“Có ý gì?”, Lăng Nhạn Nam dò hỏi.
Triệu Lâm đành phải nói chuyện đêm hôm trước Lữ Nam Nam đi vào trong nhà anh, nói muốn coi báo cáo lâm sàng của mình cùng với chuyện cô ta chung chạ với Vương Vũ ra.
Thậm chí còn chỉ ra rất nhiều sự phân tích mà anh đã thêm vào báo cáo.
Sau khi Lăng Nhạn Nam đọc kỹ lại, sắc mặt phức tạp.
Triệu Lâm không nói lời nào, hai tay siết chặt.
“Triệu Lâm, bố của Vương Vũ – Vương Diệu Thăng là bác sĩ chủ nhiệm, ông ấy phân cậu đến bộ phận điều dưỡng làm việc”. Lăng Nhạn Nam thở dài một hơi.
Bác sĩ thực tập trong thời gian làm việc mà bị giáng chức vào xuống bộ phận điều dưỡng thì tương đương với việc bị cách chức một cách uyển chuyến, đợi đến khi kỳ thực tập kết thúc là sẽ bị bệnh viện đuổi đi.
Bố con nhà họ Vương đang muốn triệt đường sống của anh’
“Cô Lăng, tôi không phục’”, Triệu Lâm ngẩng đầu lên, đỏ mắt nói.
Rõ ràng là Vương Vũ sao chép báo cáo của mình, tại sao lại giáng chức anh xuống bộ phận điều dưỡng?
Lăng Nhạn Nam trầm ngâm một lát, nói: “Cậu cứ đi đến bộ phận điều dưỡng báo danh trước đi, chuyện này, tôi sẽ không để cậu phải chịu ấm ức”.
“Được”. Triệu Lâm biết rõ tính cách của cô giáo hướng dẫn thực tập xinh đẹp của mình là rất bênh vực người thân quen.
Có lời hứa này của cô ấy, anh mới đến bộ phận điều dưỡng báo cáo.
Vừa tới bộ phận điều dưỡng, trưởng bộ phận điều dưỡng nhìn thấy anh bèn châm chọc: “Triệu Lâm, cậu đúng thật là có bản lĩnh đấy nhỉ, sao chép báo cáo mà còn được giữ ở lại, cậu kể chị đây nghe cái nào, cậu đã lang chạ với bác sĩ Lăng bằng cách nào thế?”
“Chị nên nghĩ lại xem tại sao tôi lại dụ dỗ cô ấy mà không phải là dụ dỗ chị nhé?”, Triệu Lâm liếc nhìn đôi chân to như cột đình của đối phương.
Nghe đồn trưởng bộ phận điều dưỡng này là mợ họ hàng xa của Vương Vũ.
Vương Vũ có thể dụ dỗ Lữ Nam Nam thì không thể bỏ qua công lao của chị ta!
“Ranh con, cậu đúng là to gan, đi tới địa bàn của tôi rồi còn dám mạnh miệng!”, trưởng bộ phận nghiến răng nghiến lợi.
“Địa bàn của chị?”, Triệu Lâm cười lạnh.
“Lập tức lau nhà, quét rác toàn bộ lại cho tôi!”, trưởng bộ phận ra lệnh như đang phân phó việc nhà cho hạ nhân.
“Tôi khuyên chị đi đọc lại quy định đi, ông đây là bác sĩ, là bác sĩ, hiểu không? Cho dù tôi có bị giáng chức đến xuống bộ phận điều dưỡng, vậy cũng chỉ cần ghi chép, hỏi thăm tình hình của bệnh nhân, mà không phải nhân viên vệ sinh”. Triệu Lâm không có thói quen nịnh bợ chị ta.
“Cậu dám không quét dọn, tôi sẽ ghi chú là cậu không đạt tiêu chuẩn!”, trưởng bộ phận uy hiếp nói.
Triệu Lâm lười đế ý đến chị ta, cầm lấy sổ ghi chép của mình, đến cả đầu cũng không quay lại mà đi thẳng phòng bệnh thứ nhất hỏi thám tình hình của bệnh nhân.
Trong khoảng thời gian ba tiếng đồng hồ, anh mới đi hỏi thăm hết từ phòng bệnh chung đến phòng bệnh đơn cuối cùng.
Dọc theo đường đi, anh không hề nhìn thấy
cô gái mà mình đã cứu kia.
Khi Triệu Lâm cầm sổ bệnh án đến “Phòng đơn VIP” cuối cùng, thấy cửa không đóng, anh nhìn thoáng qua bên trong, đập vào mắt là bóng dáng của hai người quen!
Nằm trên giường chính là cô gái mà anh đã cứu vào buổi sáng, Lý Sơ Ảnh ngồi ở bên cạnh đút cho cô ấy ăn, Trần Thi Mạn cũng ngồi ở kế bên, ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Lâm thì không khỏi đứng hình.
Sao anh ta lại đến đây?
Triệu Lâm cũng có chút kinh ngạc.
“Chị, chính là anh ấy, chính là anh ấyỊ”, Lý Diệu Diệu chỉ vào anh, kích động đến nỗi không ăn cơm nữa.
“Cái gì vậy?”. Cháo trong tay Lý Sơ Ảnh suýt chút nữa bắn tung tóe lên người cô ây.
“Chính là anh trai này đã cứu em ngày hôm nay”, Lý Diệu Diệu nói.
“Diệu Diệu, em nói người mà hôm nay đã cứu em chính là anh ta?”, Trần Thi Mạn có hơi khó tin.
“Đúng vậy, chị Thi Mạn, tại sao chị kinh ngạc như vậy?”, Lý Diệu Diệu khó hiểu.
Biểu cảm của Trần Thi Mạn có chút phức tạp, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên và
hơi kỳ quái.
Mấy giờ trước cô và Triệu Lâm từ hôn, bây giờ lại gặp nhau ở đây.
Quan trọng nhất là, vợ chưa cưới khác của anh là Lý Sơ Ảnh còn gặp mặt với anh trong hoàn cảnh như thế này!
“Chào bác sĩ, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh, mong cho tôi biết tên của anh, như vậy, tôi cũng dễ hỏi thăm khi quay lại tìm anh cảm ơn”.Lý Sơ Ảnh đứng dậy, chiếc váy lụa trắng tinh bay phấp phới, mùi thơm ngát đập vào mũi những người xung quanh.
Cơ thể Trần Thi Mạn đột nhiên căng thẳng.
“Gọi tôi Triệu Lâm là được rồi”. Triệu Lâm tỏ ra lễ độ bắt tay cô ấy một cái, anh chỉ cảm thấy đôi tay của đối phương trắng nõn thon dài và mềm mại tựa như thịt viên, cực kì thoải mái.
“Triệu gì cơ?”, Lý Sơ Ảnh nghe được hai chữ này, thân thể cứng đờ, tay cũng theo bản năng không rút về.
“Triệu Lâm!”. Triệu Lâm cho rằng đối phương nghe không rõ, nhắc lại lần nữa.
Lý Sơ Ảnh đứng hình!
Nếu như cô ấy nhớ không lầm, Trần Thi Mạn đã từng nói qua với cô, chồng chưa cưới mà cô ấy chưa từng gặp mặt hơn hai mươi năm nay làm
việc ngay tại bệnh viện Bàn Bắc.
Không phải là anh ấy chứ?
Ánh mắt Lý Sơ Ảnh đánh giá anh từ trên xuống dưới, ánh mắt đó khiến Triệu Lâm sởn gai ốc.
“Cô Lý, có vấn đề gì sao?”, Triệu Lâm khó hiểu.
“Không… không có việc gì…”. Lý Sơ Ảnh có chút cà lăm, cô ấy quay đầu nhìn về phía người bạn thân Trần Thi Mạn của mình.
Trần Thi Mạn sao có thể không hiểu ánh mắt của cô ấy?
Cô nhẹ nhàng gật đầu một cái, không sai, đây chính là chồng chưa cưới của cậu, Triệu Lâm!
“Chị ơi, anh này không chỉ có cứu em, còn ứng trước tiền thuốc men cho em nữa, em đã nói rồi, phải trả gấp mười, gấp trăm lần cho người ta”. Lý Diệu Diệu dựa vào đầu giường nói.
“Được…. được…”. Lý Sơ Ảnh gật đầu, lại không nhịn được nhìn Triệu Lâm thêm vài lần.
“Chỉ năm trăm đồng thôi, không cần nói quá vậy đâu”. Triệu Lâm cũng không mong muốn chiếm tiện nghi của người ta.
Cũng vào lúc này, trong phòng bệnh có hai vị bác sĩ đi vào.
Vương Diệu Thăng vừa mới nhận được tin tức, cô hai của nhà họ Lý – một trong ba đại gia tộc ở Trung Châu đột nhiên tái phát bệnh đã đến bệnh viện của bọn họ.
Ông ta lập tức dẫn theo đứa con trai Vương Vũ đến đây hỏi han ân cần, thuận tiện mở đường cho việc giới thiệu Vương Vũ.
Chỉ là hai bố con vừa mới đi vào.
Vương Vũ nhìn thấy Triệu Lâm cũng ở đây, đầu tiên là hoảng sợ, nhưng ngược lại giận dữ nói: “Triệu Lâm, sao mày lại ở đây? Không phải mày đã bị đuối vì sao chép bài báo cáo thực tập của tao rồi hay sao?”
“Chưa bị đuổi việc, giáo viên hướng dẫn của cậu ta đã cố gắng giữ cậu ta lại, đế cậu ta làm việc ở bộ phận điều dưỡng”. Vương Diệu Thăng giải thích
Sau khi hai người Trần Thi Mạn, Lý Sơ Ảnh nghe thấy Triệu Lâm “Sao chép”, bọn họ không hẹn mà cùng nhướng mày.
Người đàn ông này có đạo đức tệ hại như vậy sao?
“ĐCMM, bớt nói bậy, chỉ dựa vào thành tích đi cửa sau của mày cũng xứng để tao phải sao chép? Vương Vũ, mày đúng thật là không biết xấu hổ!”
Triệu Lâm vốn đang chất chứa một bụng tức giận, thấy đối phương trả đũa, trực tiếp mất đi lý trí.
‘Vô lễ… bộp chộpỊ”. Trần Thi Mạn ở phía sau, chứng kiến bộ dạng này của Triệu Lâm, trong lòng âm thầm cho đánh giá anh.
“Cậu nói cái gì?”, Vương Diệu Thăng cực kỳ tức giận, trực tiếp trừng mắt nhìn Triệu Lâm.
“Anh ấy bảo con trai ông nói bậy đó, ông già,ông bị điếc sao?”, Lý Diệu Diệu thấy có người bắt nạt Triệu Lâm, đột nhiên cảm thấy không vui.
“Diệu Diệu, đừng nói lung tung!”, Lý Sơ Ảnh quay đầu lại trách nhẹ.
“Chị, chị bảo bọn họ đi ra ngoài đi, em ghét bọn họ!”, Lý Diệu Diệu nói.
“Cô hai, cô hiểu lầm rồi, tôi tới đây để hỏi thăm tình hình sức khoẻ của cô”. Vương Diệu Thăng không dám đắc tội với nhà họ Lý, cho dù bị mắng ngay thẳng mặt cũng chỉ có thể cười trừ.
“Các ông có cút ra ngoài không, không cút ra ngoài, tôi sẽ ra khỏi đây!”, Lý Diệu Diệu vén chăn lên, không chừa lại cho bọn họ chút mặt mũi nào.
Vương Vũ tức nổ phổi, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao cô hai của nhà họ Lý lại bênh vực Triệu Lâm như vậy?
“Hai vị, các vị ra ngoài trước đi, đúng lúc… tôi
cũng có chuyện muốn nói với vị bác sĩ Triệu này!”. Lý Sơ Ảnh nói.
“Có chuyện gì đế nói với thằng ôn này chứ?”, Vương Vũ nhìn bộ dạng của Lý Sơ Ảnh như tiên nữ, thấp giọng oán giận.
Nhưng khi những lời này của hắn ta vừa thốt ra khỏi miệng, gương mặt vừa ngọt ngào vừa tràn ngập sự quyến rũ của Lý Sơ Ảnh chợt lạnh băng.
“Ra ngoài!”, Lý Sơ Ảnh đột nhiên thay đối sắc mặt.
Đối mặt với sự tức giận của cô cả nhà họ Lý.
Sắc mặt hai người Vương Diệu Thăng và Vươnq Vũ đột nhiên trắnq bệch.
Triệu Lâm đành phải nói chuyện đêm hôm trước Lữ Nam Nam đi vào trong nhà anh, nói muốn coi báo cáo lâm sàng của mình cùng với chuyện cô ta chung chạ với Vương Vũ ra.
Thậm chí còn chỉ ra rất nhiều sự phân tích mà anh đã thêm vào báo cáo.
Sau khi Lăng Nhạn Nam đọc kỹ lại, sắc mặt phức tạp.
Triệu Lâm không nói lời nào, hai tay siết chặt.
“Triệu Lâm, bố của Vương Vũ – Vương Diệu Thăng là bác sĩ chủ nhiệm, ông ấy phân cậu đến bộ phận điều dưỡng làm việc”. Lăng Nhạn Nam thở dài một hơi.
Bác sĩ thực tập trong thời gian làm việc mà bị giáng chức vào xuống bộ phận điều dưỡng thì tương đương với việc bị cách chức một cách uyển chuyến, đợi đến khi kỳ thực tập kết thúc là sẽ bị bệnh viện đuổi đi.
Bố con nhà họ Vương đang muốn triệt đường sống của anh’
“Cô Lăng, tôi không phục’”, Triệu Lâm ngẩng đầu lên, đỏ mắt nói.
Rõ ràng là Vương Vũ sao chép báo cáo của mình, tại sao lại giáng chức anh xuống bộ phận điều dưỡng?
Lăng Nhạn Nam trầm ngâm một lát, nói: “Cậu cứ đi đến bộ phận điều dưỡng báo danh trước đi, chuyện này, tôi sẽ không để cậu phải chịu ấm ức”.
“Được”. Triệu Lâm biết rõ tính cách của cô giáo hướng dẫn thực tập xinh đẹp của mình là rất bênh vực người thân quen.
Có lời hứa này của cô ấy, anh mới đến bộ phận điều dưỡng báo cáo.
Vừa tới bộ phận điều dưỡng, trưởng bộ phận điều dưỡng nhìn thấy anh bèn châm chọc: “Triệu Lâm, cậu đúng thật là có bản lĩnh đấy nhỉ, sao chép báo cáo mà còn được giữ ở lại, cậu kể chị đây nghe cái nào, cậu đã lang chạ với bác sĩ Lăng bằng cách nào thế?”
“Chị nên nghĩ lại xem tại sao tôi lại dụ dỗ cô ấy mà không phải là dụ dỗ chị nhé?”, Triệu Lâm liếc nhìn đôi chân to như cột đình của đối phương.
Nghe đồn trưởng bộ phận điều dưỡng này là mợ họ hàng xa của Vương Vũ.
Vương Vũ có thể dụ dỗ Lữ Nam Nam thì không thể bỏ qua công lao của chị ta!
“Ranh con, cậu đúng là to gan, đi tới địa bàn của tôi rồi còn dám mạnh miệng!”, trưởng bộ phận nghiến răng nghiến lợi.
“Địa bàn của chị?”, Triệu Lâm cười lạnh.
“Lập tức lau nhà, quét rác toàn bộ lại cho tôi!”, trưởng bộ phận ra lệnh như đang phân phó việc nhà cho hạ nhân.
“Tôi khuyên chị đi đọc lại quy định đi, ông đây là bác sĩ, là bác sĩ, hiểu không? Cho dù tôi có bị giáng chức đến xuống bộ phận điều dưỡng, vậy cũng chỉ cần ghi chép, hỏi thăm tình hình của bệnh nhân, mà không phải nhân viên vệ sinh”. Triệu Lâm không có thói quen nịnh bợ chị ta.
“Cậu dám không quét dọn, tôi sẽ ghi chú là cậu không đạt tiêu chuẩn!”, trưởng bộ phận uy hiếp nói.
Triệu Lâm lười đế ý đến chị ta, cầm lấy sổ ghi chép của mình, đến cả đầu cũng không quay lại mà đi thẳng phòng bệnh thứ nhất hỏi thám tình hình của bệnh nhân.
Trong khoảng thời gian ba tiếng đồng hồ, anh mới đi hỏi thăm hết từ phòng bệnh chung đến phòng bệnh đơn cuối cùng.
Dọc theo đường đi, anh không hề nhìn thấy
cô gái mà mình đã cứu kia.
Khi Triệu Lâm cầm sổ bệnh án đến “Phòng đơn VIP” cuối cùng, thấy cửa không đóng, anh nhìn thoáng qua bên trong, đập vào mắt là bóng dáng của hai người quen!
Nằm trên giường chính là cô gái mà anh đã cứu vào buổi sáng, Lý Sơ Ảnh ngồi ở bên cạnh đút cho cô ấy ăn, Trần Thi Mạn cũng ngồi ở kế bên, ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Lâm thì không khỏi đứng hình.
Sao anh ta lại đến đây?
Triệu Lâm cũng có chút kinh ngạc.
“Chị, chính là anh ấy, chính là anh ấyỊ”, Lý Diệu Diệu chỉ vào anh, kích động đến nỗi không ăn cơm nữa.
“Cái gì vậy?”. Cháo trong tay Lý Sơ Ảnh suýt chút nữa bắn tung tóe lên người cô ây.
“Chính là anh trai này đã cứu em ngày hôm nay”, Lý Diệu Diệu nói.
“Diệu Diệu, em nói người mà hôm nay đã cứu em chính là anh ta?”, Trần Thi Mạn có hơi khó tin.
“Đúng vậy, chị Thi Mạn, tại sao chị kinh ngạc như vậy?”, Lý Diệu Diệu khó hiểu.
Biểu cảm của Trần Thi Mạn có chút phức tạp, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên và
hơi kỳ quái.
Mấy giờ trước cô và Triệu Lâm từ hôn, bây giờ lại gặp nhau ở đây.
Quan trọng nhất là, vợ chưa cưới khác của anh là Lý Sơ Ảnh còn gặp mặt với anh trong hoàn cảnh như thế này!
“Chào bác sĩ, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh, mong cho tôi biết tên của anh, như vậy, tôi cũng dễ hỏi thăm khi quay lại tìm anh cảm ơn”.Lý Sơ Ảnh đứng dậy, chiếc váy lụa trắng tinh bay phấp phới, mùi thơm ngát đập vào mũi những người xung quanh.
Cơ thể Trần Thi Mạn đột nhiên căng thẳng.
“Gọi tôi Triệu Lâm là được rồi”. Triệu Lâm tỏ ra lễ độ bắt tay cô ấy một cái, anh chỉ cảm thấy đôi tay của đối phương trắng nõn thon dài và mềm mại tựa như thịt viên, cực kì thoải mái.
“Triệu gì cơ?”, Lý Sơ Ảnh nghe được hai chữ này, thân thể cứng đờ, tay cũng theo bản năng không rút về.
“Triệu Lâm!”. Triệu Lâm cho rằng đối phương nghe không rõ, nhắc lại lần nữa.
Lý Sơ Ảnh đứng hình!
Nếu như cô ấy nhớ không lầm, Trần Thi Mạn đã từng nói qua với cô, chồng chưa cưới mà cô ấy chưa từng gặp mặt hơn hai mươi năm nay làm
việc ngay tại bệnh viện Bàn Bắc.
Không phải là anh ấy chứ?
Ánh mắt Lý Sơ Ảnh đánh giá anh từ trên xuống dưới, ánh mắt đó khiến Triệu Lâm sởn gai ốc.
“Cô Lý, có vấn đề gì sao?”, Triệu Lâm khó hiểu.
“Không… không có việc gì…”. Lý Sơ Ảnh có chút cà lăm, cô ấy quay đầu nhìn về phía người bạn thân Trần Thi Mạn của mình.
Trần Thi Mạn sao có thể không hiểu ánh mắt của cô ấy?
Cô nhẹ nhàng gật đầu một cái, không sai, đây chính là chồng chưa cưới của cậu, Triệu Lâm!
“Chị ơi, anh này không chỉ có cứu em, còn ứng trước tiền thuốc men cho em nữa, em đã nói rồi, phải trả gấp mười, gấp trăm lần cho người ta”. Lý Diệu Diệu dựa vào đầu giường nói.
“Được…. được…”. Lý Sơ Ảnh gật đầu, lại không nhịn được nhìn Triệu Lâm thêm vài lần.
“Chỉ năm trăm đồng thôi, không cần nói quá vậy đâu”. Triệu Lâm cũng không mong muốn chiếm tiện nghi của người ta.
Cũng vào lúc này, trong phòng bệnh có hai vị bác sĩ đi vào.
Vương Diệu Thăng vừa mới nhận được tin tức, cô hai của nhà họ Lý – một trong ba đại gia tộc ở Trung Châu đột nhiên tái phát bệnh đã đến bệnh viện của bọn họ.
Ông ta lập tức dẫn theo đứa con trai Vương Vũ đến đây hỏi han ân cần, thuận tiện mở đường cho việc giới thiệu Vương Vũ.
Chỉ là hai bố con vừa mới đi vào.
Vương Vũ nhìn thấy Triệu Lâm cũng ở đây, đầu tiên là hoảng sợ, nhưng ngược lại giận dữ nói: “Triệu Lâm, sao mày lại ở đây? Không phải mày đã bị đuối vì sao chép bài báo cáo thực tập của tao rồi hay sao?”
“Chưa bị đuổi việc, giáo viên hướng dẫn của cậu ta đã cố gắng giữ cậu ta lại, đế cậu ta làm việc ở bộ phận điều dưỡng”. Vương Diệu Thăng giải thích
Sau khi hai người Trần Thi Mạn, Lý Sơ Ảnh nghe thấy Triệu Lâm “Sao chép”, bọn họ không hẹn mà cùng nhướng mày.
Người đàn ông này có đạo đức tệ hại như vậy sao?
“ĐCMM, bớt nói bậy, chỉ dựa vào thành tích đi cửa sau của mày cũng xứng để tao phải sao chép? Vương Vũ, mày đúng thật là không biết xấu hổ!”
Triệu Lâm vốn đang chất chứa một bụng tức giận, thấy đối phương trả đũa, trực tiếp mất đi lý trí.
‘Vô lễ… bộp chộpỊ”. Trần Thi Mạn ở phía sau, chứng kiến bộ dạng này của Triệu Lâm, trong lòng âm thầm cho đánh giá anh.
“Cậu nói cái gì?”, Vương Diệu Thăng cực kỳ tức giận, trực tiếp trừng mắt nhìn Triệu Lâm.
“Anh ấy bảo con trai ông nói bậy đó, ông già,ông bị điếc sao?”, Lý Diệu Diệu thấy có người bắt nạt Triệu Lâm, đột nhiên cảm thấy không vui.
“Diệu Diệu, đừng nói lung tung!”, Lý Sơ Ảnh quay đầu lại trách nhẹ.
“Chị, chị bảo bọn họ đi ra ngoài đi, em ghét bọn họ!”, Lý Diệu Diệu nói.
“Cô hai, cô hiểu lầm rồi, tôi tới đây để hỏi thăm tình hình sức khoẻ của cô”. Vương Diệu Thăng không dám đắc tội với nhà họ Lý, cho dù bị mắng ngay thẳng mặt cũng chỉ có thể cười trừ.
“Các ông có cút ra ngoài không, không cút ra ngoài, tôi sẽ ra khỏi đây!”, Lý Diệu Diệu vén chăn lên, không chừa lại cho bọn họ chút mặt mũi nào.
Vương Vũ tức nổ phổi, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao cô hai của nhà họ Lý lại bênh vực Triệu Lâm như vậy?
“Hai vị, các vị ra ngoài trước đi, đúng lúc… tôi
cũng có chuyện muốn nói với vị bác sĩ Triệu này!”. Lý Sơ Ảnh nói.
“Có chuyện gì đế nói với thằng ôn này chứ?”, Vương Vũ nhìn bộ dạng của Lý Sơ Ảnh như tiên nữ, thấp giọng oán giận.
Nhưng khi những lời này của hắn ta vừa thốt ra khỏi miệng, gương mặt vừa ngọt ngào vừa tràn ngập sự quyến rũ của Lý Sơ Ảnh chợt lạnh băng.
“Ra ngoài!”, Lý Sơ Ảnh đột nhiên thay đối sắc mặt.
Đối mặt với sự tức giận của cô cả nhà họ Lý.
Sắc mặt hai người Vương Diệu Thăng và Vươnq Vũ đột nhiên trắnq bệch.