
"Tất nhiên là lỗi do cô, vợ tôi hiền lành như vậy thì làm được gì."
Khoé môi Hạ Nghiên giật giật, nhưng cũng âm thầm giơ ngón cái về phía anh: Tốt lắm ông xã!
Tiêu Hân bị hắn nói một câu làm cho quên cả khóc, Trần Duật lúc này nhìn cô ta thêm một giây rồi quay sang hỏi thư ký Điền Khải chuyên xử lý công việc cho mình.
"Cô ta là ai?"
Tiêu Hân sững sốt: "..."
Chủ tịch còn chẳng biết cô là ai nữa!
Thế này thì làm sao có cơ hội mà trở thành một người bên cạnh hắn được.
Điền Khải nhìn nhìn, anh đẩy gọng kính nghiêm túc đáp:
"Là thư ký mới được tuyển ạ."
Hắn gật đầu, vỗ vỗ lên cánh tay cô rồi đáp một câu ngắn gọn:
"Đuổi đi, phong sát cô ta... nếu công ty nào dám nhận thì chính là đối chọi với Trần Thị."
Cơ thể Tiêu Hân cứng đờ, lần này là khóc thật khóc như chưa từng được khóc. Trần Thị là công ty hàng đầu nước, đãi ngộ cấp 1 lương bổng hơn hẳn những nơi khắc ngoài ra nơi đây đều là tinh anh hội tụ về làm việc cho hắn, Tiêu Hân khó khăn lắm mới vào được, nghe tin phu nhân Trần Thị không được bình thường nên mới giở chút thủ đoạn để được leo lên cao, thật không ngờ lại tự lấy đá đập vào chân mình.
Tiêu Hân lắc đầu khóc lóc, van xin hắn giờ phút này chẳng những không giữ được bình tĩnh mà thần thái cũng tan tành:
"Không... Chủ tịch tôi sai rồi, tôi sai rồi, đừng làm như vậy với tôi."
"Chủ tịch... tôi sai rồi, tôi xin lỗi... tôi hứa sẽ không có lần sau."
"Chủ tịch... cầu xin anh, đừng đuổi em, em ái mộ anh, em thích anh cho nên mới vào đây."
Trần Duật quả thật chịu không nổi nữa, đến Hạ Nghiên cũng nổi đầy gai ốc tóc gáy dựng cả lên vì mấy lời sến sẩm kia. Hắn nhíu mày, lạnh lùng nói:
"Đưa ra ngoài!"
Mặc cho Tiêu Hân la hét van xin, hắn vẫn giữ một thái độ như trước lạnh lùng lãnh đạm, dứt khoát đuổi người. Hạ Nghiên chớp mắt, nhìn hắn rồi bật cười.
"Người đẹp như vậy, anh nỡ sao?"
"Đúng là tàn nhẫn quá nha~"
Trần Duật nhếch môi cười, cúi đầu hung hăng cắn lên môi cô rồi đáp:
"Cô ta không bằng em, vợ anh là nhất."
Hạ Nghiên bị hắn chọc cười, cô đẩy hắn ra mắng một câu:
"Lẻo mép!"
Trần Duật hiện lên ý cười xấu xa, hắn nhìn cô đăm đăm rồi ghé sát lên tai cô nói thầm một câu:
"Lưỡi anh còn rất điêu luyện, có muốn thử không?"
"Chồng em sẽ khiến em 'hạnh phúc' đến chảy nước."