• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Gia Hiên đeo một cái túi đồ khá to trên lưng, sau đó được Thái giám dẫn đến Khánh Dương cung của Cố Văn Quân.

Trên đường đi, Phó Gia Hiên hai mắt liên tục nhìn xung quanh để nhận biết đường đi, trong lòng âm thầm tính toán, nếu như canh gác không quá nghiêm ngặt, giữa đêm y còn có thể trốn về thăm nhà thường xuyên hơn.

Phó Gia Hiên bước chân ngắn cũn lon ton chạy theo bước chân của Thái giám, trên vai vác một cái túi đồ to như vậy quả thực trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Chỉ là chỉ có y mới biết, túi đồ tuy lớn nhưng rất nhẹ, bên trong cũng chẳng phải quần áo gì nhiều, đa số đều là tiền giấy mà từ nhỏ tới lớn y tích góp được cùng với số tiền mà đêm qua mẫu thân cho y để phòng thân mà thôi.

Có thể nói, Phó Gia Hiên lần này đi chính là đem hơn một nửa gia tài của mình mang theo vào cung rồi.

Nhưng mà dù sao, ở một nơi xa lạ thế này, có tiền trong người vẫn là dễ nói chuyện, dễ nhờ vả người khác hơn.

Lúc Phó Gia Hiên đến Khánh Dương cung, Cố Văn Quân lúc này đang dùng bữa sáng. Đồ ăn trên bàn vô cùng phong phú, vẫn còn đang nóng hôi hổi, tỏa ra một làn khói trắng nghi ngút.

Phó Gia Hiên âm thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhớ tới hương vị bánh quế hoa hôm trước ở thọ yến của Thái hậu, quả thực là muốn nuốt luôn cả đầu l.ư.ỡ.i.

"Nhị điện hạ, Phó tiểu thiếu gia đến rồi ạ". Thái giám ở một bên thông báo, sau đó nhận được cái gật đầu của Cố Văn Quân liền đã nhanh chóng rời đi.

"Hiên nhi khấu kiến Nhị điện hạ". Phó Gia Hiên lúc này quỳ xuống, hướng Cố Văn Quân cúi đầu.



"Đứng lên đi". Cố Văn Quân phất tay áo, sau đó lệnh cho mấy nha hoàn đứng bên cạnh đi sắp xếp chỗ ở cho Phó Gia Hiên.

Phó Gia Hiên nhìn một bàn điểm tâm vô cùng bắt mắt kia, lưu luyến không rời mà theo chân nha hoàng rời đi.

Đúng là làm hoàng tử sướng thật đấy, chỉ là dùng bữa sáng thôi mà cũng phải bày ra một bàn đồ ăn hoành tráng tới như vậy.

Phó Gia Hiên trong lòng không khỏi ghen tỵ về bản lĩnh đầu thai của Cố Văn Quân.

Phòng của Phó Gia Hiên là phòng ngay cách vách với phòng của Cố Văn Quân, nơi này dường như cũng vừa mới dọn dẹp xong, một chút bụi bẩn cũng không có. Hơn nữa vật dụng trong phòng từ ấm trà đến giường ngủ đều vô cùng ngăn nắp sạch sẽ.

Phó Gia Hiên âm thầm hài lòng, hai nha hoàng kia ngõ ý muốn giúp y sắp xếp hành lí. Dù sao Phó Gia Hiên cũng chỉ bé tẹo như vậy, vẻ ngoài lại còn vô cùng đáng yêu, dĩ nhiên khiến tâm tình thiếu nữ nhộn nhạo.

Chỉ là lại bị Phó Gia Hiên uyển chuyển từ chối.

Đùa sao? Bên trong y cất bao nhiêu là gia sản, nếu để người có lòng gian biết được, há chẳng phải y mất trắng hay sao?.

Đợi hai nha hoàng kia rời đi rồi, Phó Gia Hiên lúc này mới đem y phục cùng một số vật dụng cá nhân của mình sắp xếp vào những chỗ thích hợp trong phòng.

Làm xong hết thảy, trên người Phó Gia Hiên lúc này đã phủ lên một tầng mồ hôi.

Thân thể vốn được chiều chuộng quen rồi, lười biếng thành tính. Mấy năm nay chuyện gì cũng là do Thúy Lan và Thúy Liễu làm giúp, Phó Gia Hiên chẳng cần động tới móng tay.

Hiện tại phải chạy ngược chạy xuôi với cái thân thể vừa nhỏ bé vừa bị chiều hư này, Phó Gia Hiên sâu sắc cảm thấy, bản thân sắp mệt thành cún.

Kế hoạch làm cá mặn ăn no chờ chết của y, chỉ vì một câu của tên cẩu Hoàng đế kia mà trực tiếp phá sản luôn rồi!.

Phó Gia Hiên trong lòng vẫn không ngừng oán hận Cố Văn Thành, thường thường không vui vẫn hay đem hắn ra mắng một trận. Mắng xong cũng thoải mái được đôi chút, chỉ là cẩu Hoàng đế kia mãi mãi cũng không biết được.

Phó Gia Hiên leo lên ghế, tự rót cho mình một tách trà rồi vừa thổi vừa uống. Chỉ là y vẫn chưa quên, bản thân hiện tại liền chính là thư đồng của tên Cố Văn Quân kia.



Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, cho nên ngày đầu làm thư đồng cho người ta cũng không thể lười biếng như vậy được.

Nghĩ như vậy, Phó Gia Hiên uống nốt phần nước trà còn lại, sau đó liền tuột xuống ghế, mở cửa phòng ra rồi chạy qua chỗ Cố Văn Quân.

Cố Văn Quân hiện tại đã dùng xong bữa sáng, nha hoàng lúc này đang lần lượt mang đồ ăn thừa dọn xuống.

Phó Gia Hiên nhìn một màng này, trong lòng không khỏi âm thầm tiếc hận. Sao có thể lãng phí tới như vậy chứ? Trong khi đó bụng y hiện tại đã đói meo, còn tên kia thì chỉ gắp vài đũa liền đem tất cả dọn xuống?!.

Cố Văn Quân lúc này nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Gia Hiên đã nhăn tít lại, không hiểu sao trong lòng có chút buồn cười.

Vật nhỏ này cũng thú vị thật đấy, y càng như vậy, hắn càng nổi lên tâm tư muốn trêu chọc nhiều hơn.

"Lại đây". Cố Văn Quân vẫy tay với Phó Gia Hiên đang thất thần bên kia.

"Nhị điện hạ có gì sai bảo ạ?!". Phó Gia Hiên nén xuống cơn đói và cơn giận, mỉm cười niềm nở nhìn Cố Văn Quân.

Cố Văn Quân không đáp lời, hắn lúc này đứng dậy đi tới thư phòng, Phó Gia Hiên chỉ có thể chạy bước ngắn theo chân hắn.

"Có biết mài mực không?". Cố Văn Quân lúc này tự mình trải giấy tuyên thành, sau đó mới quay sang hỏi Phó Gia Hiên.

"Biết ạ". Phó Gia Hiên gật đầu, sau đó liền bắt đầu mài mực. Nếu ngay cả mài mực cũng không biết, vậy thì Phó Gia Hiên y quả thực quá vô dụng rồi.

Đã nhìn qua Thúy Lan và Thúy Liễu tỷ mài mực không biết bao nhiêu lần, với một người học một hiểu mười như y thì chuyện này quá mức đơn giản.

Chỉ là, chung quy lý thuyết và thực hành vẫn có điểm khác biệt rất lớn. Phó Gia Hiên đúng là mài được mực thật, nhưng là mực lại văng khắp nơi, dính lên mặt và cả y phục.

Phó Gia Hiên không hề hay biết, vẫn cứ miệt mài đứng mài mực, lâu lâu còn dùng tay lau lau mồ hôi trên trán, khiến trên mặt càng lấm lem hơn.

Cố Văn Quân uyển chuyển tránh né số mực vô ý bắn ra bên ngoài, sau đó nhìn đến khuôn mặt của Phó Gia Hiên, xấu xa mà phụt cười. Chỉ là hắn rất nhanh đã trấn tĩnh lại, nắm tay đặt trên miệng giả vờ "khụ" một tiếng.



Hắn không hề có ý định nói cho Phó Gia Hiên biết, cứ như vậy tiếp tục luyện chữ, thỉnh thoảng nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn dính đầy mực đen thui kia, khóe môi liền khẽ nhếch lên.

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi". Cố Văn Quân mặc dù muốn chơi xấu trêu chọc Phó Gia Hiên, nhưng chung quy vẫn là không muốn nhìn y phải chịu khổ.

Nhìn y đứng đã có chút mỏi chân, hắn liền cho y đi nghỉ ngơi. Sau đó lại từ trong ngăn bàn lấy ra một cái hộp gỗ.


"Cái này cho ngươi". Cố Văn Quân đem hộp gỗ đưa cho Phó Gia Hiên.


Hắn còn chưa quên ánh mắt thèm thuồng ban nãy của y đâu, tiểu tham ăn này nhất định là rất đói rồi.


"Đa tạ Nhị điện hạ!". Phó Gia Hiên hai mắt sáng rỡ tiếp nhận lấy hộp gỗ. Tuy rằng còn chưa mở ra, thế nhưng mùi hương của bánh ngọt vô cùng thơm ngon liền đã xộc thẳng vào mũi y rồi.


"Quay trở về nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai chúng ta sẽ phải đến chỗ Thái phó để học rồi". Trước khi Phó Gia Hiên rời đi, Cố Văn Quân vẫn không quên dặn dò.


"Hiên nhi đã biết rồi ạ". Có đồ ăn ngon, Phó Gia Hiên liền dễ nói chuyện hơn hẳn, thái độ cũng niềm nở vô cùng.


Y đột nhiên cảm thấy, tên Cố Văn Quân này cũng không đáng ghét như y đã nghĩ.


Chỉ là, đợi đến khi nhìn thấy khuôn mặt lấm lem của mình trong gương. Lại nhớ đến khuôn mặt nhịn cười đến nghẹn đỏ của Cố Văn Quân, Phó Gia Hiên liền đem tất cả ý nghĩ tốt đẹp về hắn trước đó, rút lại toàn bộ!!!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK