Phó Gia Hiên ngồi trong xe ngựa, bên trong lót tầng tầng vải bông mềm mại. Đoạn đường mặc dù khá xa, lại còn không ít lần xóc nảy, thế nhưng cũng không quá ảnh hưởng đến y.
Mọi chuyện hiện tại đều đã ổn cả rồi, cho nên Phó Gia Hiên cũng không làm khổ bản thân nữa, hợp thời quay trở về trạng thái cá mặn như lúc ban đầu.
Cố Văn Quân ban đầu cưỡi ngựa đi ở phía trước, nhưng vì xa nhau một chút liền đã nhớ Phó Gia Hiên đến không chịu nổi, cho nên dứt khoát chui vào trong xe ngựa bầu bạn bên cạnh y.
Phó Gia Hiên ngủ, đùi hắn chính là gối tựa đầu êm nhất, y nóng hắn liền quạt, thậm chí còn hát ru cho y ngủ.
Phó Gia Hiên ăn, hắn liền đút tận miệng, có hắn ở bên cạnh, cơ hồ cả ngày y chỉ cần nằm một chỗ hưởng thụ mà thôi.
Còn về phần Khắc Lạp Tư cùng đoàn người Tây Vực, trong suốt chuyến hành trình vẫn luôn đi theo đội quân của Nhật Nguyệt.
Khắc Lạp Tư cưỡi ngựa, ánh mắt nhìn vào trong chiếc xe ngựa ở xa xa kia, sau đó thở dài một hơi rồi thu hồi tầm mắt.
Hắn biết, hắn đã chẳng còn cơ hội nào nữa rồi.
Trong cuộc chiến với Bắc Mạc, Cố Văn Quân thể hiện ra năng lực vượt trội. Trong khi Khắc Lạp Tư còn đang phân vân lưỡng lự trước một đống ý kiến của đám văn võ bá quan, thì Cố Văn Quân đã có sự lựa chọn chính xác nhất rồi.
Khắc Lạp Tư lòng tự tôn rất cao, nhưng hắn vẫn phải tự nhìn nhận một điều rằng, Cố Văn Quân giỏi hơn hắn về mọi mặt.
...
Ngày bọn họ về tới kinh thành, dân chúng ùa ra đông như trẩy hội, trên mặt ai nấy đều là vui sướng và tự hào.
Dù sao thì, đối mặt với một Bắc Mạc lớn mạnh và hung hãn như vậy, kết cục vốn định trước chính là lưỡng bại câu thương, bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho cảnh sinh li tử biệt.
Thế nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó, Nhật Nguyệt lại không cần máu chảy thành sông đã có thể chiến thắng, hơn nữa còn thuận lợi chiếm được Bắc Mạc.
Này liền có bao nhiêu vui sướng, bao nhiêu tự hào đây?
Cố Văn Quân cưỡi bảo mã dẫn đầu đội ngũ tiến vào Hoàng cung.
Nhật Nguyệt không thể một ngày không có vua, trong thời gian Cố Văn Quân lo chuyện chiến sự, Cố Văn Thành đã quay trở về tạm thời chấp chính.
Văn võ bá quan lúc này đã tập hợp đầy đủ trong triều, Cố Văn Quân và Phó Gia Hiên cùng một số tướng sĩ có quân công hiển hách tiến vào, đủ loại ánh mắt đều đổ dồn về phía bọn họ.
Cố Văn Thành ngồi trên ngai vàng, nhìn nhi tử vẫn luôn khiến mình tự hào kia, trong lòng vô cùng hài lòng, cũng vô cùng yên tâm với quyết định của mình.
Theo thường lệ, sau khi bọn họ thắng trận trở về, đầu tiên chính là vào cung trình diện, sau đó sẽ được vua ban phong hào.
Chỉ là lần này Cố Văn Thành lại không làm vậy. Hắn không dây dưa lòng vòng, mà là trực tiếp đi vào vấn đề, nói ra một câu khiến toàn bộ triều thần kinh sợ.
"Trẫm nay cũng đã có tuổi, quản lí triều chính cũng chẳng còn được tốt như xưa. Hiện tại Quân nhi khải hoàng trở về, năng lực xuất chúng, xét thấy hoàn toàn đủ năng lực để tiếp quản chức vị cao hơn.
Nay trẫm tuyên bố thoái vị, nhườn ngôi lại cho Nhị hoàng tử Cố Văn Quân.
Hy vọng Hoàng nhi sẽ thay trẫm tiếp quản triều chính, khiến cho Nhật Nguyệt ngày càng giàu mạnh, nhân dân được an cư lạc nghiệp, hưởng cảnh thiên hạ thái bình".
Cố Văn Thành sức khỏe tuy rằng xuống dốc, nhưng cũng chưa đến nỗi không thể tiếp tục trị quốc.
Chỉ là, từng có một khoảng thời gian chu du thiên hạ, tận hưởng lạc thú khi làm một người bình thường, hắn liền mê luyến không muốn quay lại chốn Hoàng cung đẹp đẽ nhưng chứa đầy cạm bẫy cùng dối trá này nữa.
Phong cảnh bên ngoài đẹp biết bao, cũng tự do biết chừng nào. Không cần phải nặng đầu suy nghĩ xem người xung quanh mình đang có âm mưu gì, đối đãi với mình là thật lòng hay hư tình giả ý.
Cảm giác làm một ông lão du mục bình thường, đầu đội nón rơm, tay cầm theo cần câu cùng một bàn cờ.
Tìm một bờ sông tùy tiện ngồi xuống, vừa ngắm cảnh câu cá vừa đánh cờ, thậm chí còn có thể gặp người chung chí hướng, vui sướng nói về chuyện nhân sinh.
Vứt bỏ đi uy nghi và quyền lực, hắn trở thành một người thật bình thường. Người dân đối xử với hắn cũng vô cùng bình thường, cũng không cần phải đối diện với loại người luôn tìm đủ mọi cách để lấy lòng hắn nữa.
Như Cố Văn Thành đã nói, những lời của hắn chính là "tuyên bố" chứ không phải "đề nghị". Bá quan văn võ trong triều ít nhiều cũng sẽ có một vài người không đồng ý, chỉ là rốt cuộc vẫn chẳng ai dám đứng ra nói lời nào.
Thứ nhất là ý Cố Văn Thành đã quyết, bọn họ không có quyền, càng không có lá gan để ngăn cản.
Thứ hai là Cố Văn Quân quả thật có đầy đủ năng lực để tiếp quản ngai vàng.
Hơn nữa với công trạng của hắn, bước lên ngôi cửu ngũ chỉ là vấn đề sớm muộn. Hiện tại Cố Văn Thành thoái vị, hắn lên tiếp quản sớm một chút cũng chẳng vấn đề gì.
...
Trong lúc Cố Văn Quân còn đang bận đến chân không chạm đất cho lễ đăng cơ, thì Phó Gia Hiên lúc này đang ở Phó gia thảnh thơi nằm tắm nắng.
Xa cách hai tháng, đã vậy trước đó còn suýt chút đối mặt với sinh li tử biệt, cho nên phu thê Phó gia và Phó Gia Duệ càng thêm yêu thương cưng chiều y đến không có giới hạn.
Phó Gia Hiên thích ăn nhân sâm, điều này trên dưới trong phủ ai cũng biết. Nhan Tuyết Hà vận dụng tất cả mối quan hệ làm ăn mua bán của mình, khắp nơi đi tìm nhân sâm tốt cho y.
Phó Gia Xuyên biết Phó Gia Hiên thích nhất là tiền, cho nên đem đến không biết bao nhiêu vàng bạc, cơ hồ là đem chìa khóa kho bạc trong phủ đều giao luôn cho y, để y có thể thoải mái hưởng thụ việc đếm tiền.
Chỉ là đối với việc này, Phó Gia Hiên tỏ vẻ vẫn là nên để Nhan Tuyết Hà quản lí ngân sách trong phủ thì hơn. Truyện Tổng Tài
Trong phủ nhiều miệng ăn, hằng ngày thu chi đủ thứ đếm không xuể. Phó Gia Hiên mặc dù thông minh lại tính toán rất giỏi, thế nhưng đối mặt với loại chuyện phiền phức này, y vẫn là uyển chuyển từ chối.
Ở yên một chỗ làm cá mặn hưởng thụ cuộc sống chẳng phải rất tốt sao? Y tự rước thêm việc vào người làm gì.
Đếm tiền thì đúng là sướng thật đấy, chỉ là y vẫn thích đếm tiền do chính mình bỏ công bỏ sức làm ra hơn.
Cho nên nói, hiện tại Phó Gia Hiên quay về Phó gia, tận hưởng cuộc sống cá mặn như trước kia.
Mỗi ngày không phải ăn thì chính là ngủ, đã vậy mỗi ngày còn ăn vào không ít đồ tẩm bổ. Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi đã béo lên một vòng, khiến cho thân hình gầy gò trước kia trở nên đầy đặn hơn chút.