• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Gia Hiên ngủ đến tận chiều tối mới chịu dậy, sau khi cơm nước tắm rửa xong xuôi liền ôm tập sách đến tìm Cố Văn Quân thỉnh giáo.

Cố Văn Quân quả thực cũng là một người vô cùng tài giỏi, cách giảng giải chẳng hề thua kém Thái phó. Sau khi Phó Gia Hiên ngộ ra được vấn đề liền làm bài đến thực suôn sẻ.

Trước khi kết thúc, Cố Văn Quân còn đưa cho y một quyển thư tịch viết về cách dùng từ trong cổ ngữ. Phó Gia Hiên dĩ nhiên không khách khí, nhận lấy xong còn biếu cho hắn một nụ cười thương mại tươi rói.

Sáng hôm sau Phó Gia Hiên thần thanh khí sảng theo chân Cố Văn Quân đến lớp. Hôm nay bọn họ đến có hơi sớm, cho nên trong lớp chỉ mới có vài người tới.

Phó Gia Hiên mở sách ra đọc lại một chút, chỉ là ngồi được một lúc thì lại đột nhiên buồn đi nhà xí. Y lúc này nói với Cố Văn Quân một tiếng, sau đó liền nhanh chóng chuồn đi.

Chỉ là vừa đến trước cửa nhà xí, Phó Gia Hiên liền nghe thấy âm thanh người khác đang nói chuyện.

Y vốn cũng không muốn nghe lén người khác nói chuyện đâu, thế nhưng lại vừa vặn nghe thấy có người nhắc đến mình, cho nên không khỏi khựng lại.

"Đại hoàng tử, thuốc ở đây ạ.



Ngài yên tâm, thuốc này không màu, không mùi cũng không vị, chắc chắn tên tiểu tử Phó gia kia không nếm ra được có cái gì kỳ lạ đâu".

Mã Tranh lúc này lén lút móc ra một cái gói giấy, bên trong đựng một ít thuốc bột màu trắng.

"Làm tốt lắm". Cố Văn Vũ nhận lấy gói giấy nhỏ kia, sau đó đem tất cả đổ vào trong một cái cốc nước.

Túi giấy này ấy hả? Còn cái gì khác ngoài thuốc xổ đâu?

Hắn muốn Phó Gia Hiên kia ôm nhà xí cả ngày hôm nay, tốt nhất là đau bụng quá không cầm lại được, trực tiếp xổ ra ngay ở trong lớp luôn.

Tới lúc đó chẳng những y bị xấu mặt, mà cả lớp còn được nghỉ luôn một ngày, vậy thì còn gì bằng?!.

Cố Văn Vũ đổ thuốc xổ vào cốc xong còn hung ác phun vào đó một ngụm nước bọt, sau đó lấy que gỗ rơi trong nhà xí ra khuấy lên toàn bộ hỗn hợp ma quỷ kia.

Mã Tranh ở một bên che miệng lại, sau đó cũng ác liệt cười cười.

Phó Gia Hiên ở bên ngoài đứng nghe hết toàn bộ, sắc mặt liền tối xuống.

Y nhớ hình như bản thân chưa từng chọc tới trên người Cố Văn Vũ mà nhỉ? Vì cớ gì hắn lại đột nhiên nhắm vào y như vậy? Còn bày ra loại chuyện hèn hạ như thế để hãm hại y.

Chỉ là, nếu đã dám chọc tới trên đầu y, vậy thì hắn cũng nên nếm qua hậu quả cho việc làm ngu ngốc này của mình.

Phó Gia Hiên bình tĩnh quay trở về lớp, ngồi vào bàn tiếp tục lấy sách ra đọc.



Quả nhiên ngay sau đó, Cố Văn Vũ và Mã Tranh liền theo sau đi vào. Cố Văn Vũ và Mã Tranh trên tay đều cầm theo cốc nước, bộ dáng giống như vừa đi lấy nước trở về, thuận tiện lấy dư ra một ly cho Phó Gia Hiên vậy.

"Ngươi còn nhỏ như vậy đã phải nổ lực như thế, quả thực có chút lao lực. Cái này là nước nhân sâm nha hoàng của cung ta vừa nấu xong, hiện tại tặng cho ngươi xem như quà gặp mặt". Cố Văn Vũ nhìn Phó Gia Hiên, hài hòa mỉm cười.

Chỉ là, Cố Văn Vũ dù sao cũng mới chỉ là một đứa nhóc mười mấy tuổi đầu, cho nên làm sao có thể che giấu được toàn bộ cảm xúc?

Đáy mắt nồng đậm chán ghét xen lẫn hả hê khi hãm hại người khác, tất cả đều không qua được ánh mắt của Phó Gia Hiên.

"Đa tạ Đại hoàng tử". Phó Gia Hiên đứng dậy, cung kính hướng hắn nhận lấy cốc nước "nhân sâm" kia. Truyện Đông Phương

Đợi Mã Tranh và Cố Văn Vũ về lại chỗ ngồi, Phó Gia Hiên lúc này lại cầm lấy cốc nước kia và một quyển sách đứng dậy, sau đó đi về phía bàn của hai người bọn họ.

"Hiên nhi nghe nói, Đại hoàng tử kiến thức uyên bác hơn người. Hiên nhi ngu muội, cho nên muốn thỉnh giáo Đại hoàng tử một số câu, có được không ạ?". Phó Gia Hiên mỉm cười bày ra bộ dáng lấy lòng.

"Được rồi, mau ngồi xuống đi, muốn hỏi câu nào?". Cố Văn Vũ trong lòng mặc dù chán ghét, thế nhưng vừa nghe câu "uyên bác hơn người" của Phó Gia Hiên liền như mở cờ trong bụng.

Phó Gia Hiên ngồi xuống bên cạnh Cố Văn Vũ, sau đó tùy tiện chỉ vào mấy câu thơ cổ mà hôm qua vừa mới học xong, nhờ hắn giải nghĩa ra giúp mình.

Chỉ là không ngờ tới, sắc mặt Cố Văn Vũ liền lập tức cứng lại.

Hắn cũng có hiểu mấy cái câu này đâu, làm sao mà giảng với giải cái gì? Chỉ là, không thể cứ như thế bị bẻ mặt được.

Cố Văn Vũ âm thầm cắn răng, sau đó vắt óc suy nghĩ lời giảng của Thái phó hôm qua. Chỉ là hôm qua hắn cũng chẳng mấy tập trung, thơ cổ lại khó, cho nên làm sao nhớ nổi được chữ nào?.

Nhưng mà mặt mũi của Cố Văn Vũ hắn không thể bị vứt đi như vậy được, chưa kể, Phó Gia Hiên ban nãy còn khen hắn là "uyên bác hơn người" nữa.


Trên trán Cố Văn Vũ toát mồ hôi, hắn nhìn ngó xung quanh, xác định không có ai chú ý đến liền âm thầm hạ quyết tâm.


Phó Gia Hiên này nhỏ như vậy, chắc chắn nghe cũng không hiểu cái gì đâu, hắn tùy ý bịa ra một chút là được thôi mà.


Phó Gia Hiên ở một bên nghe Cố Văn Vũ nói hưu nói vượn, một bên gật gật đầu, thậm chí còn hướng Cố Văn Vũ khen lấy khen để.


Cố Văn Vũ lòng hư vinh bị Phó Gia Hiên làm cho trỗi dậy, khí huyết sôi trào mà bắt đầu bịa ra nhiều thứ hơn nữa, nói đến vô cùng hăng say.


Chỉ là hắn không hề biết, khi Mã Tranh lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, khi hắn đang hăng say "giảng bài", thì Phó Gia Hiên liền đã tiện tay tráo đổi hai cái cốc nước trên bàn với nhau rồi.


Phó Gia Hiên làm xong hết thảy, Thái phó lúc này cũng vừa vặn đến lớp. Y cúi đầu cảm kích Cố Văn Vũ một lần nữa, sau đó mới quay về chỗ ngồi.


Cố Văn Vũ tâm tình rất tốt, vừa giảng bài cho Phó Gia Hiên xong liền có chút khát khô cả họng. Hắn lúc này cầm lấy cốc nước trên bàn, "ừng ực" hớp vào một ngụm to.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK