"Tuy tôi rất thích người đẹp nhưng tôi sợ bị làm 'thịt' lắm."
Hạ Nghiên chớp chớp đôi mắt, dứt lời còn làm ra vẻ tiếc nuối.
Quả thật Hạ Nghiên đang tiếc nuối không thôi, bản tính vốn đã háo sắc, người nào có nhan sắc kể cả trai lẫn gái cô đều mê tít quên cả đường về.
Người đẹp ngẩn người, cô không nghĩ tới tình huống này, hoàn toàn không nghĩ đến Hạ Nghiên lại mất hết liêm sỉ như vậy.
Với lại chắc chắn cô cũng không hiểu câu cuối cùng Hạ Nghiên nói là có nghĩa gì cho nên mới bật cười.
"Haha..."
Nhưng rất ngu ngốc, bộ dạng này chẳng phải rất dễ bị đánh bại sao?
Tiếng cười the thé của người đẹp trước mặt càng khiến Hạ Nghiên tò mò hơn, cô mở to hai mắt nhìn người ta cười, không nhịn được cảm thán:
"Oa...người đẹp, cười xinh quá."
"Cô cười tiếp đi!"
Người đẹp nào đó lập tức im lặng: "..."
Có điên mới cười tiếp để làm thú vui cho người này.
Nhớ ra ý định ban đầu của mình, Tuyết Mai liền hắng giọng khôi phục lại bộ dạng van đầu, lúc này mới dồn trọng tâm vào vấn đề mà cô muốn nói.
"Hạ Nghiên."
"Cô ở đây một mình sao?"
"Anh Trần Duật đâu rồi?"
Cô bác sĩ tên Tuyết Mai này chính là học muội của Trần Duật hồi còn trung học, chính là dưới hắn một lớp, cô gái này không những có nhan sắc còn có học lực xuất sắc khỏi phải bàn cãi.
Có thể dùng câu 'Tài sắc vẹn toàn' để hình dung người này.
Thời trung học không ai là không biết Tuyết Mai mê hắn như điếu đổ, thầm thương trộm nhớ đến mức cả trường ai cũng lời ra tiếng vào.
Chỉ tiếc cho người đẹp là Trần Duật này không phải người bình thường, mỹ nữ tài giỏi trước mắt hắn cũng không thèm liếc nhìn một cái đến tên cũng chẳng nhớ nhiều lần còn hung dữ lạnh lùng khiến người ta thương tâm gần c.h.ế.t.
Thời gian trôi qua mỗi người một nơi, cứ nghĩ Tuyết Mai đã từ bỏ rồi thật không ngờ đến nay thứ tình cảm mà cô dành cho Trần Duật vẫn không hề thay đổi.
Nhất là khi nghe tin Trần Duật kết hôn cùng tiểu thư họ Hạ mà người nọ còn bị bệnh, tâm trí không bình thường.
Tuyết Mai không cam tâm, cô làm sao cam tâm cho được.
Bỏ ra bao nhiêu công sức, để cuối cùng hắn lại cưới một người chẳng xứng với hắn.
Nhớ lại lần đầu tiên cô thấy Hạ Nghiên, lúc đó hai người bọn họ xuất hiện trên báo cùng nhau hậu đám cưới thế kỉ.
Sau đó lại biết Trần Duật thường xuyên đến bệnh viện Tuyết Mai công tác khám bệnh, nhìn hắn quan tâm lo lắng cho Hạ Nghiên trái tim Tuyết Mai âm ỉ đau, không nghĩ đến khi hắn quan tâm một người lại có bộ dạng này mà người đó lại chẳng phải cô.
Đã nhiều lầm cô muốn viện cớ, hay giả vờ tình cờ đi ngang để gặp hắn nhưng lần nào cũng thất bại, có khi gặp được cũng chỉ là cái liếc mắt lạnh lùng của hắn.
Trần Duật không nhớ cô là ai!
Hôm nay có lẽ là ngày may mắn, còn được gặp riêng cả vị phu nhân không 'bình thường' của Trần Duật.
Nom cũng xinh đẹp nhưng chẳng phải bị bệnh sao?
So với cô thì chắc chắn Hạ Nghiên này không thể hơn được.
Hừ!
"Cô biết tôi sao?"
Hạ Nghiên híp mắt nhìn Tuyết Mai đang chăm chú nghiên cứu mình mà tò mò hỏi lại.
"Chúng ta quen nhau sao?"
"Chẳng lẽ cô là bạn gái cũ của tôi?"
Là bạn gái cũ của Hạ Nghiên mà không phải Trần Duật!
Người này quả nhiên không bình thường, tầm suy nghĩ của cô không thể nào so sánh được với người bình thường được nữa rồi.
Ảo tưởng!
Hạ Nghiên nghiêng đầu nhì, chờ đợi câu trả lời của đối phương, vừa lấy làm lạ vừa hứng thú...vì đối phương đẹp.
Tuyết Mai đối với cô hoàn toàn xa lạ, vậy mà lại biết tên cô. Có khi nào là người quen cũ hoặc là bạn gái cũ của mình nhưng do có bệnh trong người nên chẳng thể nhớ người ta là ai?
Nghĩ đến đây trong lòng Hạ Nghiên liền cảm thấy có lỗi, trên khuôn mặt đều thể hiện rõ ràng.
Khóe môi Tuyết Mai giật giật, cô cảm thấy não mình đã quá tải rồi không thể tiếp nhận thêm câu nào của Hạ Nghiên nữa, trong mắt lộ ra chán ghét nhìn đối phương.
Tuyết Mai mất kiên nhẫn nói:
"Cô không biết tôi, nhưng tôi biết cô."
"Xin tự giới thiệu...tôi là tình đầu của Trần Duật."
...