• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Snow Wings

Beta: Cá Nhỏ

-

Thẩm Chấp phát hiện bản thân có chút không chấp nhận được, trơ mắt nhìn cô xé từng bức ảnh mà bọn họ chụp trước kia, cho đến khi cô muốn xé cả mấy bức ảnh chụp hồi còn nhỏ của bọn họ, hắn thật sự không thể chịu nổi nữa.

Cô không lớn tiếng khóc thật to, cũng không khàn cả giọng nói những lời khó nghe.

Cô bình tĩnh kiềm chế, từng chút từng chút một phá hủy đi quá khứ của họ.

Thẩm Chấp từ lúc còn rất nhỏ, đã biết được chính mình không được yêu thương.

Mẹ hắn không thèm che giấu sự chán ghét, bạn bè cùng lứa thì lại ác ý khinh nhục, cuộc sống đói khổ lạnh lẽo, ở trong trường học cũng không tránh khỏi những ánh mắt khinh miệt người khác dành cho hắn.

Mọi người đối xử với hắn giống như đang đối xử với một thứ rác rưởi.

Ánh mắt nhìn hắn, cũng cực kỳ ghét bỏ.

Thẩm Chấp đã quen dần với thói quen sinh hoạt trong sự chán ghét đó, phong toả nội tâm của chính hắn, cưỡng ép bản thân phải tiếp thu, học cách nhẫn nhịn và đem nội tâm âm u giấu vào sâu trong lòng.

Hắn độc lai độc vãng.

Không có bạn đồng hành.

Cũng không có bạn bè.

Hắn tự biết mình là sự tồn tại mà người khác tránh còn không kịp nên cũng tự chủ động sống ở một góc trong bóng tối.

Những năm tháng thời thiếu niên của Thẩm Chấp giống như chỉ có Trà Trà.

Chỉ có cô.

Khi cô 3-4 tuổi, sức khỏe của cô rất tốt, luôn thích ở cạnh hắn, đuổi theo hắn nô đùa.

Bức ảnh là do mẹ của Trà Trà chụp cho bọn họ, chụp rất nhiều tấm, hầu như đều ở trong nhà Trà Trà.

Chỉ có mấy tấm ảnh này, là khi đó Trà Trà ngoan cố đưa cho hắn giữ làm kỷ niệm.

Thẩm Chấp có được cũng chỉ có bằng đó.

Mấy bức ảnh này, đối hắn mà nói, có ý nghĩa rất đặc biệt.

Cho nên hiện tại, hắn gần như đã hoàn toàn dùng giọng điệu cầu xin, cầu xin cô đừng phá huỷ những hồi ức tốt đẹp duy nhất ở thời thơ ấu của hắn.

Giọng nói Thẩm Chấp khàn khàn, ánh mắt đỏ như máu, giống như giây tiếp theo liền chảy ra nước mắt.

Từ nhỏ Trà Trà đã không thể từ chối bất kỳ mong muốn gì của Thẩm Chấp, Trà Trà cũng rất dễ mềm lòng, cô cảm giác được Thẩm Chấp hoảng loạn đau khổ, nhưng cô không hiểu tại sao Thẩm Chấp lại đau khổ.

Đêm tuyết hôm ấy, người mang sắc mặt lãnh đạm với chút buồn rầu nói với bạn cùng phòng từ trước tới giờ không thích cô là hắn.

Người dùng giọng điệu lạnh lùng nói không thể thích cô đêm ấy cũng là hắn

Trà Trà nhớ rõ giọng điệu và sắc mặt của Thẩm Chấp lúc nói những lời đó.

Trà Trà lấy lại tinh thần, cảm giác tay của mình đã bị hắn nắm đỏ, cô cố gắng rút tay ra, Thẩm Chấp lại không chịu buông.

Trà Trà thực bất đắc dĩ: “Cậu buông tôi ra đi, tôi sẽ không chạm vào mấy bức ảnh này của cậu.”

Thẩm Chấp lúc này mới có thể thở ra, nội tâm căng như dây cung cuối cùng cũng có thể nới lỏng, hắn tin lời cô nói, chậm rãi buông cổ tay của cô ra.

Trà Trà được tự do, ngay khi hắn vừa thả ra, khuôn mặt vô cảm của cô lại xuất hiện, quyết liệt xé bức ảnh thành hai nửa, thậm chí còn không cho hắn có thời gian phản ứng kịp.

Cô lừa hắn.

Thẩm Chấp không thể tin nhìn cô.

Trà Trà đem một nửa bức ảnh của Thẩm Chấp để vào tay hắn, ngón tay của hắn không khống chế được nhẹ nhàng run lên, giống như rất tức giận.

Trà Trà một lần nữa ôm thùng giấy lên nói: “Tôi đi đây.”

-

Khương Diệu Nhan ở ngoài ký túc xá, lòng nóng như lửa đốt: “Hay là chúng ta quay lại xem thử đi? Vạn nhất xảy ra chuyện gì thì lại không tốt, hai người bọn họ hiện tại có vẻ như đã mất bình tĩnh.”

Phùng Cảnh Niên nói: “Để cho bọn họ tự mình xử lý đi.”

Khương Diệu Nhan quay đầu nhìn Vu Cố, cô ta nói: "Bạn học Vu Cố, cậu với Trà Trà quan hệ tốt. Hay là cậu cùng tớ quay lại xem được không?”

Vu Cố nhìn thoáng qua mặt cô ta, ánh mắt lạnh lùng, sâu thẳm, Khương Diệu Nhan cảm giác mình giống như bị cái liếc mắt này nhìn thấu, cô ta lại nói: “ Bạn học Vu Cố, cậu đừng không để ý tới tớ nữa, hiện tại đã là khi nào rồi! Cậu không lo lắng cho Trà Trà sao?”

Vu Cố chỉ cảm thấy cô ta thật sự rất ồn ào.

Khương Diệu Nhan che miệng cười nhẹ lên tiếng: “Cậu không để ý tới tớ sao? Nhưng mà tớ thì lại biết cậu thích Trà Trà, có đúng không?”

Vu Cố ngoái đầu nhìn lại, thanh âm lạnh lùng như băng truyền tới, tích chữ như vàng: “Đúng.”

Khương Diệu Nhan a một tiếng, mặt mày hớn hở, “Đây vẫn là lần đầu tiên cậu mở miệng nói chuyện với tớ đó nha.”

Cô ta dùng ngữ khí đùa giỡn nói: “Thật là một ngày đáng để kỷ niệm.”

Vu Cố lại tiếp tục im lặng.

Khương Diệu Nhan giống như bị từ “Đúng” làm cho kích động cứ liên tục lải nhải bên tai cậu, thành thạo nói vài câu tạo bầu không khí.

Vu Cố nhíu mày, bực bội thể hiện vô cùng rõ ràng, giọng điệu của cậu rất không tốt: “Cậu thật phiền.”

Khương Diệu Nhan cười hì hì cũng không tức giận, vươn ra ba ngón tay: “Bây giờ là ba chữ, không biết lần sau tớ có thể khiến cậu nói được nhiều thêm không đây.”

Khi Trà Trà ôm thùng giấy từ ký túc xá đi ra, nhìn thấy chính là cảnh này.

Một cảnh rất quen thuộc.

Thật giống như chính mình đã từng gặp qua ở nơi nào rồi.

Trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.

Khương Diệu Nhan tiếp cận ai là có thể thân thiết với người đó.

Cô ta vĩnh viễn đứng ở trung tâm của đám đông, dễ dàng được mọi người yêu quý, có được một tình bạn đẹp.

Khương Diệu Nhan lại tiến đến, thân mật đặt tay lên tay cô, ánh mắt quan tâm hỏi: “Trà Trà, cậu có ổn không?”

Trà Trà lùi lại hai bước, cứng đờ gật đầu: “Tôi rất ổn.”

Khương Diệu Nhan lại nói: “Tớ cảm giác được cậu đã khóc, cậu không cần cố gắng mạnh mẽ đâu, có tức giận thì cứ phát ra đi, bằng không sẽ đem chính mình nghẹn hỏng đó.”

Bọn họ đều nhìn cô.

Ánh mắt cũng có sự đồng tình, nhưng nhiều hơn là cảm thấy cô chuyện bé xé ra to không nói lý lẽ.

Đúng thật, sau khi chia tay gióng trống khua chiêng đòi lấy quà lại giống như cô có vẻ rất keo kiệt.

Nhưng Trà Trà không quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào về cô.

Cô thà để người khác nghĩ sai về mình còn hơn để những món quà mà cô lao tâm, lao lực dùng cả chân tình tặng hắn bị giày vò.

Thẩm Chấp đuổi theo từ phía sau.

Hắn vừa phản ứng lại kịp, giống như bị điên muốn cướp lại đồ trong tay cô, muốn lấy lại những bức ảnh bị cô xé nát, giống như chỉ có làm như vậy hắn mới có thể tự an ủi bản thân là hắn chưa hề đánh mất quá khứ tốt đẹp cùng cô.

Biểu hiện của Thẩm Chấp lúc này thật sự không giống hắn ngày thường.

Thẩm Chấp rõ ràng là một thiếu niên thanh lãnh cao quý chưa bao giờ dễ dàng chịu cúi đầu, đại khái bởi vì bộ dạng chật vật của hắn Trà Trà đều đã thấy qua, cho nên ở trước mặt cô dễ dàng vứt bỏ lòng tự trọng.

Hắn chạy nhanh xuống dưới, dưới chân lảo đảo hai bước, thiếu chút nữa ngã từ bậc thang xuống.

Thân hình Thẩm Chấp cao gầy lắc lư, tầm mắt của hắn dần đen đi, chóng mặt nhức đầu, trời đất quay cuồng, chờ hắn đứng vững, mười ngón tay nắm chặt lấy vạt áo cô giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, thanh âm than khóc từ sâu bên trong yết hầu của hắn tràn ra tới: “Trà Trà, cậu trả cho tôi nửa bức ảnh đó đi.”

Trả lại cho hắn.

Chỉ một nửa.

Hắn có thể tìm về được mình trong ký ức cô.

Trà Trà nhẹ nhàng đem vạt áo từ tay hắn rút ra, cô không nói gì, đáp án cũng đã đủ rõ ràng.

Cô không muốn để lại cho hắn bất kỳ thứ gì.

Thứ Trà Trà phá hủy không chỉ là quá khứ của một mình hắn.

Những hồi ức khi còn nhỏ, những năm tháng sớm chiều ở chung, những ký ức đó cũng đã khắc vào xương cốt cô.

Hắn chỉ mất đi một người bạn.

Một cô em gái hàng xóm không quan trọng.

Nhưng Trà Trà.

Cô lại mất đi mối quan hệ mà cô tự cho là kiên cố nhất.

Cũng là tình yêu sâu đậm nhất.

Vu Cố đi đến bên người cô, nắm chặt bàn tay cô, cậu nói: “Đừng sợ, tớ đưa cậu đi.”

Thẩm Chấp vươn tay, còn muốn giữ lấy cô.

Vu Cố trông có vẻ gầy yếu tái nhợt nhưng sức lực lại không hề nhỏ, một quyền đánh vào hàm dưới của hắn, ngoan độc lại dùng lực xưa nay chưa từng có, ánh mắt của cậu cũng âm ngoan hơn so với bình thường, âm trầm mà nói: “Đừng chạm vào cậu ấy.”

Vu Cố nắm tay cô, đi thẳng về phía trước không thèm quay đầu lại.

Trà Trà thấp giọng nói câu cảm ơn với cậu.

Vu Cố buông cổ tay của cô ra, cậu hỏi: “Muốn ăn chút chocolate không?”

Ăn chút đồ ngọt, tâm trạng sẽ tốt lên.

Trên người Vu Cố luôn mang theo chocolate, nhưng cậu lại chưa bao giờ ăn một mình, cậu cầm rồi bỏ vào túi áo Trà Trà, sau đó rất tự nhiên dang tay ra.

Trà Trà sửng sốt: “Làm sao vậy?”

Vu Cố nói: “Tớ có thể ôm cậu một cái không?”

Vu Cố luôn thân thiết với cô, nhưng Trà Trà lại chưa quen với hành động này, lời cự tuyệt còn chưa nói ra, Vu Cố đã ôm cô vào lòng, hai tay dùng sức ôm, cằm chôn trên chiếc cổ ấm áp của cô, cọ qua cọ lại trên khăn quàng cổ của Trà Trà.

Cậu im lặng.

Giống như chỉ đơn giản là muốn ôm cô.

Cái ôm này không kéo dài.

Trà Trà không khỏi nhớ tới mùa đông năm cấp ba mà cô chuyển nhà, Vu Cố đứng ở đầu hẻm, thời tiết giá lạnh nhưng chỉ mặc một chiếc áo lông, hình như đã đứng đợi cô thật lâu.

Ngày hôm đó, cậu cũng đột nhiên không kịp phòng ngừa ôm cô, nói rất nhớ cô.

“Cậu cũng mệt mỏi rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi.”

“Trà Trà, ngày mai gặp.”

“Ngày mai gặp.”

Sau khi nhìn Vu Cố rời đi.

Trà Trà đứng yên lặng tại chỗ vài phút, mí mắt rũ xuống, nhìn thùng đồ này, sau đó dịch bước chân, thong thả đi đến bên cạnh thùng rác.

Cô ném tất cả những thứ trong thùng vào thùng rác.

Không chút nào lưu luyến, xoay người rời đi.

Thẩm Chấp đứng sau lưng cô cách đó không xa, đem cái ôm của cô và Vu Cố thu vào đáy mắt, lại tận mắt nhìn thấy cô ném những món đồ đó vào thùng rác.

Thẩm Chấp giống như một bức tượng đứng tại chỗ, đầu đau như muốn nứt ra, sắc mặt trắng bệch, hắn nâng bước chân cứng đờ, chậm rãi đi đến bên cạnh thùng rác tản ra mùi hôi tanh tưởi.

Chính hắn cũng không tưởng tượng nổi, vậy mà có ngày hắn lại phải đi lục thùng rác.

Mùi hôi thối tanh tưởi xộc vào mũi Thẩm Chấp nhưng hắn dường như không thèm để ý chút nào, bác chủ nhà nhìn thấy ngoài cửa có một chàng trai ngoại hình rất đẹp đang chuẩn bị lục lọi thùng rác, liền hoảng sợ, vội vàng chạy ra ngăn hắn lại: “Này cháu trai, cháu đang làm gì vậy?”

Ngoại hình rất đẹp nha.

Nhưng tại sao lại đi lục thùng rác?

Nó rất bẩn đấy.

Chẳng lẽ đầu có vấn đề rồi?

Thẩm Chấp khàn giọng nói: “Cháu tìm đồ.”

Bác gái tốt bụng khuyên hắn: “Cháu trai, cháu đừng tìm nữa, trong đó đều là rác rưởi mà người khác vứt bỏ, thật sự rất bẩn! Còn có rất nhiều vi khuẩn nữa, nghe lời bác khuyên rồi mau chóng trở về đi.”

Thẩm Chấp không nghe khuyên bảo, hắn thật vất vả mới tìm được một nửa tấm ảnh nhỏ, mặt trên của nó đã dính nước mỡ từ cơm hộp chảy ra trông rất ghê tởm, tuy vậy hắn vẫn nắm chắc ở trong lòng bàn tay.

Bác gái kêu một tiếng: "Ôi trời đất ơi!"

Thẩm Chấp không ngại bẩn, vẫn muốn tiếp tục tìm kiếm đồ trong thùng rác.

Xe thu rác đã lái qua bên này, bác gái lập tức kéo hắn ra chỗ khác, nói: “Đừng tìm nữa cháu ơi, đồ đã bị ném đi rồi thì mua cái khác.”

Thẩm Chấp thất hồn lạc phách, hắn nói: “Mua không được.”

Hắn chỉ tìm được một nửa số ảnh.

Sau khi Thẩm Chấp trở về, hắn rửa sạch tay hai lần, bức ảnh không thể đụng vào nước, hắn dùng khăn giấy ướt lau khô vết mỡ trên mặt ảnh, kéo ngăn kéo ra, không tìm thấy keo dính.

Thẩm Chấp bèn xoay người hỏi Phùng Cảnh Niên: “Cậu có keo nước không?”

Phùng Cảnh Niên cũng không có, lấy keo khô trên bàn của Thôi Nam ném cho hắn tiện thể hỏi: “Làm gì vậy?”

Thẩm Chấp không trả lời, cực kỳ chuyên chú vùi đầu dán lại bức ảnh hắn với Trà Trà chụp hồi năm 5 tuổi ở dưới bóng cây đầu hẻm.

Nhưng mà vết rách ở trên bức ảnh vẫn rất rõ ràng.

Đợi đến lúc hắn nghiêm túc dán xong bức ảnh, Phùng Cảnh Niên thở dài, hỏi: “Bây giờ cậu có thấy hối hận vì buổi tối hôm đó đi đón Khương Diệu Nhan không?”

Mọi người đều cho rằng vì Thẩm Chấp không nói một tiếng đã lập tức chạy đi sân bay đón Khương Diệu Nhan, nên mới làm Trà Trà tức giận, khiến cô nói ra lời chia tay.

Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

Nhưng sẽ không đến mức khiến Trà Trà phải làm lớn chuyện đòi chia tay, đến cơ hội níu kéo cũng không có.

Huống chi Thẩm Chấp cũng đã thành tâm xin lỗi.

Phùng Cảnh Niên vốn cho rằng Thẩm Chấp sẽ không hối hận.

Khương Diệu Nhan quả thật là loại hình mà đại đa số nam sinh đều sẽ thích, hoạt bát rộng rãi, không làm ra vẻ cao ngạo, tự nhiên lại hào phóng, nhan sắc giá trị EQ đều cao, dáng người cũng tốt, mọi người đều cảm thấy rất thích khi ở bên cạnh cô ta.

Mà Trà Trà so sánh với cô ta thì mờ nhạt, dường như không có gì để khen.

Thứ duy nhất đáng khen có lẽ chính là sự thiện lương.

Thẩm Chấp bàn tay nắm thật chặt, qua một lúc lâu sau, hắn nói: “Tôi hối hận.”

Phùng Cảnh Niên âm thầm giật mình.

Thẩm Chấp đem bức ảnh cất vào ví tiền của mình, lại nói: “Tôi không biết cô ấy không thích Khương Diệu Nhan, nếu tôi biết, buổi tối ngày hôm đó tôi sẽ không đi.”

Mùng một năm ấy, Thẩm Chấp nhớ rõ có một đoạn thời gian, quan hệ của Trà Trà cùng Khương Diệu Nhan cũng không tệ lắm.

Lúc hắn hỏi cô cảm thấy Khương Diệu Nhan như thế nào, cô còn nói: “Tớ cảm thấy con người Khương Diệu Nhan rất tốt”.

Đến bây giờ, Thẩm Chấp vẫn không biết khi đó cô đã rất cố gắng, vì hắn mà nỗ lực đi thích người bên cạnh hắn, đến gần cuộc sống của hắn, ép bản thân thích ứng mọi thứ để tiến vào thế giới của hắn.

Mặc kệ cô ghen ghét tính toán, mặc kệ rõ ràng cô không thích Khương Diệu Nhan.

Bởi vì cô ta là bạn ngồi cùng bàn của hắn, là bạn tốt của hắn, mà thuyết phục bản thân cũng phải trở thành bạn tốt của cô ta.

Đây không phải là đang yêu ai là yêu cả đường đi lối về mà người ta hay nói sao.

Khi ấy cũng là lúc cô tự ti mẫn cảm, vì tiếp cận người mà mình thầm thích không ngừng nỗ lực làm ra muôn vàn việc để không bị bại lộ.

Thẩm Chấp vĩnh viễn sẽ không biết tâm tư nhỏ nhặt ngay lúc đó của cô, cô sầu khổ buồn bực, cô vẫn thật cẩn thận bên cạnh hắn.

Giống như hắn hiện giờ cũng không biết, buổi tối ngày hôm đó hắn đã nói ra hai câu giết người không cần động thủ đó, thiếu nữ ở phía sau hắn đã nghe thấy hết tất cả, một chữ cũng không thiếu.

-

Tất cả mọi người đều biết.

Thẩm Chấp và bạn gái của hắn đã hoàn toàn chia tay.

Tuy nhiên gần đây trường học rất náo nhiệt, nên không có mấy người quan tâm việc của cô và Thẩm Chấp.

Ánh mắt mấy nữ sinh đều bận theo dõi đoàn phim đã đến trường học lấy cảnh quay, nam chính là siêu sao đỉnh lưu hot nhất gần đây.

Ngoài sân trường có đống lều được trưng dụng, bên ngoài có giăng dây, học sinh không thể nào vào được.

Trần Tâm Ý tan học cũng muốn đi hóng hớt, mè nheo cầu xin Trà Trà cùng đi xem với cô.

Trà Trà hỏi: “Nhưng mà...cậu đi xem ai vậy? Tớ cảm giác hình như có rất nhiều người đều ra sân trường đứng xem.”

Trần Tâm Ý bắt lấy cánh tay cô gào to: “Là Văn Hoài đó!!! Cậu ấy cực kỳ đẹp trai luôn!!! Khuôn mặt đẹp nhất trong lịch sử từ trước tới giờ, tớ mà thấy được cậu ấy ngoài đời muốn tớ đi chết cũng được.”

Trà Trà: “......”

Thì ra là Văn Hoài.

Quả nhiên.

Những gì cô mơ thấy đều đúng.

Trước kia cô cũng mơ thấy Văn Hoài vì quay một bộ điện ảnh, nhất cử thành danh(*), tiền đồ xán lạn.

(*) Nhất cử thành danh: Làm một lần là nổi tiếng.

Trà Trà hỏi: “Tớ có thể không đi không?”

Biểu cảm Trần Tâm Ý thực đáng sợ: “Không thể.”

Bản lĩnh đu idol của Trần Tâm Ý không giống người thường, cô dắt theo Trà Trà lao vào trong đám đông chen vô trong, từ bên ngoài đông nghịt lại chui được vào tận ở hàng đầu, duỗi cổ xem bên trong khu dạy học rồi nói thầm với Trà Trà: “Văn Hoài ở đâu nhỉ?”

Trà Trà nhấp miệng: “Có lẽ cậu ấy đang tung chiêu thôi!”

“......”

“Đúng vậy, cậu ấy là người tự cao tự đại thích tung chiêu trò.”

“.......”

Trần Tâm Ý duỗi cổ dài như con hươu cao cổ cũng không nhìn thấy người, lúc rời đi ý chí chiến đấu vẫn sục sôi như cũ: “Không thấy cũng không sao, dù sao tớ cũng không phải rất rất thích cậu ấy.”

Trà Trà gật đầu như giã tỏi, tỏ vẻ tán đồng: “Tớ cũng vậy.”

Cái tên Văn Hoài này khi còn nhỏ rất thích bắt nạt cô.

Ngứa tay là nắm bím tóc của cô.

Khi Trà Trà lên cấp 3, Văn Hoài nghèo đến mức không có tiền để ăn cơm, mỗi tháng cô đều sẽ cho anh mượn tiền, nhưng Văn Hoài trả lại cho cô đều rất đúng hạn, còn thuận tiện mua kem cho cô.

Văn Hoài quay xong suất diễn hôm nay, đeo khẩu trang lên, quen cửa quen nẻo tìm được ký túc của Trà Trà, nhắn cho cô một cái tin ở WeChat: [Xuống dưới, anh trai mời cậu ăn kem.]

Qua vài phút, Trà Trà như kiểu ăn trộm chuồn ra tới nơi.

Văn Hoài vỗ vỗ đầu cô, xoa tóc khiến nó giống như gà bới, hất cằm nói: “Đi, đi siêu thị.”

Tính tình Trà Trà ở trước mặt Văn Hoài rất không tốt, “Đầu tóc của tôi đắc tội gì cậu sao? Cậu có thể đối xử với nó tốt một chút được không.”

Văn Hoài vui vẻ: “Thất tình rồi tính tình cũng thay đổi thật lớn.”

Trà Trà banh khuôn mặt nhỏ nhắn nói: “Cậu quản tôi sao.”

Văn Hoài hỏi: “Vì sao lại chia tay, nói tôi nghe một chút nào.”

Trà Trà: “Tôi không nói.”

