• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Huyendrm

Beta: HuynM

-

Mùa đông khắc nghiệt, gió tuyết lạnh lẽo rào rạt thổi tới.

Mặt đất phủ một lớp băng dày trắng xóa.

Bánh xe ngựa chậm rãi lướt qua, để lại hai vết bánh xe thật dài.

Trà Trà mặc một chiếc váy nửa mới nửa cũ, đôi tay co quắp đặt ở đầu gối, biểu cảm hấp tấp bất an, hàm răng cắn chặt cánh môi hồng phấn ướt át.

Bộ dáng thiếu nữ xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo như được tỉ mỉ khắc ra, môi hồng răng trắng, thanh thuần mỹ diễm hài hòa với khuôn mặt.

Mái tóc quăn đen nhánh của cô buông xõa, lười biếng rơi trên cổ, chiếc áo nịt ngực và váy dài xẻ thấp làm lộ rõ xương quai xanh trắng nõn, bộ ngực tuyết trắng hơi phập phồng, phác họa ra dáng người mảnh khảnh tinh tế, vừa nhìn đã khiến người ta khó dời mắt.

Ở thế giới mà phần lớn bị huyết tộc khống chế thì rất có lợi.

Bản thân thiếu nữ là nhân loại, ngày thường như đi trên lớp băng mỏng.

Gia tộc nhận nuôi cô đang dần suy yếu, nghèo túng đến mức mua cho cô một chiếc váy mới cũng không nổi.

Hoàng tử kén ăn đang lựa chọn đồ ăn.

Gia tộc không chút do dự đem cô hiến tế để đổi lấy tiền tài và thế lực.

Trên thực tế, cô cũng rất biết tranh đua, thông qua tầng tầng lớp lớp sàng lọc máu, qua chế độ tuyển chọn nghiêm khắc.

Hai chân Trà Trà đã ngồi đến tê rần, eo chân đều đau, những người hộ tống cô đi đều là ma cà rồng, tất cả đều là người hầu của vị hoàng tử kia.

Từ nhỏ cô đã rất sợ ma cà rồng, dọc theo đường đi cũng không dám cùng bọn họ nói chuyện, nếu không phải vì thật sự không nín được, cô cũng không mở miệng ra hỏi tin tức.

Trà Trà cẩn thận nhấc mành xe lên, một đôi mắt ngập nước đầy sợ hãi nhìn ra băng tuyết bên ngoài, cô thật cẩn thận hỏi: “Chúng ta còn bao lâu nữa mới đến nơi?”

Bọn người hầu từ nhỏ đã cung phụng hầu hạ những gia tộc xuất thân cao quý thuần huyết.

Trong xương cốt đã có thành kiến và khinh thường đối với những người bình thường, nhân loại trong mắt bọn họ chỉ có tác dụng như một loại đồ ăn, không có tôn nghiêm, không giá trị, là sinh vật ti tiện, cấp thấp nhất.

Cho nên, mặc dù là người hầu nhưng cũng rất khinh thường cô gái có bộ dáng tốt trong xe ngựa này.

Cô ta sẽ giống như những người trước đó, nhanh chóng trở thành một khối thi thể.

“Đây không phải là điều ngươi nên hỏi.”

Ngữ khí nói chuyện của người hầu với cô rất hung dữ, Trà Trà đóng lại màn xe, nắm chặt tay, trong lòng càng thấp thỏm bất an.

Từ nhỏ Trà Trà đã nghe rất nhiều chuyện xưa về những người bị ma cà rồng hút khô máu, khi cô là học sinh cấp ba từng chính mắt nhìn thấy một con ma cà rồng mất khống chế giết chết nữ sinh.

Lúc ấy WC nữ toàn là máu.

Cô gái kia nhìn mà sợ.

Một màn này đã để lại trong lòng Trà Trà bóng ma rất lớn cho nên cô rất sợ loại sinh vật ma cà rồng này.

Nhưng mà hiện tại thế giới này.

Bọn họ mới là người thống trị, cô không có bất kì cơ hội phản kháng nào.

Trừ những nhà nghèo đến nỗi không có cơm ăn thì cũng không có ai bằng lòng đem con gái của mình cho ma cà rồng, trở thành bao máu di động.

Nhưng khi còn nhỏ Trà Trà lạc mất cha mẹ ruột, được cha mẹ hiện tại nhặt được nuôi lớn.

Khi bị đưa lên xe ngựa Trà Trà đã biết trước vận mệnh của chính mình, cô sẽ giống những người trước kia không mấy ngày nữa sẽ chết.

Trà Trà không có ước nguyện gì đặc biệt, chỉ mong trước khi chết có thể được ăn một bữa thật no.

Đã thật lâu rồi cô chưa được ăn đồ ăn chín.

Mỗi ngày chỉ có thể gặm bánh mì, cứng đến mức cắn không đứt.

Đột nhiên, xe ngựa dừng lại ở giữa gió tuyết.

Trước mắt là một lâu đài cổ xưa.

Cửa lớn cổ xưa, quản gia đã già.

Trà Trà bị đuổi xuống xe ngựa, nghênh diện với gió lạnh cắt da cắt thịt khiến cô run không ngừng trên nền tuyết.

Ánh mắt quản gia sắc bén nhìn cô đánh giá vài lần, sau đó mặt không cảm xúc nói: “Sở tiểu thư, xin theo ta vào trong.”

Hiện tại là ban ngày, là thời gian ngủ đông của ma cà rồng.

Lâu đài đen kịt, cửa kính và bức màn đều bị kéo xuống ngăn cách với ánh sáng ngoài cửa,

Tuy bây giờ ma cà rồng đã không sợ ánh sáng mặt trời nhưng do thiên tính, bọn họ vẫn giữ thói quen sinh hoạt trong bóng đêm.

Quản gia bật đèn, trà Trà mới thấy rõ đại sảnh trước mắt nguy nga tráng lệ biết bao.

Chỉ mình ngọn nến trên bàn cơm đã đủ cho người nhà nàng ăn một năm.

Trên bàn dài bày đầy những món ăn mới mẻ.

Có gà nướng mới ra lò, bánh kem thơm ngọt mềm xốp, bò bít tết tinh xảo và còn có rượu vang đỏ thơm mê người, Trà Trà nhìn một bàn món ngon rượu ngon, nhịn không được nuốt nước bọt.

Quản gia nói: “Sở tiểu thư, ngươi ngồi xuống trước đi.”

Trà Trà câu nệ ngồi xuống, quản gia nhìn váy cũ trên người nàng, giọng điệu xử theo phép công nói với cô: “Đại nhân không thích keo kiệt đối với vật phẩm, cho nên lát nữa ngươi lên lầu với hầu gái thay một bộ váy khác đi.”

Trà Trà cúi mặt, khuôn mặt đỏ bừng nóng bỏng, cô nhỏ giọng nói: “Tôi không có chiếc váy nào khác.”

Không nghĩ tới cô sẽ bần cùng như thế.

Ông nói: “Trong phòng có chuẩn bị váy áo.”

Trà Trà ấp úng nói: “Cảm ơn.”

Vốn cô đã đói đến mức bụng kêu vang, nghe mùi thơm của thức ăn càng cảm thấy đói bụng hơn.

Cô đỏ mặt ngẩng đầu nhìn quản gia hỏi: “Hiện tại tôi có thể ăn chút gì đó sao?”

Quản gia nói: “Đại nhân còn chưa rời giường.”

Cô mất mát vâng hai tiếng, thì ra không phải chuẩn bị cho cô, cô lại bắt đầu tò mò, huyết tộc cũng thích ăn loại đồ ăn này sao?

Cô hỏi: “Vậy khi nào ngài ấy tỉnh.”

Quản gia không cảm xúc nói: “Đây không phải điều ngươi nên hỏi.”

Lại là những lời này.

Trà Trà đã rõ ràng, mình chỉ là một vật phẩm không quan trọng, là một công cụ.

Nhưng thật sự cô rất đói, cô nuốt nước miếng, yên lặng cầu nguyện hy vọng vị đại nhân kia tỉnh dậy sớm một chút.

Trà Trà không biết mình đã ngồi bao lâu, cô cảm thấy bụng đã đói đến mức không còn cảm giác thì rốt cuộc trên lầu truyền đến động tĩnh.

Vị đại nhân quý tộc thuần huyết cao quý kia lười biếng rời khỏi giường, mặc áo sơ mi trắng giá trị xa xỉ, mở hai cúc cổ áo, thân hình thon dài, khí chất thanh lãnh.

Trà Trà ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt là một chàng trai lớn lên vô cùng đẹp mắt.

Trước giờ cô chưa từng thấy qua người con trai đẹp như vậy.

So với những ma cà rồng cô gặp thì đẹp hơn rất nhiều.

Giơ tay nhấc chân đều lộ ra quý khí.

Thanh lãnh mà cường thế.

Anh rũ mắt, nhàn nhạt liếc cô một cái, không có cảm xúc gì đặc biệt, lại lười nhác thu trở về.

Quản gia cho rằng đại nhân lại bất mãn với lần tiến cống đồ ăn này giống trước kia, trong lòng ông hơi phát sầu, đây đã là thiếu nữ thứ mười mấy được đưa tới rồi.

Trước đó đưa tới đều là thiếu nữ thuần huyết trong huyết tộc muốn leo lên, gia tộc của các nàng ấy cũng toàn lực ủng hộ.

Chỉ tiếc là không một ai được lưu lại.

Quản gia đang chuẩn bị đem thiếu nữ nhân loại này đưa đi, người đàn ông đã ngồi ở chủ vị, biểu cảm lãnh đạm, nhưng ánh mắt vốn đen nhánh đã trở nên đỏ ngầu.

Quản gia lập tức đưa mắt ra hiệu cho người hầu, máu tươi nhanh chóng đặt lên bàn ăn: “Đại nhân, đây là máu do gia tộc Sel đưa tới, rất sạch sẽ.”

Người đàn ông chỉ nhìn, không định chạm vào.

Anh híp mắt sau đó nở nụ cười, anh nhìn về phía thiếu nữ đứng ngồi không yên kia, liếm liếm răng nhọn, cười khẽ nói: “Không phải có sẵn đồ ăn ở đây sao?”

Quản gia sửng sốt, không ngờ đại nhân sẽ thật sự coi trọng loại người này.

Ngày thường Vu Cố không tỉnh sớm như vậy, hôm nay anh bị một trận mùi hương câu tỉnh, không khí đều bị mùi hương độc hữu này lan tỏa đến ngọt ngào.

Anh đói bụng tỉnh lại, theo mùi hương xuống lầu. Gặp được thiếu nữ đáng thương nghèo khó đang co quắp bất an ở trong nhà ăn.

Khi tỉnh lại anh vốn muốn dùng hàm răng cắn mạnh vào mạch máu của cô, đem máu cô hút khô cho no một lần.

Nhưng đồ ăn hợp khẩu vị anh như vậy, sao có thể một lần uống xong luôn được?

Vì thế, anh nhịn xuống dục vọng mãnh liệt muốn cắn cổ cô.

Thiếu nữ nghe thấy lời anh nói, sợ tới mức cả người run lên.

Vu Cố cảm thấy cô thật đáng yêu, đã lâu rồi chưa thấy cô gái nhỏ nào đáng yêu như vậy.

Anh có hơi không kiên nhẫn, gấp không chờ nổi muốn nếm thử hương vị của cô.

“Các ngươi đi xuống trước đi.”

“Vâng.”

Hiện tại trong đại sảnh chỉ còn hai người.

Trà Trà cảm nhận được cảm giác áp bách không bình thưởng trên người anh, khuôn mặt nhỏ của cô tái nhợt vài phần, ngón tay vô thức nắm chặt.

Người đàn ông dù bận vẫn ung dung nhìn cô, ngữ khí nhàn nhạt: “Ngẩng đầu.”

Trầm mặc vài giây, Trà Trà không dám chọc anh tức giận, sợ anh sẽ trực tiếp cắn chết cô.

Cô thật sự vẫn quý mạng sống mà rất sợ chết!

Trà Trà từ từ nâng mặt lên, biểu cảm gầy yếu đáng thương.

Người đàn ông rất kiên nhẫn hỏi: “Ngươi rất sợ ta?”

Trà Trà đương nhiên sợ anh, nhưng cô nói dối, biểu tình quẫn bách trả lời: “Không có.”

Người đàn ông bị cô chọc cười, nhướng mày: “Vậy ngươi lại đây.”

Môi đỏ không cảm xúc phun ra mấy chữ: “Ngồi trên đùi ta.”

Trà Trà muốn hôn mê.

Ma cà rồng tuy lớn lên rất đẹp trai nhưng cũng rất đáng sợ.

Khí tức lợi hại, nói chuyện rõ ràng đang cười nhưng lại có cảm giác như dấu dao, làm người ta sợ hãi.

Thân thể Trà Trà không nghe sai bảo, cứng đờ đứng ở vị trí của mình không nhúc nhích.

Người đàn ông nhấc ly rượu trước mặt lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, rượu vang đỏ rớt trên môi anh tựa như máu, anh khẽ liếm vết máu nơi khóe miệng.

Một màn này làm Trà Trà choáng váng.

Đôi mắt người đàn ông nhiễm ý cười lạnh, anh nhìn chằm chằm mắt cô: “Ta nói rồi, ta không muốn nói lại lần thứ hai.”

Trà Trà hít mũi, đôi mắt vì sợ hãi mà đỏ bừng, cô đáng thương nói: “Chân tôi mềm.”

Người đàn như như không ngờ tới lý do này, sửng sốt hai giây, chậm rãi cười.

Làm sao bây giờ đây? Cô cũng chỉ nói hai câu, tâm tình tối tăm của anh hình như tốt hơn một chút.

Trà Trà chậm rì rì đứng lên, tốc độ rùa bò đi đến cạnh anh, sau đó nhắm mắt ngồi trên chân anh, đôi mắt vừa mở thì trên đỉnh đầu lại truyền đến mệnh lệnh: “Ôm cổ ta.”

Động tác này quá thân mật.

Căn bản không thích hợp với người mới gặp lần đầu như bọn họ.

Trà Trà không còn cách nào, căng da đầu, vươn cánh tay mảnh khảnh nhẹ nhàng kéo cổ anh.

Ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng đẩy phần tóc trên cổ cô ra, cúi mặt để sát vào chiếc cổ mảnh khảnh trắng bóc của cô, khẽ liếm một ngụm.

Cả người cô thơm ngọt, thân thể ấm áp.

Không giống anh, lạnh như băng, không có chút độ ấm nào.

Trà Trà nhịn không được rụt cổ, cô cảm giác giây tiếp theo mình sẽ phải chết, hoảng sợ nhắm mắt lại, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Ngài có thể đừng hút khô tôi được không?”

“Ta đói bụng thì làm sao bây giờ?”

“Ngài có thể từ từ ăn, mỗi ngày ăn một chút.”

Như vậy cô sẽ không chết.

Người đàn ông có vẻ rất khó xử: “Sao ta có thể ủy khuất bản thân đây?”

Trà Trà tưởng tượng, cũng đúng, ăn cô xong rồi anh còn có thể ăn người khác.

Trà Trà suy nghĩ rồi nói: “Ngài có thể nuôi tôi mập lên, như vậy thì mỗi ngày có thể hút nhiều máu một chút.”

Người đàn ông làm bộ làm tịch nhìn như bị cô làm đả động: “Ngươi nói cũng rất có lý.”

Giọng nói vừa dứt, bụng Trà Trà lộc cộc kêu lên, tiếng vang dội.

Người đàn ông liếm vành tai cô, hỏi: “Không ăn cơm?”

Không phải anh không nhìn ra ngày thường cô rất khó khăn, thật là một cô gái nhỏ đáng thương.

Trà Trà thành thật gật đầu: “Không ăn, đói bụng.”

Vu Cố đẩy đĩa bò bít tết của mình cho cô, hào phóng nói: “Ăn đi.”

Trà Trà không thể ngừng nuốt nước miếng, buông cổ anh ra, định nhảy xuống khỏi đùi anh thì bị người đàn ông ôm chặt eo: “Cứ ngồi đây ăn đi.”

Cô vâng hai tiếng, cầm dao nĩa trên tay, tư thế cách bít tết không quá thuần thục, vừa nhìn liền biết ngày thường chưa bao giờ được ăn qua.

Người đàn ông cũng không ghét bỏ cô, thong thả ung dung thay cô cắt tốt miếng bò bít tết, bỗng nhiên lại bắt đầu hưởng thụ lạc thú đút đồ ăn, ra lệnh cho cô mở miệng, từng miếng từng miếng đút cho cô.

Sức ăn của thiếu nữ không lớn, ăn xong một dĩa bít tết đã no rồi.

Nhưng Vu Cố chưa đút đủ, cho đến khi cô thật sự không thể ăn bất cứ thứ gì nữa mới tiếc nuối thu tay lại, vỗ nhẹ bụng nhỏ tròn vo của cô: “Sau này ăn cơm đều để ta đút cho ngươi.”

Trà Trà ợ một tiếng: “Có thể không ăn no căng như vậy được không?”

Vu Cố nhướng mày: “Vậy thì sao có thể nuôi béo ngươi được.” Đề tài vừa chuyển, anh bỗng nhiên thở dài: “Hôm nay ta còn chưa được ăn.”

Trà Trà theo bản năng rụt cổ.

Vu Cố bắt lấy tay cô, thưởng thức từng đầu ngón tay, đặt ngón cái của cô dưới răng, hàm răng sắc bén của anh nhẹ nhàng động một cái liền đâm thủng da cô, giọt máu thơm ngọt tràn vào miệng anh.

Anh tự khắc chế, chỉ ăn một chút.

Dùng sự tự chủ cường đại để khắc chế dục niệm mãnh liệt của mình: “Lên lầu đổi quần áo đi, ta không thích chiếc váy này của ngươi.”

Keo kiệt lại cũ nát.

Thật sự không xứng với cô.

Trà Trà được hầu gái đưa về phòng ngủ của cô, trong tủ quần áo chứa đầy những chiếc váy mới xinh đẹp.

Cô tiện tay cầm một bộ lên thay, sau đó lo sợ bất an ngồi ở mép giường, ngón tay bị cắn vừa rồi có cảm giác tê dại.

Trà Trà không nghĩ tới vị huyết tộc thanh lãnh cao ngạo kia thật sự chỉ liếm vài giọt máu rồi buông tha cô.

Buổi tối trước khi ngủ, hầu gái bưng sữa bò và đồ ngọt lên, Trà Trà ăn xong mới chui vào ổ chăn ngủ.

Sau khi cô ngủ cũng không phát hiện ra người đàn ông vào phòng mình.

Huyết tộc ngày ngủ đêm ra, lúc này tinh thần đầy đủ, ánh mắt Vu Cố sâu kín dừng trên mặt cô, ngón tay lạnh lẽo lướt qua cổ áo cô ngừng ở trước ngực.

Hầu kết người đàn ông lên xuống, một lúc lâu sau, dục vọng trong mắt mới chậm rãi biến mất.

Anh nghe hầu gái nói, đêm nay cô ăn hai miếng bánh kem, nửa ly sữa bò.

Xem ra là con mèo nhỏ thích ăn đồ ngọt.

Trà Trà ngủ một giấc đến tận hừng đông, không có ác mộng, cũng không bị giật mình tỉnh dậy nửa chừng, chất lượng giấc ngủ tốt ngoài dự đoán.

Cô vừa tỉnh ngủ đã có hầu gái gõ cửa mời xuống lầu ăn cơm.

Người đàn ông không thích có người khác hầu hạ cô, cho nên các cô ấy không thể vào phòng vị thiếu nữ này được.

Trà Trà rửa mặt xong, thay tốt quần áo mới xuống lầu, bữa sáng phong phú đến mức hơi lãng phí.

Thái độ của quản gia đối với cô tốt hơn một chút, khách khách khí khí, không hề coi cô là vật phẩm mà giống như là khách quý.

Điều này làm Trà Trà thấy không quen.

Buổi sáng cô không thấy người đàn ông kia, thân thể căng chặt hơi thả lỏng.

Sau khi nàng cơm nước xong, quản gia ấm áp nhắc nhở, nói: “Tối nay lâu đài có yến hội, mong Sở tiểu thư trang điểm một phen.”

“ Tôi đã biết.”

Khi tới thời gian, có người hầu chuyên môn tới giúp cô trang điểm, váy áo giày cùng trang sức ngọc ngà đều đã được chuẩn bị riêng, tinh xảo hoa mỹ cũng vô cùng sang quý.

Sau khi trang điểm xong, cô đẹp đến mức kinh diễm.

“ Sở tiểu thư, ngài thật xinh đẹp, đêm nay ngài nhất định có thể so sánh với tiểu thư gia tộc phí lệ.”

“Đó là ai?”

“Là một cô gái vẫn luôn muốn gả cho đại nhân chúng ta.”

“À.”

Trà Trà đối với sự tình của huyết tộc không có hứng thú, nhưng hầu gái vẫn luôn ở bên tai cô thổi phồng sự xinh đẹp của cô, vô cùng khẳng định vị tiểu thư kia không đẹp bằng cô, nơi nào cũng không bằng.

Trà Trà hỏi: “Ngươi rất chán ghét cô ấy sao?”

Hầu gái nói: “Tính tình tiểu thư phí lệ Alice thật sự không tốt.”

Đối xử với người hầu động một chút là đánh chửi, hoặc là ném những người có dòng máu cấp thấp dưới ánh mặt trời chịu đựng sự tra tấn thống khổ.

Cho nên những người chịu qua sự tra tấn ấy đều rất chán ghét cô ta.

Trà Trà gật đầu: “Cảm ơn ngươi, ta đã biết.”

Một khi đã như vậy, đêm nay cô nhất định sẽ không đi trêu chọc tiểu thư Alice kia.

Trước khi yến hội bắt đầu, Vu Cố gặp mặt cô một lần.

So với trước kia, cô trông cao quý mỹ lệ hơn nhiều, giống như tiểu công chúa tinh xảo xinh đẹp được tìm về vậy.

Trong nháy mắt anh lại không muốn cô xuất hiện trước mắt người khác.

Đây là bảo bối của anh.

Vì thế, anh tự tay cởi bỏ thắt lưng cô, đẩy cô đến trên giường, cắn khóe miệng cô, nếm được vị máu thơm ngọt nóng ấm mới lưu luyến buông cô ra, anh nói: “Bên ngoài rất nguy hiểm, ngươi ở im trong phòng ngủ, được không?”

Thật ra Trà Trà rất muốn xuống lầu xem, là người bình thường sẽ rất hiếu kỳ, cô muốn xem yến hội của giới quý tộc huyết tộc sẽ như thế nào?

Cô đang định nói chuyện.

Người đàn ông đặt ngón tay lên môi cô: “Ngoan ngoãn, nghe lời.”

Khi anh nói chuyện vô tình lộ ra hàm răng sắc bén.

Trà Trà nghĩ đến lúc da bị cắn đến đau đớn với những cảm giác tê dại kéo dài không dứt, rùng mình một cái, thành thật gật đầu: “Được.”

Vu Cố vô cùng vừa lòng, giống như khen thưởng mà hôn cô, trước khi rời đi còn nói với cô: “Đêm nay ngươi rất xinh đẹp.”

Trà Trà nói: “Cảm ơn.”

Trong tiệc tối, không chỉ gia tộc phí lệ tò mò thiếu nữ loài người được anh lưu lại có bộ dáng gì mà còn vô cùng muốn biết nội tình.

Nhưng mà bọn họ đợi cả buổi tối cũng không thấy vị thiếu nữ kia xuất hiện.

Chỉ từ miệng quản gia biết được so với huyết tộc cô gái ấy còn xinh đẹp hơn.

Phí lệ Alice không tin, cô ta kiên định cho rằng thiếu nữ nhân loại này sẽ nhanh chóng chết trong tay thân vương đại nhân.

Thuần huyết tộc không giống huyết tộc cấp thấp, phải dựa vào việc uống máu để duy trì sinh mệnh.

Chẳng sợ bọn họ không ăn gì thì mạng sống cũng có thể kéo dài trăm năm.

Cuối cùng phí lệ Alice căm giận rời đi, trước khi đi âm thầm thề chờ cô ta tìm được cơ hội nhất định sẽ giết thiếu nữ nhân loại này.

Yến hội qua một thời gian rồi Trà Trà vẫn chưa gặp lại người đàn ông kia.

Mỗi ngày đều có người hầu nhìn chằm chằm cô ăn cơm, có thể ăn nhiều không thể ăn ít.

Trải qua một tháng đầu ăn, cô thấy mình mượt mà hơn, khí sắc hồng hào, béo một vòng.

Khi Trà Trà cho rằng ngày tháng của mình cứ tiếp tục trôi qua sung sướng như vậy thì chủ nhân của lâu đài xuất hiện.

Hắn vừa trở về đã nhìn chằm chằm cô, nhìn đến mức da đầu cô tê dại mới hạ kết luận: “Béo.”

Người đàn ông rất muốn ăn liếm môi: “Có thể ăn.”

Mới đầu Trà Trà không hiểu ăn là có ý gì nhưng cô đã nhanh chóng hiểu.

Trước đây người đàn ông vì thân thể của cô mà suy nghĩ, kiềm chế thật lâu, đem cô dưỡng tốt mới ăn uống thõa thích.

Cô bị đặt trên đầu giường, răng anh đặt trên mạch máu của cô, giống như giây tiếp theo sẽ cắn vào.

Trà Trà run bần bật, nhẹ giọng cầu xin: “Vậy ngài nhẹ chút, ta sợ đau.”

Vu Cố sảng khoái đáp ứng, anh nói: “Được.”

Như rốt cuộc anh chịu không nổi mùi máu của cô tản mát trong không khí, không chút do dự dùng răng cắn thủng tầng da ngoài của cô, thâm nhập mạch máu, hầu kết hoạt động, nhấm nháp nuốt.

Đau đau đau đau đau chết cô rồi.

Trà Trà không ngờ cắn ở cổ đau hơn ở ngón tay nhiều như vậy, cô cảm giác máu trong người nhanh chóng rút cạn, đầu choáng váng, thân thể bồng bềnh, không có cảm giác thật.

Cô ngẩng dài cổ nhỏ, trạng thái gần chết đến đáng thương.

Người đàn ông chưa bao giờ biết thì ra máu con người lại có hương vị tốt như vậy.

Nếu không phải còn có lý trí, anh sợ là sẽ đem máu trong thân thể cô hút khô.

Người đàn ông dừng lại động tác nhưng vẫn chưa đã thèm, hình như cô đã ngất xỉu.

Cô quá yếu ớt rồi.

Dưỡng một tháng vẫn suy yếu như vậy.

Anh cau mày, vài giây sau anh đã nghĩ ra một biện pháp cực tốt.

Người đàn ông cắt đầu ngón tay mình, nhỏ vào miệng cô vài giọt máu.

Máu của thuần huyết tộc trân quý vô cùng, còn có khả năng kỳ diệu.

Quả nhiên không bao lâu sau sắc mặt cô gái trên giường dần hồng nhuận, trạng thái tinh thần tốt hơn nhiều.

Cứ vậy Trà Trà trở thành bao máu của anh, cách hai ngày sẽ bị anh cắn một ngụm, anh lại thích cắn cùng một vị trí, ngày qua ngày trên cổ cô liền để lại dấu răng của anh.

Qua khoảng gần một tháng.

Trà Trà cảm thấy thân thể mình không thích hợp, cô như thể bị người đàn ông đồng hóa, thấy ly rượu vang đỏ sẽ liền liên tưởng đến máu tươi.

Điều này làm cho cô vô cùng hoảng sợ, cho rằng bản thân bị lây bệnh trở thành nửa ma cà rồng.

Vì chứng thực phỏng đoán này, Trà Trà thừa dịp không có ai, mở tủ lạnh trong phòng bếp trộm một túi máu, cau mày, hạ quyết tâm rất lớn hướng vào trong miệng, nhấp một ngụm, ngay lập tức phun ra.


Cô vỗ vỗ ngực, may mắn sống sót sau tai nạn, tốt quá cô vẫn bình thường.


Nhưng buổi tối hôm nay, ngón cái anh vô tình bị dao gọt qua quả cắt một vệt, cô nhìn chằm chằm giọt máu trên ngón tay anh, nuốt nước miếng không ngừng.


Như bị ma quỷ ám mà bắt lấy ngón tay anh.


Anh mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng rút ngón tay ra, vờ như không biết hỏi: “Làm sao vậy?”


Trà Trà thèm đến nước miếng chảy ròng.


Thơm quá đi, sao có thể thơm như vậy.


Cô nuốt yết hầu, di chuyển chân bắt ngón tay anh, cô nói: “Cho ta nếm một ngụm, chỉ một ngụm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK