“Tê Nguyên, tao nghĩ là mày hiểu lầm một chuyện rồi.”
“Nếu tao dám đến đây, thì có nghĩa là tao không sợ mày giăng bẫy.”
“Mày biết chưa hả?”
Khuôn mặt Triệu Lâm tràn đầy vẻ dữ tợn, quát lớn giọng nói, giống như tiếng sấm sét nổ lên bên tai mọi người.
Cái cảnh xảy ra đột nhiên, có thể nói là khiến người ta bất ngờ.
Con người trời sinh có được tính linh cảm nhất định. Ví dụ như khi con người nhìn thấy hổ, sư tử, rắn độc, cá sấu, voi, vũ khí, con người sẽ vô thức nảy sinh sợ hãi.
Bởi vì con người biết mấy thứ kia đều có thể làm mình bị thương.
Đồng thời, khi con người đối mặt với nguy hiểm, con người cũng sẽ nảy sinh trực giác.
Triệu Lâm hét to một tiếng, vận chuyển chân khí trong cụ thể, lực lượng mênh mang tụ lại trên người anh.
Vài tên biết võ tuy rằng không nhìn thấy, nhưng mà trong lòng lại nảy sinh cảm giác sợ hãi.
Giờ phút này, bọn họ cảm thấy mình không phải đang đối mặt với một cậu thiếu niên lùn hơn mình, gầy hơn mình, mà là đang đối mặt với một con voi chỉ cần dẫm một chân là có thể dẫm chết bọn họ.
Không chỉ có bọn họ, Tê Nguyên và đầu trọc đều không nhịn được mà nảy sinh một ít sợ hãi.
Có điều, cảm giác sợ hãi kéo dài không được bao lâu, bởi vì “lý trí” nói cho bọn họ biết là Triệu Lâm chỉ có một mình.
Một người đánh nhau với nhiều người, sao có thể thăng được chứ?
'Tê Nguyên thấy mình và đám người đều bị Triệu Lâm dọa sợ thì trong lòng dấy lên lửa giận.
Mẹ nó tới lúc này rồi mà tao còn bị mày dọa sợ nữa hả?
“Các anh còn thất thần làm gì? Định chờ thêm một năm nữa hả?” Tê Nguyên giận dữ quát lên với đám biết võ.
Đầu trọc cũng nói theo: “Đè anh ta xuống mặt đất, nhanh lên!”
Nghe vậy, vài tên biết võ nhìn nhau, cảm giác an toàn do cả đám cùng nhau xua tan nỗi sợ hãi trong lòng bọn họ.
Người đầu tiên nhào về phía Triệu Lâm.
Anh ta học đấu vật và nhu thuật, xuất thân vận động viên võ thuật chuyên nghiệp.
Bất cứ đối thủ nào nặng hơn hoặc nhẹ hơn anh ta, một khi bị anh ta bắt được, cơ bản là sẽ bị ném mạnh xuống đất, kết quả không chết cũng tàn.
Triệu Lâm đang cực kì giận dữ. Anh cảm thấy người đầu tiên nhào lên có động tác rất chậm và có rất nhiều sơ hở, nhìn chung là rất yếu.
Triệu Lâm vô thức đạp một chân ra ngoài. Bịchl Một chân không hề có kỹ xảo, tất cả đều là lực lượng và tốc độ.
Người đầu tiên nhào lên giống như là một quả bóng cao su bay mạnh ra ngoài. Đối phương nện mạnh lên tường, đau đớn hét thảm thiết.
“Mẹ nó?”
Đám người biết võ còn lại thấy cái cảnh khó tin kia đều trợn mắt ra nhìn. Tên kia là người hả?
Một chân thôi mà có sức lực lớn thế kia?
“Cùng nhau lên, thằng nhãi kia có chút quỷ dị
Người đứng giữa đám người biết võ nói một câu. Ba người còn lại đều nhào lên Triệu Lâm, định đè Triệu Lâm xuống đất.
Nếu là trước kia thì Triệu Lâm sẽ không so đo với đám tay đấm kia. Rốt cuộc mọi người cũng chỉ là vì kiếm cơm ăn mà thôi.
Bọn họ có thể chỉ là người thường, bất đắc dĩ mới ra tay, đầu sỏ gây tội thật sự chính là Tê Nguyên.
Nhưng lần này thì khác. Hắn cần phải phát tiết cơn giận dữ trong lòng mình. Đám chó săn kia là cái thứ đáng tức giận nhất.
Bọn họ ỷ thế hiếp người, không màng đạo đức đạo nghĩa, chỉ biết lấy tiền và làm việc.
Nếu không thu thập đám rác rưởi kia thì thật sự là trời đất khó tha.
Đối mặt với sự bao vây của ba người, Triệu Lâm rất ung dung, đầu tiên là tránh thoát cái nhào tới của người đầu tiên, rồi đánh một quyền vào bụng của đối phương, sau đó thuận thế khiêng lên ném mạnh về phía người thứ hai.
Người thứ hai không kịp đề phòng bị ngã xuống đất.
Triệu Lâm rảnh tay, lại là một cái đá sang bên, người thứ ba bay ra ngoài, nện mạnh lên người đầu trọc.
Người thứ hai mới vừa bò dậy, Triệu Lâm đã đứng trước mặt anh ta, mặt đối mặt với anh ta.
Anh ta nhìn kết cục của đồng nghiệp, cả người cứng đờ, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi, thầm hiểu rằng hôm nay bọn họ đá đến ván sắt rồi.
Là ván sắt hàng thật giá thật!
“Đại... đại ca... tôi... Anh ta cứng còng người, mặt mày sợ hãi, lắp bắp định xin lỗi.
Nhưng mà Triệu Lâm không hề có hứng nghe anh ta nói nhiều.
Anh tát mạnh một cái lên mặt đối phương, khiến hỗn hợp răng và máu chảy ra †ừ miệng đối phương, rồi đối phương ngã mạnh xuống đất.
Chỉ mới một lát thôi, đám người biết võ mà Tề Nguyên tự nhận là có thể nhẹ nhàng đánh được Triệu Lâm, lại bị đánh đến mức ngã lăn ra đất không nhúc nhích được.
Triệu Lâm xử lý xong người cuối cùng thì đi nhanh về phía Tê Nguyên đang ngồi trên ghế sô pha.
“Nếu tao dám đến đây, thì có nghĩa là tao không sợ mày giăng bẫy.”
“Mày biết chưa hả?”
Khuôn mặt Triệu Lâm tràn đầy vẻ dữ tợn, quát lớn giọng nói, giống như tiếng sấm sét nổ lên bên tai mọi người.
Cái cảnh xảy ra đột nhiên, có thể nói là khiến người ta bất ngờ.
Con người trời sinh có được tính linh cảm nhất định. Ví dụ như khi con người nhìn thấy hổ, sư tử, rắn độc, cá sấu, voi, vũ khí, con người sẽ vô thức nảy sinh sợ hãi.
Bởi vì con người biết mấy thứ kia đều có thể làm mình bị thương.
Đồng thời, khi con người đối mặt với nguy hiểm, con người cũng sẽ nảy sinh trực giác.
Triệu Lâm hét to một tiếng, vận chuyển chân khí trong cụ thể, lực lượng mênh mang tụ lại trên người anh.
Vài tên biết võ tuy rằng không nhìn thấy, nhưng mà trong lòng lại nảy sinh cảm giác sợ hãi.
Giờ phút này, bọn họ cảm thấy mình không phải đang đối mặt với một cậu thiếu niên lùn hơn mình, gầy hơn mình, mà là đang đối mặt với một con voi chỉ cần dẫm một chân là có thể dẫm chết bọn họ.
Không chỉ có bọn họ, Tê Nguyên và đầu trọc đều không nhịn được mà nảy sinh một ít sợ hãi.
Có điều, cảm giác sợ hãi kéo dài không được bao lâu, bởi vì “lý trí” nói cho bọn họ biết là Triệu Lâm chỉ có một mình.
Một người đánh nhau với nhiều người, sao có thể thăng được chứ?
'Tê Nguyên thấy mình và đám người đều bị Triệu Lâm dọa sợ thì trong lòng dấy lên lửa giận.
Mẹ nó tới lúc này rồi mà tao còn bị mày dọa sợ nữa hả?
“Các anh còn thất thần làm gì? Định chờ thêm một năm nữa hả?” Tê Nguyên giận dữ quát lên với đám biết võ.
Đầu trọc cũng nói theo: “Đè anh ta xuống mặt đất, nhanh lên!”
Nghe vậy, vài tên biết võ nhìn nhau, cảm giác an toàn do cả đám cùng nhau xua tan nỗi sợ hãi trong lòng bọn họ.
Người đầu tiên nhào về phía Triệu Lâm.
Anh ta học đấu vật và nhu thuật, xuất thân vận động viên võ thuật chuyên nghiệp.
Bất cứ đối thủ nào nặng hơn hoặc nhẹ hơn anh ta, một khi bị anh ta bắt được, cơ bản là sẽ bị ném mạnh xuống đất, kết quả không chết cũng tàn.
Triệu Lâm đang cực kì giận dữ. Anh cảm thấy người đầu tiên nhào lên có động tác rất chậm và có rất nhiều sơ hở, nhìn chung là rất yếu.
Triệu Lâm vô thức đạp một chân ra ngoài. Bịchl Một chân không hề có kỹ xảo, tất cả đều là lực lượng và tốc độ.
Người đầu tiên nhào lên giống như là một quả bóng cao su bay mạnh ra ngoài. Đối phương nện mạnh lên tường, đau đớn hét thảm thiết.
“Mẹ nó?”
Đám người biết võ còn lại thấy cái cảnh khó tin kia đều trợn mắt ra nhìn. Tên kia là người hả?
Một chân thôi mà có sức lực lớn thế kia?
“Cùng nhau lên, thằng nhãi kia có chút quỷ dị
Người đứng giữa đám người biết võ nói một câu. Ba người còn lại đều nhào lên Triệu Lâm, định đè Triệu Lâm xuống đất.
Nếu là trước kia thì Triệu Lâm sẽ không so đo với đám tay đấm kia. Rốt cuộc mọi người cũng chỉ là vì kiếm cơm ăn mà thôi.
Bọn họ có thể chỉ là người thường, bất đắc dĩ mới ra tay, đầu sỏ gây tội thật sự chính là Tê Nguyên.
Nhưng lần này thì khác. Hắn cần phải phát tiết cơn giận dữ trong lòng mình. Đám chó săn kia là cái thứ đáng tức giận nhất.
Bọn họ ỷ thế hiếp người, không màng đạo đức đạo nghĩa, chỉ biết lấy tiền và làm việc.
Nếu không thu thập đám rác rưởi kia thì thật sự là trời đất khó tha.
Đối mặt với sự bao vây của ba người, Triệu Lâm rất ung dung, đầu tiên là tránh thoát cái nhào tới của người đầu tiên, rồi đánh một quyền vào bụng của đối phương, sau đó thuận thế khiêng lên ném mạnh về phía người thứ hai.
Người thứ hai không kịp đề phòng bị ngã xuống đất.
Triệu Lâm rảnh tay, lại là một cái đá sang bên, người thứ ba bay ra ngoài, nện mạnh lên người đầu trọc.
Người thứ hai mới vừa bò dậy, Triệu Lâm đã đứng trước mặt anh ta, mặt đối mặt với anh ta.
Anh ta nhìn kết cục của đồng nghiệp, cả người cứng đờ, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi, thầm hiểu rằng hôm nay bọn họ đá đến ván sắt rồi.
Là ván sắt hàng thật giá thật!
“Đại... đại ca... tôi... Anh ta cứng còng người, mặt mày sợ hãi, lắp bắp định xin lỗi.
Nhưng mà Triệu Lâm không hề có hứng nghe anh ta nói nhiều.
Anh tát mạnh một cái lên mặt đối phương, khiến hỗn hợp răng và máu chảy ra †ừ miệng đối phương, rồi đối phương ngã mạnh xuống đất.
Chỉ mới một lát thôi, đám người biết võ mà Tề Nguyên tự nhận là có thể nhẹ nhàng đánh được Triệu Lâm, lại bị đánh đến mức ngã lăn ra đất không nhúc nhích được.
Triệu Lâm xử lý xong người cuối cùng thì đi nhanh về phía Tê Nguyên đang ngồi trên ghế sô pha.