“Chắc là không có vấn đề gì lớn. Tôi đã dùng ngân châm tạm thời phong ấn huyệt vị của con bé. Cô mới nói dược liệu sắp đến rồi, chỉ cần có dược liệu là sẽ ổn cả thôi.” Triệu Lâm nói đúng sự thật.
“Tôi tin anh” Lý Sơ Ảnh nói ba chữ. Lúc này, người phục vụ bưng một bát canh cá đặc sệt vàng óng, trong canh là mì, trên mặt rải vài con cá dù vàng, đặt trước mặt Triệu Lâm.
Bát mì vừa đặt xuống, mùi thơm tươi ngon bay lên khiến Triệu Lâm thèm ăn.
“Thơm quá!” Triệu Lâm nhìn chằm chằm bát mì, vô thức nói.
Lý Sơ Ảnh vốn đang nghiêm túc quan sát anh, nghe anh nói vậy thì nhân cơ hội hỏi: “Hình như anh rất thích mỹ thực!”
“Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa là đói ruột gan cồn cào." Triệu Lâm cầm muỗng húp một ngụm canh cá, gật đầu liên tục.
Canh tươi ngon chứa mùi cá nồng đậm, gần như kích thích cơn thèm ăn của anh lên mức cao nhất.
Nghe vậy, Lý Sơ Ảnh không nhịn được mỉm cười.
Cô đã biết lần sau phải dùng cớ gì để hẹn Triệu Lâm rồi!
Mỹ thực!
Dùng mỹ thực làm cớ là anh nhất định sẽ đi.
Món sườn heo chiên xù cũng rất ngon.
Triệu Lâm không hề khách sáo, tự nhiên mà ăn uống thỏa thích. Lý Sơ Ảnh ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn anh ăn, trong
lòng có loại cảm giác là lạ.
Dáng vẻ ăn cơm của anh dường như mang theo sức cuốn hút kì lạ.
Thấy Triệu Lâm ăn ngon như thế, cảm giác đói trong bụng cô càng thêm nhiều hơn nữa.
Lý Sơ Ảnh không đợi món lâu lắm.
Vốn dĩ cô đã chuẩn bị rất nhiều đề tài trò chuyện, nhưng bây giờ thấy Triệu Lâm ăn ngon, cô đã quên mất hết rồi.
Chờ phần mì và phần đồ ăn của cô lên bàn, hai người họ đều vùi đầu ăn uống, không nói một lời nào.
Triệu Lâm ăn trước, ăn thử từng món một, mì, sườn heo và vịt muối đều bị anh ăn sạch sẽ.
Lý Sơ Ảnh ăn sau, ăn một ngụm mì là phải húp một ngụm canh, khi ăn gần hết thì tốc độ ăn cũng chậm lại.
Có điều, lúc Triệu Lâm đang hưởng thụ cảm giác vui sướng khi ăn no, thì một chiếc Porsche màu trắng từ từ dừng lại ở xa xa.
Chiếc xe này cùng một loại với xe của Lý Sơ Ảnh. Hai chiếc xe giống hệt nhau, gần như không khác một chút nào, ngay cả bảng số xe cũng cực kì tương tự.
Ngay sau đó...
Một người đẹp tóc dài mặc quần jean ôm sát, phác họa đường cong vòng ba hoàn mỹ bước xuống xe.
Trần Thi Mạn đi thẳng về phía bọn họ.
Thấy cô ta, Triệu Lâm vô thức bĩu môi, không muốn nhìn cô ta thêm lần nào nữa.
“Cục cưng ~” Trần Thi Mạn rất nhiệt tình mà chào hỏi. Tuy rằng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng mà Lý Sơ Ảnh vẫn tươi cười đứng dậy ôm cô ta. Hai người thân thiết một lát rồi
mới ngồi xuống ghế.
Thấy bàn ăn lộn xộn trước mặt Triệu Lâm, cô ta nhíu mày lại.
“Thi Mạn, tớ gọi bánh hấp nhân đậu và các món ăn ngọt cậu thích, còn món chính thì cậu tự gọi đi.” Lý Sơ Ảnh nói.
“Ok.” Trân Thi Mạn cũng không khách sáo.
“Ừ, tớ đi toilet đã” Lý Sơ Ảnh cầm túi mình, định đi dặm lớp trang điểm.
Trước bàn ăn chỉ còn lại Triệu Lâm và Trần Thi Mạn.
Triệu Lâm thật sự không muốn để ý tới đối phương, đành phải giả vờ chơi điện thoại.
Trân Thi Mạn cũng không vô nghĩa, trực tiếp hỏi: “Triệu Lâm, vì sao anh ích kỷ như vậy hả?”
“Ích kỷ?” Triệu Lâm nhướng mày, không vui mà nhìn chăm chằm đối phương.
Cô ta đang nói cái quỷ gì vậy?
Trần Thi Mạn xụ mặt, nói thẳng vào vấn đề: “Từ lúc chú Lý sắp xếp cho anh và Sơ Ảnh quen nhau, cậu ấy cứ buồn bã mãi, thậm chí còn có xu hướng trầm cảm. Tôi quen biết cậu ấy lâu rồi, lần đầu tiên thấy cậu ấy đau khổ như vậy.”
Triệu Lâm hơi thay đổi sắc mặt, khó có thể tin mà nhìn Trần Thi Mạn.
Lý Sơ Ảnh ở bên cạnh anh sẽ cảm thấy buồn bã, thậm chí có chút trầm cảm?
Triệu Lâm đột nhiên ngồi thẳng người, bắt đầu nhớ lại hình ảnh ở bên cạnh nhau giữa mình và Lý Sơ Ảnh.
Dạo này đúng là đối phương liên tục chủ động tiếp xúc mình.
“Tôi tin anh” Lý Sơ Ảnh nói ba chữ. Lúc này, người phục vụ bưng một bát canh cá đặc sệt vàng óng, trong canh là mì, trên mặt rải vài con cá dù vàng, đặt trước mặt Triệu Lâm.
Bát mì vừa đặt xuống, mùi thơm tươi ngon bay lên khiến Triệu Lâm thèm ăn.
“Thơm quá!” Triệu Lâm nhìn chằm chằm bát mì, vô thức nói.
Lý Sơ Ảnh vốn đang nghiêm túc quan sát anh, nghe anh nói vậy thì nhân cơ hội hỏi: “Hình như anh rất thích mỹ thực!”
“Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa là đói ruột gan cồn cào." Triệu Lâm cầm muỗng húp một ngụm canh cá, gật đầu liên tục.
Canh tươi ngon chứa mùi cá nồng đậm, gần như kích thích cơn thèm ăn của anh lên mức cao nhất.
Nghe vậy, Lý Sơ Ảnh không nhịn được mỉm cười.
Cô đã biết lần sau phải dùng cớ gì để hẹn Triệu Lâm rồi!
Mỹ thực!
Dùng mỹ thực làm cớ là anh nhất định sẽ đi.
Món sườn heo chiên xù cũng rất ngon.
Triệu Lâm không hề khách sáo, tự nhiên mà ăn uống thỏa thích. Lý Sơ Ảnh ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn anh ăn, trong
lòng có loại cảm giác là lạ.
Dáng vẻ ăn cơm của anh dường như mang theo sức cuốn hút kì lạ.
Thấy Triệu Lâm ăn ngon như thế, cảm giác đói trong bụng cô càng thêm nhiều hơn nữa.
Lý Sơ Ảnh không đợi món lâu lắm.
Vốn dĩ cô đã chuẩn bị rất nhiều đề tài trò chuyện, nhưng bây giờ thấy Triệu Lâm ăn ngon, cô đã quên mất hết rồi.
Chờ phần mì và phần đồ ăn của cô lên bàn, hai người họ đều vùi đầu ăn uống, không nói một lời nào.
Triệu Lâm ăn trước, ăn thử từng món một, mì, sườn heo và vịt muối đều bị anh ăn sạch sẽ.
Lý Sơ Ảnh ăn sau, ăn một ngụm mì là phải húp một ngụm canh, khi ăn gần hết thì tốc độ ăn cũng chậm lại.
Có điều, lúc Triệu Lâm đang hưởng thụ cảm giác vui sướng khi ăn no, thì một chiếc Porsche màu trắng từ từ dừng lại ở xa xa.
Chiếc xe này cùng một loại với xe của Lý Sơ Ảnh. Hai chiếc xe giống hệt nhau, gần như không khác một chút nào, ngay cả bảng số xe cũng cực kì tương tự.
Ngay sau đó...
Một người đẹp tóc dài mặc quần jean ôm sát, phác họa đường cong vòng ba hoàn mỹ bước xuống xe.
Trần Thi Mạn đi thẳng về phía bọn họ.
Thấy cô ta, Triệu Lâm vô thức bĩu môi, không muốn nhìn cô ta thêm lần nào nữa.
“Cục cưng ~” Trần Thi Mạn rất nhiệt tình mà chào hỏi. Tuy rằng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng mà Lý Sơ Ảnh vẫn tươi cười đứng dậy ôm cô ta. Hai người thân thiết một lát rồi
mới ngồi xuống ghế.
Thấy bàn ăn lộn xộn trước mặt Triệu Lâm, cô ta nhíu mày lại.
“Thi Mạn, tớ gọi bánh hấp nhân đậu và các món ăn ngọt cậu thích, còn món chính thì cậu tự gọi đi.” Lý Sơ Ảnh nói.
“Ok.” Trân Thi Mạn cũng không khách sáo.
“Ừ, tớ đi toilet đã” Lý Sơ Ảnh cầm túi mình, định đi dặm lớp trang điểm.
Trước bàn ăn chỉ còn lại Triệu Lâm và Trần Thi Mạn.
Triệu Lâm thật sự không muốn để ý tới đối phương, đành phải giả vờ chơi điện thoại.
Trân Thi Mạn cũng không vô nghĩa, trực tiếp hỏi: “Triệu Lâm, vì sao anh ích kỷ như vậy hả?”
“Ích kỷ?” Triệu Lâm nhướng mày, không vui mà nhìn chăm chằm đối phương.
Cô ta đang nói cái quỷ gì vậy?
Trần Thi Mạn xụ mặt, nói thẳng vào vấn đề: “Từ lúc chú Lý sắp xếp cho anh và Sơ Ảnh quen nhau, cậu ấy cứ buồn bã mãi, thậm chí còn có xu hướng trầm cảm. Tôi quen biết cậu ấy lâu rồi, lần đầu tiên thấy cậu ấy đau khổ như vậy.”
Triệu Lâm hơi thay đổi sắc mặt, khó có thể tin mà nhìn Trần Thi Mạn.
Lý Sơ Ảnh ở bên cạnh anh sẽ cảm thấy buồn bã, thậm chí có chút trầm cảm?
Triệu Lâm đột nhiên ngồi thẳng người, bắt đầu nhớ lại hình ảnh ở bên cạnh nhau giữa mình và Lý Sơ Ảnh.
Dạo này đúng là đối phương liên tục chủ động tiếp xúc mình.