Văn Hoài gật đầu: “Cậu không nói tôi cũng đoán được.”

Trà Trà không để ý tới anh.

Văn Hoài mua cho cô cây kem vị hương thảo Haagen-Dazs, thấy cô ăn vui vẻ, lại đoạt lấy cái muỗng trong tay cô, tháo khẩu trang xuống nếm hai miếng.

Trà Trà không chịu ăn tiếp, đem Haagen-Dazs đặt vào trong tay hắn, nén giận: “Cậu sao cứ luôn thích giành đồ ăn với tôi?!”

Văn Hoài nhấp miệng cười cười: “Thấy cậu ăn ngon như vậy nên chướng mắt.”

Hắn lại ngứa tay niết mặt cô: “Đúng rồi, tôi nghe nói sau hai ngày nữa cậu có tiết mục biểu diễn ở bữa tiệc mừng tết Nguyên Đán của trường?"

Trà Trà không được tự nhiên, thật e lệ: "Đúng vậy."

Văn Hoài nói: “Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ đi cổ vũ cho cậu, thuận tiện đi xem là ai đoạt bạn trai của Trà Trà nhà chúng ta, giúp cậu dạy dỗ cô ta một trận.”

Trà Trà không tin lời anh một chút nào.

Lần đầu tiên Văn Hoài thấy Khương Diệu Nhan đã khen cô ta xinh đẹp, còn hỏi tên cô ta là gì nữa!

“Biểu cảm này của cậu là ý gì? Anh Hoài chống lưng cho cậu đó, hiểu không?”

Trà Trà chọc chọc ngón trỏ, có chút ngượng ngùng: “Cậu đừng lừa tôi.”

Văn Hoài bật cười: “Tôi đã bao giờ lừa cậu chưa? Cậu cẩn thận ngẫm lại xem, tôi đối với người khác đều hung đến muốn mạng, còn cậu thì đều được tôi dỗ đến vui vẻ?”

Hình như là như vậy.

Trà Trà cúi đầu ừ một tiếng, cô nói: “Tôi không cần cậu giúp tôi dạy dỗ người khác, cậu chỉ cần đến xem tôi biểu diễn là được rồi.”

Có thể tới xem cô biểu diễn, cô đã thỏa mãn, cũng đã vui rồi.

Trà Trà nhớ rõ khi Khương Diệu Nhan biểu diễn độc vũ, trong nhóm bạn tốt có rất nhiều người cầm biểu ngữ gõ nhịp cổ vũ cho cô ta.

Trà Trà cũng muốn cho người khác thấy điểm tốt của mình, cũng mong muốn ở dưới sân khấu có những người vì cô mà đến.

-

Trước tết Nguyên Đán một ngày có diễn tập.

Tiết mục của đoàn làm phim đều đang chờ được lên đài ở rạp hát lớn nhất trường học.

Trà Trà cùng người của câu lạc bộ kịch mặc diễn phục ngồi ở thính phòng đợi lên sân khấu.

Thẩm Chấp bị cảm nghiêm trọng cũng bò xuống giường, mặc áo thật tốt, cố gắng đi đến hướng rạp hát trước khi diễn tập kết thúc.

Bạn cùng phòng cho rằng hắn đi xem Khương Diệu Nhan diễn tập, cũng không ngăn cản.


Thẩm Chấp đi hậu trường trước, hắn kéo thân hình nặng nề, tìm một vòng, cũng không có tìm được người hắn muốn gặp ở trong hậu trường.


Hậu trường binh hoang mã loạn, những người biểu diễn đều đang vội vàng hoá trang.


Thẩm Chấp nghe thấy có người lớn tiếng hỏi một câu: “Mẹ nó, bó hoa hồng ở phía sau cửa này là đạo cụ của tiết mục nào vậy?!”


“Không phải đạo cụ, nó mới vừa được đưa lại đây, không biết là hoa của ai đưa cho Sở Trà khoa toán học đấy.”


“Hẳn 99 đóa hoa hồng đỏ, này con mẹ nó chắc là theo đuổi người ta đi.”


“Có lẽ vậy.”


Thẩm Chấp trước mắt choáng váng một cái, đầu óc phảng phất trở nên càng thêm nặng nề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK