Trần Thi Mạn sốt ruột đến mức sắp khóc luôn rồi, cô ta tự cho rằng hôm nay mình đến như thế này đã được coi là rất sớm, chỉ muốn đến sớm để gặp được “cao nhân ” trước, bây giờ sau khi nghe được tin mình đã đến chậm một bước, tâm trạng có hơi suy sụp.
Chưa nói đến chuyện mua những miếng ngọc này đã mất khoảng hơn triệu bạc.
Vị “cao nhân lánh đời” này có chịu cứu ông nội hay không là chuyện có liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của mình!
Nếu đối phương không chịu cứu ông nội, bố và bác hai chắc chắn sẽ điều tra ra được mình đã huỷ hôn với Triệu Lâm...
Trần Thi Mạn vừa nghĩ đến đây bàn chân mềm nhữn cả ra.
“Đừng lo lăng, vị cao nhân lánh đời kia rất tốt, đã đồng ý đến nhà chúng ta rồi”. Trần Long Tượng cho rằng Trần Thi Mạn “sốt ruột báo hiếu” bèn lên tiếng giải thích để trấn an cô ta.
“Hà?”, Trần Thi Mạn vốn đang tuyệt vọng, bây giờ lại nghe được tin này, cảm xúc như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy.
Đồng ý rồi?
Vị cao nhân lánh đời kia đã đồng ý đến nhà họ?
Mọi người có thể nhìn thấy sắc mặt của Trần Thi Mạn chuyển từ trằng sang đỏ bằng mắt thường, từ tuyệt vọng chuyển biến thành vui mừng.
“Khi... Khi nào vậy?”, Trần Thi Mạn kích động đến mức cả khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng cả lên.
“Ba ngày sau”. Trần Long Tượng đỡ Trần Cửu Kỳ.
“Tốt... tốt tốt...”. Trần Thi Mạn ra sức nói.
“Cháu tự mình quay về đi, bác còn có chút chuyện muốn nói với bố cháu”. Trần Long Tượng nói, Lý Thanh Nham là chủ nhân đã tự mình tiễn khách.
Vương Thánh Thủ thấy cảnh này mới nói: “Cháu gái này cũng rất có hiếu!”
“Tôi không thích cô ấy”. Triệu Lâm lời ít ý nhiều.
Dùng từ “không thích” để miêu tả cảm nhận của mình đối với Trần Thi Mạn, đã là khách sáo rồi!
Người phụ nữ này chính xác là có tính cách của một đại tiểu thư, khi nói chuyện thì chẳng biết lễ độ là gì.
“Xinh đẹp như vậy mà lại không lọt được vào mắt xanh của cậu sao?”, Vương Thánh Thủ kinh ngạc, chỉ từ góc độ “sắc đẹp” mà nói, Trần Thi Mạn cũng khá đẹp, dáng người hấp dẫn ánh nhìn, gương mặt tản ra vài phần lạnh lùng cao ngạo.
Người phụ nữ như thế này, thanh niên bình thường đã rất muốn đeo đuổi rồi!
“Tiền bối, chúng ta đi thăm Diệu Diệu đi”. Triệu Lâm không muốn nói đến đề tài này.
“Được”. Vương Thánh Thủ gật đầu, lập tức xoay người.
Lý Sơ Ảnh vốn còn muốn tiến lên chào hỏi Triệu Lâm. Nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng thì đã thấy Triệu Lâm và Vương Thánh thủ quay trở vào phòng, sự vui mừng kia của cô bị nghẹn lại, cuối cùng biến thành vài phần ấm ức và buồn rầu Đi rồi sao!
Ở lại nói chuyện với tôi vài lời có mất miếng thịt nào không?
Đồ keo kiệt!
Ông nội tớ được cứu rồi, ông nội tớ được cứu rồi!"
Trần Thi Mạn đang vui vẻ, cô ta đặt luôn những chiếc túi lớn túi nhỏ trong tay lên trên mặt đất rồi ôm chặt lấy Lý Sơ Ảnh.
Ông nội được cứu rồi.
Cô ta cũng được cứu rồi!
Cùng lúc đó, Lý Thanh Nham đưa hai anh em Trần Long Tượng và Trần Cửu Kỳ lên xe, đợi sau khi xe chạy như bay ra ngoài.
Trần Cửu Kỳ vẫn nhịn không được quay đầu lại nhìn trang viên trên núi, hốc mắt hơi đỏ lên như cũ.
Đàn ông có nước mắt không dễ rơi, chỉ là chưa đụng tới chỗ thương tâm của họ.
Một người đàn ông chính trực như Trần Cửu Kỳ đã mấy lần bị cảm động mà suýt rơi nước mắt, đương nhiên là có chuyện quan trọng nào đó đã chạm đến trái tim của ông ấy.
“Em rất hy vọng... Cậu Kiều chính là con của anh Văn..”. Trần Cửu Kỳ tháo kính râm xuống, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Ông ấy đã tìm Triệu Lâm hơn hai mươi năm nay!
Hơn hai mươi năm rồi!
Đó là con của đại ca còn cần bao lâu mới có thể.
Trần Long Tượng lái xe hỏ tìm được bọn họ?”
“Dựa theo tiến trình hiện tại, ít nhất còn phải khoảng hai tháng nữa”. Trần Cửu Kỳ không cần nghĩ ngợi mà nói.
Vì để tìm được Triệu Lâm, có thể nói là nhà họ Trần đã lục tung mọi ngóc ngách của cả tỉnh Nam.
Chưa nói đến chuyện mua những miếng ngọc này đã mất khoảng hơn triệu bạc.
Vị “cao nhân lánh đời” này có chịu cứu ông nội hay không là chuyện có liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của mình!
Nếu đối phương không chịu cứu ông nội, bố và bác hai chắc chắn sẽ điều tra ra được mình đã huỷ hôn với Triệu Lâm...
Trần Thi Mạn vừa nghĩ đến đây bàn chân mềm nhữn cả ra.
“Đừng lo lăng, vị cao nhân lánh đời kia rất tốt, đã đồng ý đến nhà chúng ta rồi”. Trần Long Tượng cho rằng Trần Thi Mạn “sốt ruột báo hiếu” bèn lên tiếng giải thích để trấn an cô ta.
“Hà?”, Trần Thi Mạn vốn đang tuyệt vọng, bây giờ lại nghe được tin này, cảm xúc như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy.
Đồng ý rồi?
Vị cao nhân lánh đời kia đã đồng ý đến nhà họ?
Mọi người có thể nhìn thấy sắc mặt của Trần Thi Mạn chuyển từ trằng sang đỏ bằng mắt thường, từ tuyệt vọng chuyển biến thành vui mừng.
“Khi... Khi nào vậy?”, Trần Thi Mạn kích động đến mức cả khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng cả lên.
“Ba ngày sau”. Trần Long Tượng đỡ Trần Cửu Kỳ.
“Tốt... tốt tốt...”. Trần Thi Mạn ra sức nói.
“Cháu tự mình quay về đi, bác còn có chút chuyện muốn nói với bố cháu”. Trần Long Tượng nói, Lý Thanh Nham là chủ nhân đã tự mình tiễn khách.
Vương Thánh Thủ thấy cảnh này mới nói: “Cháu gái này cũng rất có hiếu!”
“Tôi không thích cô ấy”. Triệu Lâm lời ít ý nhiều.
Dùng từ “không thích” để miêu tả cảm nhận của mình đối với Trần Thi Mạn, đã là khách sáo rồi!
Người phụ nữ này chính xác là có tính cách của một đại tiểu thư, khi nói chuyện thì chẳng biết lễ độ là gì.
“Xinh đẹp như vậy mà lại không lọt được vào mắt xanh của cậu sao?”, Vương Thánh Thủ kinh ngạc, chỉ từ góc độ “sắc đẹp” mà nói, Trần Thi Mạn cũng khá đẹp, dáng người hấp dẫn ánh nhìn, gương mặt tản ra vài phần lạnh lùng cao ngạo.
Người phụ nữ như thế này, thanh niên bình thường đã rất muốn đeo đuổi rồi!
“Tiền bối, chúng ta đi thăm Diệu Diệu đi”. Triệu Lâm không muốn nói đến đề tài này.
“Được”. Vương Thánh Thủ gật đầu, lập tức xoay người.
Lý Sơ Ảnh vốn còn muốn tiến lên chào hỏi Triệu Lâm. Nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng thì đã thấy Triệu Lâm và Vương Thánh thủ quay trở vào phòng, sự vui mừng kia của cô bị nghẹn lại, cuối cùng biến thành vài phần ấm ức và buồn rầu Đi rồi sao!
Ở lại nói chuyện với tôi vài lời có mất miếng thịt nào không?
Đồ keo kiệt!
Ông nội tớ được cứu rồi, ông nội tớ được cứu rồi!"
Trần Thi Mạn đang vui vẻ, cô ta đặt luôn những chiếc túi lớn túi nhỏ trong tay lên trên mặt đất rồi ôm chặt lấy Lý Sơ Ảnh.
Ông nội được cứu rồi.
Cô ta cũng được cứu rồi!
Cùng lúc đó, Lý Thanh Nham đưa hai anh em Trần Long Tượng và Trần Cửu Kỳ lên xe, đợi sau khi xe chạy như bay ra ngoài.
Trần Cửu Kỳ vẫn nhịn không được quay đầu lại nhìn trang viên trên núi, hốc mắt hơi đỏ lên như cũ.
Đàn ông có nước mắt không dễ rơi, chỉ là chưa đụng tới chỗ thương tâm của họ.
Một người đàn ông chính trực như Trần Cửu Kỳ đã mấy lần bị cảm động mà suýt rơi nước mắt, đương nhiên là có chuyện quan trọng nào đó đã chạm đến trái tim của ông ấy.
“Em rất hy vọng... Cậu Kiều chính là con của anh Văn..”. Trần Cửu Kỳ tháo kính râm xuống, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Ông ấy đã tìm Triệu Lâm hơn hai mươi năm nay!
Hơn hai mươi năm rồi!
Đó là con của đại ca còn cần bao lâu mới có thể.
Trần Long Tượng lái xe hỏ tìm được bọn họ?”
“Dựa theo tiến trình hiện tại, ít nhất còn phải khoảng hai tháng nữa”. Trần Cửu Kỳ không cần nghĩ ngợi mà nói.
Vì để tìm được Triệu Lâm, có thể nói là nhà họ Trần đã lục tung mọi ngóc ngách của cả tỉnh Nam.