• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

↬ Edit: Snowilce

↬ Beta: Cá Nhỏ

-

Trà Trà chưa bao giờ chịu qua cảnh cáo nghiêm khắc như thế, chủ nhiệm giáo dục bộ mặt nghiêm khắc, đôi mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô, đem toàn thân cô đánh giá từ trên xuống dưới một lượt.

Trà Trà cúi mặt, nghĩ thầm chú ấy ắt hẳn sẽ không lừa cô.

Cô nói: "Chú của em hôm nay sẽ đến."

Chủ nhiệm giáo dục tạm thời tin tưởng lời cô nói, nhưng mà sắc mặt vẫn khó coi như cũ, lên tiếng cảnh cáo: "Em không được thuê người giả làm phụ huynh đâu nhé."

Bà làm chủ nhiệm giáo dục nhiều năm như vậy, cũng không phải chưa từng thấy qua tình huống học sinh tìm người giả làm phụ huynh.

Trà Trà cúi đầu không nói lời nào, bắt đầu lo lắng nếu bị giáo viên phát hiện chính mình giở trò lừa đảo thì phải làm sao bây giờ?

Buổi chiều sau khi hết tiết một, xe của Giang Thừa Chu đi vào trường học, Cayenne màu đen, khiêm tốn nhưng cũng rất xa hoa.

Ông ấy chỉ dẫn theo tài xế, không mang theo vệ sĩ.

Lãnh đạo trường học nghe nói Giang Thừa Chu tới, sửng sốt thật lâu, vị đại nhân vật Giang gia này tới thăm, làm cho bọn họ cảm thấy thật bất an.

"Sao lại thế này?!"

Chủ nhiệm giáo dục đen mặt: "Con gái của Giang tổng bị người khác bắt nạt, Giang tổng hẳn là vì chuyện này tới."

Hiệu trưởng đối với việc này rất không vừa lòng: "Không thể để chuyện này xảy ra một lần nữa, cô nhất định phải nghiêm túc xử lý, phải cảnh cáo nghiêm khắc học sinh đó."

Chủ nhiệm giáo dục gật gật đầu: "Được."

Chờ phụ huynh của Sở Trà tới, bà nhất định phải để phụ huynh đem cô về nhà dạy dỗ lại thật tốt.

Giang Nhuyễn còn không biết ba cô ta tới, đang ở trong phòng học cùng bạn học khoe khoang.

Giang Thừa Chu trực tiếp đi đến văn phòng, chủ nhiệm giáo dục khách khí nói: "Giang tổng, đều là hiểu lầm của mấy đứa trẻ, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý, không để cho con gái ngài bị ủy khuất."

Giang Thừa Chu tây trang giày da, biểu tình lãnh đạm ngồi xuống, ông nhướng mày: "Con gái của tôi?"

Ông còn chưa có đem Trà Trà về Giang gia, theo lý thuyết còn không có người biết.

Chủ nhiệm giáo dục tự mình rót cho ông một ly trà: "Giang tổng yên tâm, bạn học Giang Nhuyễn ở trường học biểu hiện rất tốt, tình huống hiện tại cũng không phải là em ấy sai."

Bà nói xong liền lạnh mặt: " Ngài đợi tôi một chút, tôi đi gọi Sở Trà ban một tới đây, để em ấy gặp mặt xin lỗi Giang tổng đàng hoàng."

Giang Thừa Chu sắc mặt hoàn toàn lạnh xuống dưới, chủ nhiệm giáo dục tóm tắt sự việc lại với ông 1 lần, ông chỉ cần động não một chút liền đoán được là chuyện gì xảy ra.

Trà Trà tính tình mềm mại như vậy, sao có thể đẩy người?

Ngược lại là Giang Nhuyễn mấy năm nay bị người trong nhà sủng có chút không biết trời cao đất dày, thật sự đem chính mình trở thành thiên kim tiểu thư, kiêu căng ương ngạnh, hoành hành ngang ngược.

Hiện tại còn vểnh mũi lên mặt bắt nạt con gái ông?

Giang Thừa Chu cười ra tiếng.

Chủ nhiệm giáo dục bị ánh mắt lạnh lùng của ông làm cho bị kinh sợ.

Trà Trà bị chủ nhiệm giáo dục gọi vào văn phòng, đã chuẩn bị thật tốt việc bị mắng, cô nghĩ thầm mắng thì mắng chửi thì chửi đi, nhịn một chút cũng liền qua.

Trong văn phòng, cô lại thấy người chú mà hôm qua cô mời đến.

Trong lòng có điểm cao hứng, ông ấy không có lừa cô.

Cô ngước mắt, sau đó nói: "Cô giáo, đây là chú của em."

Chủ nhiệm giáo dục sắc mặt sững sờ, không đúng, đây không phải cha của Giang Nhuyễn sao?

Giang Thừa Chu đứng lên, đôi mắt lạnh lẽo nhìn bà, mặt vô biểu tình mà nói: "Tôi là phụ huynh của Trà Trà, vừa rồi cô nói tôi cũng đại khái hiểu rồi, hành lang của trường học đều có camera, nếu là trường học làm Trà Trà bị oan, tôi khẳng định muốn truy cứu."

"Giang tổng....."

Giang Thừa Chu thô bạo đánh gãy lời của bà: "Cho dù là Giang Nhuyễn, phạm sai lầm liền phải phạt, cứ theo như lời của cô giáo lúc trước mà làm theo đi."

Viết bản kiểm điểm, đình chỉ học một thời gian.

Chủ nhiệm giáo dục trăm triệu không thể ngờ được Giang tổng hôm nay thế nhưng là đến chống lưng cho Sở Trà? Thế quái nào trên đời này lại có người giúp đỡ người ngoài mà không giúp đỡ con gái của mình?

Bà xấu hổ mà cười hai tiếng: "Giang tổng, chuyện này có thể hay không......"

Giang Thừa Chu trước nay đều không coi Giang Nhuyễn là con gái của ông, là những người Giang gia khác vì muốn dỗ mẹ ông cao hứng nên mới nhận nuôi mà thôi.

Ông không chút để ý nói: "Cứ như vậy đi, cũng mong cô xin lỗi Trà Trà."

Nghĩ đến con gái tối qua vì bị gọi phụ huynh mà sợ đến mức rơi nước mắt, Giang Thừa Chu hiếm khi lại tức giận, người nào dám khinh bỉ con gái của ông?

Chủ nhiệm giáo dục sắc mặt thay đổi, mặc dù không tình nguyện nhưng cũng phải trơ mắt làm theo, bà chỉnh lại khuôn mặt hiền từ, rồi nở một nụ cười hiền lành với Trà Trà: "Bạn học Sở Trà, trước kia là do cô hiểu nhầm em, bây giờ cô đã biết chân tướng, xin lỗi em."

Trà Trà ngây ngốc.

Không bị ai mắng thật tốt ô ô ô.

Không bị cúi đầu xin lỗi cũng thật sự rất hạnh phúc.

Cô nói: "Vâng ạ."

Hiện tại là thời gian lên lớp, ra khỏi văn phòng, hành lang cũng không có người nào.

Trà Trà dừng lại bước chân, ngẩng đầu nhìn về phía ông, sau đó lấy ra một viên kẹo đặt vào tay ông: "Chú, chuyện ngày hôm nay cháu cảm ơn ạ, cháu mời chú ăn kẹo."

Giang Thừa Chu nhận lấy viên kẹo mềm của con gái đưa, trong lòng cũng ngọt giống như ăn mật nói: "Trà Trà lần sau có bị người khác bắt nạt, thì đều phải nói với chú nhé."

Trà Trà: "Vì cái gì lại phải nói với chú? Chú lại không phải là ba của cháu!"

Giang Thừa Chu bị nghẹn không thể nói lên lời ông hỏi: "Vậy cháu có muốn có ba không?"

Trà Trà rũ đầu: "Cháu không muốn, mẹ nói ba đã mất rồi."

Giang Thừa Chu vừa tức vừa hận, Sở Thanh Ánh vậy mà dám nhẫn tâm nói với con gái là ông đã chết.

Trà Trà chu miệng nhỏ lầu bà lầu bầu: "Hơn nữa cháu cũng quen rồi."

Cô đã quá quen với việc bị bắt nạt.

Bị người cười nhạo, lúc chơi trò chơi sẽ bị nhằm vào.

Giang Thừa Chu đau lòng đôi mắt đều đỏ, ông ngồi khom lưng xuống, nắm lấy tay Trà Trà, hai tròng mắt lạnh như băng lại vì cô mà nhu hòa: "Về sau chú sẽ bảo vệ cháu"

Trà Trà có chút ngượng ngùng, cô nói: "Cảm ơn chú, chú đúng là người tốt."

Ánh mắt của mẹ thật không sai.

"......"

Trà Trà không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, sợ chậm trễ công việc của ông, cô nói: "Chú, chú mau đi làm việc của mình đi."

Xong cô lại có chút lo lắng hỏi: "Chú hôm nay hẳn là xin nghỉ đi? Sẽ không bị ông chủ đuổi việc chứ?"

"Xin nghỉ."

"Vậy là tốt rồi, chú nên nỗ lực làm việc, Trà Trà cũng sẽ học tập thật tốt."

Giang Thừa Chu có điểm luyến tiếc rời xa con gái, hận không thể đem mười mấy năm thiếu hụt trước đây, đều bồi thường lại.

Con gái bảo bối của ông, ngoan ngoãn đến mức làm ông phải đau lòng.

Ông không cần con gái hiểu chuyện đến như vậy, ông càng hy vọng cô có thể giống như một đại tiểu thư tùy hứng.

Giang Thừa Chu trước khi đi sờ sờ mặt cô: "Chú phải đi rồi, ngày mai gặp lại."

"Ngày mai gặp lại ạ."

*

Sau khi kết thúc sự việc gọi phụ huynh Trà Trà lại khôi phục dáng vẻ vô ưu vô lo không có phiền não, đi học nghiêm túc nghe giảng, tan học liền đi tìm Thẩm Chấp nói chuyện.

Nhưng là mấy ngày nay, cô đi tìm Thẩm Chấp, phát hiện hắn luôn cãi nhau với bạn cùng bàn.

Hai người ồn ào nhốn nháo, có đôi khi vào giờ học rồi mà bọn họ vẫn còn cãi nhau inh ỏi, sau đó bị giáo viên tức giận gọi đứng dậy, phạt ra ngoài cửa đứng.

Trà Trà vóc dáng nhỏ nhắn, liền ngồi ở hàng thứ hai cạnh cửa sổ.

Đầu thu mở cửa sổ ra tán nhiệt, đối thoại của bọn họ truyền vào tai của Trà Trà một chữ cũng không rớt.

Cô nghe thấy tiếng Khương Diệu Nhan nhỏ giọng xin lỗi hắn.

"Tớ cũng đã xin lỗi rồi mà sao cậu còn xụ mặt làm gì chứ? Quá keo kiệt đi, chúng ta hiện tại cũng coi như là trong hoạn nạn thấy chân tình."

"Thẩm Chấp, cậu nên cười nhiều một chút, suốt ngày cứ banh cái mặt ra lạnh lùng trầm tính làm cái gì chứ, cậu cười rộ lên trông rất đẹp mắt, so giáo thảo còn đẹp hơn."

Thẩm Chấp bị Khương Diệu Nhan làm cho không được yên ổn, hắn nói: "Lần sau làm chuyện xấu không được kéo tôi vào, tôi sẽ không bao che giúp cậu nữa."

Khương Diệu Nhan cười tủm tỉm nói: "Thực xin lỗi, cảm ơn cậu nha."

Trà Trà nghe xong liền cảm thấy hụt hẫng.

Ghen ghét sẽ làm người ta trở nên xấu xí.

Cô cũng không muốn ghen ghét.

Thế nhưng cô lại không khống chế được nội tâm mình.

Trà Trà cảm thấy Thẩm Chấp ở cùng Khương Diệu Nhan trước mặt, với ở chỗ khác liền không giống nhau.

Hắn không phải người sẽ cãi nhau với người khác, hắn là một người rất lễ phép, tính tình ôn hòa.

Nhưng hắn lại tức giận với Khương Diệu Nhan, còn nói chuyện ấu trĩ với Khương Diệu Nhan.

Trà Trà trong lòng cất giấu tâm sự, không mấy vui vẻ đứng dậy.

Đến tiết thể dục, cô thất thần.

Sau khi được hoạt động tự do, cô vội chạy đi mua hai chai nước, không cẩn thận lúc đi lên cầu thang bước hụt, theo quán tính ngã một cái, cổ chân vang lên âm thanh "rắc" làm cô đau tới mức chảy nước mắt.

Trà Trà khập khiễng bước từng bước trên hành lang, trở lại phòng học.

Bước tới gần cuối dãy, cô đặt một chai nước lên trên mặt bàn của Thẩm Chấp, còn lại một chai thì tự mình chậm rì rì uống hết.

Từ sau khi Khương Diệu Nhan chuyển lớp tới, Thẩm Chấp cùng bạn học hàng dưới chơi rất thân với nhau, bọn họ giống như trở thành một nhóm nhỏ.

Mà Trà Trà lại dường như không thể dung nhập vào nhóm nhỏ đó.

Tiếng chuông ra chơi vang lên, các bạn học lục tục trở lại phòng học, Trà Trà thấy Thẩm Chấp cùng Khương Diệu Nhan sóng vai nhau đi.

Khương Diệu Nhan mặc váy trắng, ban nãy tuy bị phơi dưới ánh nắng mặt trời gay gắt nhưng làn da cũng không hề đen đi, cô thấy nước đá trên bàn Thẩm Chấp, tự nhiên mà cầm lên: "Thẩm Chấp, tớ rất khát, nước ở trên bàn của cậu, tớ uống nha."

Trên chiếc trán Thẩm Chấp có dính mồ hôi, chảy theo cằm rồi dừng lại ở hầu kết, da của hắn càng phơi ngược lại càng thêm trắng, hắn liếc mắt: "Được, cậu uống đi."

Trà Trà nắm chặt bàn tay.

Đó! Là! Nước! Cô! Mua!

Trà Trà mua cho Thẩm Chấp vẫn là nước trái cây hết hai tệ.

Chính mình uống nước lọc một tệ.

Thật đáng ghét!

Thật sự rất đáng ghét!

Chạng vạng tan học, Trà Trà đi đường thật cẩn thận, nhìn không ra cổ chân khác thường, cô rầu rĩ không vui ngồi lên xe của Thẩm Chấp, cô không nhịn được, đầu tiên là hỏi một câu: "A Chấp, cậu cùng Khương Diệu Nhan không hợp sao?"

Thẩm Chấp xưa nay chỉ nghe không trả lời, lần này lại trả lời rất nhanh: "Không có, tại sao cậu lại hỏi như vậy?"

Trà Trà nắm lấy vạt áo của hắn: "Các cậu luôn cãi nhau nên tớ cho rằng các cậu không hợp."

Thẩm Chấp khẽ cười.

Khóe miệng cong cong, tuy rằng nụ cười này nhẹ nhàng lướt qua, nhưng vẫn bị Trà Trà nhìn thấy.

Hắn nói: "Bọn tớ chỉ là đùa giỡn thôi."

Trà Trà thấp giọng: "Vậy có phải.... cậu rất thích chơi với cậu ấy hay không?"

Thẩm Chấp không phủ nhận, hắn nói: "Con người cậu ấy kỳ thật không xấu, rất rộng rãi hướng ngoại."

"Ừm."

Trà Trà nghĩ, có lẽ là do cô lòng dạ hẹp hòi.

Xe mới vừa đi ra cổng trường không xa, Thẩm Chấp nhận được một cuộc điện thoại, đối phương vội vàng nói với hắn: "Khương Diệu Nhan tan học bị người ta chặn ở cổng trường! Cậu mau tới giúp!"

Thẩm Chấp lập tức phanh lại.

Trán Trà Trà đụng phải lưng hắn, còn chưa phản ứng lại, cô đã bị Thẩm Chấp bỏ xuống, thiếu niên ánh mắt hoảng loạn, nói với cô: "Trà Trà cậu về nhà trước đi, tớ còn có việc gấp."

Cậu nói xong liền vội vàng muốn phóng xe đi.

Trà Trà theo bản năng bắt lấy cánh tay hắn, thanh âm rất nhỏ: "A Chấp, hôm nay chân tớ đau."

Thẩm Chấp nhấp nhấp khóe miệng, ôn nhu mà nói: "Trà Trà, tớ thật sự có việc quan trọng."

Cậu cho rằng cô chỉ đang tùy hứng làm nũng.

Trà Trà nắm chặt móc treo cặp, khuôn mặt trắng bệch, đến môi cũng trắng ra, cảm giác giống như nỗi đau ở cổ chân so với nỗi đau ở trong tim thì không tính là gì.


Cô nhìn bóng dáng của hắn xa dần, trong lòng đang suy nghĩ.


Trên người Trà Trà không có mang dư tiền, mỗi ngày mang bao nhiêu tiền đều tiêu sạch.


Mấy đồng tiền cuối cùng đều dùng để mua nước.


Cô không có cách nào, chỉ có thể kéo cổ chân đang sưng, chịu đau rồi đi bộ hơn nửa giờ mới về đến nhà.


Trà Trà cổ chân đã đau đến mức không còn cảm giác, đi qua cửa nhà còn nghe thấy mẹ tên mập đang nói chuyện với hàng xóm, từ ngôn vô cùng khắc nghiệt: "Tôi nói cô nghe, Sở Thanh Ánh chính là tiểu tam, tôi tận mắt nhìn thấy còn có thể giả? Cái xe kia phải vài trăm vạn đấy! Mà người đàn ông trong xe vừa già vừa xấu, nhưng người ta có tiền, không chừng ả ngủ với người ta cũng cảm thấy rất vui vẻ, khó trách cái cửa hàng bán hoa kia của cô ta mãi chưa đóng cửa."


"Mà cũng chưa chắc cô ta đã là tiểu tam đâu, nói không chừng là tiểu tứ tiểu ngũ."


"Con trai tôi mắng Sở Trà là con hoang thật đúng là không có mắng sai, quỷ mới biết cha nó là ai, biết đâu nó là con của một người không đứng đắn cũng nên."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK