• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Laurent

Beta: Snow Wings

-

Đối với Khương Diệu Nhan, Văn Hoài vẫn còn chút tình cảm nên anh không thể nói lời quá đáng.

Nhưng đến hiện tại anh đã có thể hiểu rõ được bộ mặt thật của Khương Diệu Nhan tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài của cô ta.

Thủ đoạn mà cô ta dùng trên người Thẩm Chấp không khác gì với anh, nhìn thì giống như là theo đuổi nhưng tuyệt đối không đồng ý trở thành quan hệ yêu đương.

Khương Diệu Nhan chính là cao thủ đùa giỡn lòng người.

Văn Hoài ngửi thấy mùi hôi trên người mình, trong mắt hiện lên tia ghét bỏ, anh lại nói:

“Sau này trước mặt tôi cậu đừng nhắc đến tên Khương Diệu Nhan.”

Thật sự thì không phải một chút cảm giác cũng không có.

Anh đã từng thích cô ta nhưng lại bị đem ra làm trò đùa nên hiện tại sinh hận ý, trong lòng anh bây giờ thật sự rất bình lặng.

Trà Trà không nghe thấy anh nói gì sau đó, chỉ nghe thấy câu 一 “Cô ta thích Vu Cố.”

Trà Trà không làm ngơ được, cô siết chặt điện thoại di động:

“làm sao anh biết được cô ta thích Vu Cố.”

Văn Hoài vừa mở nước vào bồn tắm, vừa nói:

“Trực giác của đàn ông.”

“À.” Cô lạnh lùng nói, rồi cúp máy.

Văn Hoài hiểu rõ chuyện của Khương Diệu Nhan như vậy cũng không thể chứng minh được việc anh không yêu đương được với Khương Diệu Nhan mà từ yêu chuyển sang hận.

Cô sẽ không tin những gì anh nói.

Trà Trà tâm trạng lo lắng, sợ Khương Diệu Nhan sẽ cướp Vu Cố đi dễ dàng giống như trước đây cô ta cướp đi Thẩm Chấp mà không hề tốn sức.

chỉ cần Khương Diệu Nhan muốn câu dẫn ai thì cô ta tuyệt đối không bao giờ thất bại.

mấy năm mười bốn mười lăm tuổi đó,Trà Trà tận mắt nhìn thấy Thẩm Chấp từng chút từng chút đem trái tim trao cho Khương Diệu Nhan.

Cô ta kiều diễm như hoa mùa xuân, rực rỡ hơn mặt trời mùa hè.

Cô ta hào phóng nghĩa khí, trên người cũng không có sự tính toán chi li cũng không có tính nhút nhát, sẽ không động một chút là rơi nước mắt, gặp phải người lạnh lùng cũng có thể thản nhiên giao tiếp.

Đáng sợ nhất chính là, năm đó cô ta lặng lẽ không một tiếng động trở thành “cặp đôi” cùng Thẩm Chấp, cho đến khi Trà Trà phát hiện thì cô đã bị quên lãng, chỉ có thể đỏ mắt nhìn hai người bọn họ trở thành bạn bè thân thiết.

Về những kỷ niệm hồi sơ trung và cao trung, Trà Trà vẫn còn nhớ rõ.

Khi đó cô nhát gan dễ thẹn thùng, mỗi cuối tuần hẹn Thẩm Chấp đều phải chuẩn bị trước tâm lý mất mấy ngày liền, số lần nói chuyện cũng không nhiều.

Lần đó lấy hết dũng khí để hẹn hắn tham gia lễ hội âm nhạc vào cuối tuần, đúng vào thứ Sáu, tiết học cuối cùng là để dọn dẹp vệ sinh, rất nhiều bạn học đã làm xong công việc trước rồi đi về.

Không còn nhiều bạn học ở trong lớp.

Cô nhẹ nhàng nắm tay áo Thẩm Chấp kéo người ra sau cửa, nhỏ giọng nói:

“Lễ hội âm nhạc Cam Tử năm nay, hai chúng ta cùng nhau đi xem đi.”

Có những ban nhạc mà họ thích.

Thẩm Chấp vừa mới gật đầu nói được.

Khương Diệu Nhan cầm chổi trong tay, cười hì hì từ cạnh cửa ló nửa người ra:

“Các cậu đang thì thầm nói cái gì thế?”

Trà Trà cúi đầu, giữ im lặng.

Trà Trà cảm thấy bản thân nhỏ nhen, nhưng mà cô thật sự không muốn cho cô ta biết.

Thẩm Chấp ngữ khí bình thản:

“Bọn tôi nói cuối tuần muốn đi tham gia lễ hội âm nhạc.”

Khương Diệu Nhan dường như đã nghe nói qua, ánh mắt cong cong cười:

“A! Tôi biết, ban nhạc Sa Nịch sẽ biểu diễn có phải không?”

Thẩm Chấp không hiểu rõ lắm, cũng không gật đầu.

Khương Diệu Nhan rất cao hứng nói:

“vậy thì tốt quá! chúng ta có thể đi cùng nhau.”

Thẩm Chấp hỏi:

“Còn có ai?”

Khương Diệu Nhan đếm đầu ngón tay:

“Ninh ca, Tùy muội, còn có Tiểu Tha Bả.”

Đều là đám du côn ngồi ở phía sau.

Ngoại trừ Thẩm Chấp ra, cô không quen biết một ai.

Cô thấy Thẩm Chấp gật đầu đáp ứng.

Lễ hội âm nhạc năm đó đối với Trà Trà là hồi ức chua chát nhất trong nội tâm cô.

Sáu người cùng đi, ngay cả một câu nói cô cũng không thể chen vào được.

Bọn họ không thích loại học giỏi giả đứng đắn thích học tập như cô, Trà Trà cũng không dám trêu chọc mấy nhị tổ thế tôn bọn họ, động một tí liền có thể động thủ đánh người trốn học.

Khương Diệu Nhan duy trì cân bằng không khí vi diệu sáu người.

Dọc theo đường đi cô ta cùng Thẩm Chấp nói rất nhiều chuyện, cũng không chỉ một mình cô ta nói, Thẩm Chấp đáp lại không ít.

Hơn nữa không phải là những từ đứt quãng như “ừm”, “ồ”, “tốt”.

Mà là những câu dài, rất dài.

Trà Trà đi theo phía sau bọn họ, bấm ngón tay cố gắng bình tĩnh, đếm số từ trong từng câu của hắn.

Có mấy lần, cô há miệng định nói chuyện, nhưng không thể hòa nhập được vào thế giới của hai người bọn họ.

Cô bị bỏ quên ở trong nhóm, cô cho rằng bản thân trầm mặc thay vì tức giận sẽ khiến cho Thẩm Chấp chú ý tới, thế nhưng từ đầu đến cuối hắn không nhận ra được một điều gì.

Trà Trà không có tâm tư nghe nhạc, tầm nhìn của cô đều bị bọn họ chiếm cứ, mở mắt hay nhắm mắt đều là bóng lưng của Thẩm Chấp cùng Khương Diệu Nhan.

Tiền của 6 người bọn họ đều mua vé vào cửa hết rồi, lễ hội âm nhạc lại diễn ra ở trên đảo.

Hơn 10 giờ tối không thể trở về thành phố, bọn họ buộc phải ở lại qua đêm ở đây.

Tiền mặt bọn họ gom góp cũng chỉ có hai trăm đồng, vừa vặn thuê một căn phòng.

Ba nam ba nữ, hai giường, ngủ như thế nào là một vấn đề.

Tiểu Tha Bả hỏi:

“Chọn hai người ngủ dưới đất là được rồi.”

Trà Trà vốn định xung phong, Khương Diệu Nhan lại giành trước một bước:

“Tôi ngủ dưới đất đi, dưới đất còn có thể lăn qua lăn lại.”

Thẩm Chấp nhíu mày, nói theo:

“Vậy tôi cũng ngủ dưới đất.”

Tiểu Tha Bả cười hì hì nói:

“Biết ngay là quan hệ hai người tốt mà.”

Trà Trà ngủ trên giường với một cô gái khác mà cô không quen.

Trà Trà chính là bởi vì những chi tiết rách nát này, từng chút một bị đẩy ra khỏi Thẩm Chấp.

Vì vậy, cô cũng sợ một lần nữa giẫm lên vết xe đổ.

Cô không thể chịu nổi lại trơ mắt nhìn người mình để ý đẩy mình ra xa một lần nữa.

Cô không muốn bị đẩy lại phía sau.

Trà Trà mất đi cảm giác an toàn lập tức gọi điện cho Vu Cố, cho dù là nghe thấy tiếng của cậu, tảng đá ở trong lòng cũng không thể gỡ xuống được.

Cô đi theo Trần Tâm Ý, các cô ấy bắt đầu gọi Vu Cố là “Tiểu Vu”, ngữ khí Trà Trà không tự nhiên hỏi:

“Gần đây Khương Diệu Nhan lại tìm cậu sao?”

Vu Cố cũng không nói dối:

“Có.”

Khương Diệu Nhan không biết xấu hổ, chẳng sợ cậu ở bên tai cô ta mắng cô ta là kỹ nữ, cũng không cản trở được dục vọng chinh phục của cô ta trên người cậu.

Không đúng, cũng không phải là dục vọng chinh phục.

Vu Cố rất quen thuộc ánh mắt của cô ta, đó là loại ánh mắt muốn lôi cuốn trái tim cậu, đem cậu trở thành tên ngốc mà đùa bỡn.

Khương Diệu Nhan tuy rằng diễn xuất tốt, nhưng gặp kỳ phùng địch thủ, liền lộ ra nguyên hình.

Khương Diệu Nhan chỉ thích mối quan hệ mập mờ, hưởng thụ những ánh mắt hâm mộ của cô gái khác, nam sinh thì yêu cô ta đến mức không thể dứt được.

Những hành động kia, rốt cuộc là cố ý hay vô tình, chỉ có đồng loại với nhau mới có thể nhìn ra được.

Thật không may, Vu Cố chính là đồng loại đó.

Hiển nhiên, đẳng cấp cùng tâm kế của Vu Cố đều là cao hơn cô ta.

Những cử chỉ hành vi nhìn như tự nhiên của Khương Diệu Nhan, trong mắt cậu tựa như tên hề nhảy nhót biểu diễn, vô cùng buồn cười.

ở nơi mà Trà Trà không nhìn thấy,Vu Cố bại lộ bản tính, hắn đứng cách Khương Diệu Nhan vài bước chân, khẽ mỉm cười:

“Lần trước mắng cô đúng là mắng nhầm.”

Nụ cười giấu dao, giết người vô tình.

Cậu không mang theo bất kỳ thương tiếc nào, thở dài:

“Cô so với kỹ nữ còn đê tiện hơn nhiều.”

Khương Diệu Nhan chỉ có thể nhịn, tức giận đến run rẩy nhưng vẫn muốn lấy lòng cậu, lời nói gãi đúng chỗ mang vài phần đáng thương, ra vẻ kiên cường:

“bạn học Vu Cố, tôi nghĩ cậu hiểu lầm tôi.”

Vu Cố nhìn chỉ cảm thấy muốn im lặng, ngay cả hứng thú dùng ngôn ngữ khắc nghiệt để trào phúng cậu cũng không có.

Có thời gian này, còn không bằng nói chuyện thêm vài câu với Trà Trà.

Trà Trà khẩn trương:

“Cô ta đã nói gì với cậu?” Cô lại giành nói: “Cậu đừng đi chơi một mình với cô ta.”

Vu Cố nhẹ giọng trấn an thiếu nữ ở đầu dây bên kia, “Đừng sợ, tớ vĩnh viễn vô điều kiện đều đứng về phía cậu, sẽ không cùng người cậu không thích có bất kỳ tiếp xúc nào.”

Mãi mãi sẽ chỉ thần phục cô.

Trong thế giới của cậu, chỉ có sự tồn tại của cô.

Trà Trà cả mũi và mắt đều chua xót:

“Tớ rất sợ.”

Vu Cố kiên nhẫn dỗ cô còn hơn cả dỗ em bé:

“Cậu đang lo lắng cái gì?”

Trà Trà lau mắt:

“Tớ sợ cậu sẽ giống bọn họ, sẽ bỏ rơi tớ mà thích Khương Diệu Nhan hơn.”

Vu Cố bật cười:

“Tớ thề, Trà Trà, không ai quan trọng hơn cậu.”

Cậu có thể lấy tính mạng ra để thề.

Vu Cố có thể hiểu được tâm tình hoảng loạn lúc này của cô, tình bạn cô tự cho là lâu dài mãi mãi, cho rằng kiên cố vững như bàn thạch, chỉ cần Khương Diệu Nhan cố ý hay vô tình trêu chọc, sẽ tan thành mây khói.

Năm đó Thẩm Chấp bắn pháo hoa cho Khương Diệu Nhan, Trà Trà ngốc sững sờ nhìn bọn họ, thương tâm khổ sở khóc còn không dám phát ra âm thanh.

Cô mặc giống cái bánh chưng, cắn miệng trốn trong hẻm khóc, khi đó, cậu đứng trước cửa sổ tầng hai nhà mình, im lặng nhìn.

Vu Cố lúc ấy nghĩ thầm 一 thật sự là có chút đáng thương.

Sau đó, cậu mỉm cười.

Trà Trà hy vọng là bản thân lo lắng thừa thãi, bá đạo lại ngang ngược vô lý:

“Sau này nếu cô ta đến tìm cậu, cậu không cần để ý đến cô ta, một từ cũng không được nói với cô ta.”

Khương Diệu Nhan rất biết dùng hoa ngôn xảo ngữ thay đổi cái nhìn của người khác đối với cô ta.

Vu Cố suy nghĩ một chút cảm thấy không có lời, cậu còn chưa có mắng đủ, ở chỗ của cậu không có khái niệm: “thương hoa tiếc ngọc”.

Từ điển của cậu chỉ có 一 Trà Trà hoặc là những người khác, không có phân biệt giới tính.

“viết chữ có được không?”

“Có thể.”

“Trà Trà.”

“Ừ?”

“Tớ nhớ cậu.”

Nhớ đến cả người đều phát điên.

Đường dây điện thoại bên kia không có tiếng trả lời lại, Vu Cố thấp giọng cười, có thể tưởng tượng được giờ phút này cô hẳn là đang đỏ mặt trốn trong chăn, mở to mắt tròn, không biết làm sao.

Vu Cố truy hỏi:

“Cậu có nhớ tớ không?”

Trà Trà đối với giọng nói ôn nhu của cậu liên tiếp bại trận, vội vàng cúp điện thoại.



Cuối tuần Thẩm Chấp cũng không thích ở lại trường, tối thứ sáu hàng tuần tự lái xe từ trường về nhà.

Trạng thái tinh thần của hắn không tốt, có vài lần trên xe suýt chút nữa sinh ra ảo giác, nhìn người qua đường thành Trà Trà.

Mấy lần đó Thẩm Chấp đều chuẩn bị cởi dây an toàn lao ra ngoài, bắt cô lên xe của mình.

Thẩm Chấp căng hốc mắt, nháy mắt mấy lần, Trà Trà trên vỉa hè biến mất không còn tung tích.

Hắn nhìn bộ dáng chật vật tiêu điều của bản thân qua gương chiếu hậu, còn có chút bộ dáng đáng ghét, bi thương lại nực cười.

Thẩm Chấp về đến nhà, cha mẹ đang bàn luận hôn sự của anh họ.

Nhan Tuệ thấy con trai trở về, trong lòng cao hứng, lại nghĩ đến con trai qua hai năm nữa cũng đến tuổi kết hôn, bà nói:

“A Chấp, con còn chưa có gặp chị dâu đúng không? Dịu dàng hiền lành nhưng rất xinh đẹp.”

Nhan Tuệ lại thở dài:

“Mẹ cũng không bắt buộc môn đăng hộ đối, chỉ hy vọng sau này A Chấp chúng ta có thể cưới được một cô gái ôn nhu lương thiện.”


Tay Thẩm Chấp tháo giày hơi dừng lại.


Nhan Tuệ lại cùng chồng nhắc tới:


“Vốn tôi thích con gái nhỏ của Giang gia, Trà Trà lại đáng yêu còn không có tính công chúa, lại quen A Chấp từ nhỏ, nếu như con bé có thể gả đến nhà chúng ta thì tốt rồi, chỉ là A Chấp không thích con bé.”


Thẩm Chấp thay dép lê, đường cằm sắc bén, biểu hiện trên khuôn mặt hắn lạnh lùng thản nhiên, nói một câu:


“Con thích cô ấy.”


Cha mẹ vẫn luôn cảm thấy hắn thua thiệt rất nhiều.


Lần đầu tiên Thẩm Chấp cảm thấy dùng chút thủ đoạn không có gì không tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK