Mỗi màu đều được đựng trong một cái hủ khá to, cho nên Phó Gia Hiên đành phải đích thân đi chế tạo một cái khay pha màu.
Bởi vì có Thúy Lan và Thúy Liễu ở bên cạnh hỗ trợ, cho nên Phó Gia Hiên cũng rất nhanh đã làm xong một cái khay pha màu hoàn chỉnh.
Y lúc này nhanh chóng đem màu đổ vào từng cái khuôn nhỏ, sau đó cầm cọ vẽ bắt đầu lên màu cho từng bức tranh một.
Những bức tranh với hai màu đen trắng vô cùng tẻ nhạt, sau khi qua bàn tay khéo léo của Phó Gia Hiên, khung cảnh, con người động vật ngày càng trở nên thật sinh động bắt mắt.
Nét vẽ của Phó Gia Hiên thuộc loại mềm mại tinh tế, đường nét vô cùng nhu hòa. Y còn từng tìm hiểu qua về cách phối màu, cho nên màu sắc trên bức tranh của y lúc này vô cùng hòa hợp với nhau.
Chỗ nên đậm thì đậm, chỗ nên nhạt thì nhạt, nhấn nhá rất điêu luyện tạo ra một bức tranh đầy tính nghệ thuật.
Ban đầu những bức tranh trắng đen kia cũng đã được xem là rất tốt rồi, hiện tại còn được điểm tô thêm màu sắc thì quả thực không còn lời nào để chê cả.
Thúy Lan và Thúy Liễu ở một bên chăm chú nhìn, bọn họ giống như thật sự nhìn thấy cảnh trong tranh hiện ra ngoài đời thật vậy. Bọn họ thật sự muốn kinh ngạc thốt lên, nói cho mọi người biết rằng tiểu thiếu gia nhà mình tài giỏi cỡ nào.
Chỉ là sợ làm phiền đến Phó Gia Hiên, nên cả hai đều liều mạng nhịn lại, chỉ là hai mắt thì lại sáng rỡ như đèn pha, nhìn chằm chằm Phó Gia Hiên như nhìn thấy quốc bảo vậy.
Tuy rằng Phó Gia Hiên vẽ thì vẽ rất chăm chỉ, nhưng thời gian ngủ nghỉ vẫn rất có quy luật. Sau khi ăn điểm tâm sáng xong, y liền đi tiêu thực một vòng, sẵn tiện vận động để có một cơ thể khỏe mạnh.
Tiếp đó chính là ngồi vào bàn, tiếp tục vẽ vẽ tô tô. Đến giờ cơm trưa thì đi ăn, lại vận động tiêu thực một hồi rồi quay trở về ngủ trưa. Buổi chiều tỉnh dậy thì cũng đã tới giờ cơm chiều, sau đó tắm rửa xong cũng đã đến tối.
Lúc này Thúy Lan và Thúy Liễu sẽ đốt đèn dầu lên để y tiếp tục việc vẽ tranh. Đến tầm tám giờ tối thì tắt đèn đi ngủ. Mấy ngày nay cuộc sống của Phó Gia Hiên đều cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Phó Gia Hiên làm việc rất có chừng mực, mệt thì nghỉ ngơi, không bao giờ làm việc gì quá sức. Bởi vì y cũng chưa từng quên lời hứa với bản thân rằng, kiếp này y nhất định phải làm một con cá mặn, cả đời yên ổn sống an nhàn.
Mười mẫu truyện ngụ ngôn được đóng thành một cuốn sách tương đối dày. Phó Gia Hiên mất trọn vẹn một tuần để hoàn thành nó. Y lúc này buông bút, sau đó hài lòng nhếch môi cười.
Phó Gia Hiên vươn vai, quay sang định nhờ Thúy Lan hay Thúy Liễu rót giúp mình một cốc nước, nhưng lại chẳng thấy có ai ở trong phòng cả.
Phó Gia Hiên nghi hoặc bước ra khỏi phòng, liền vừa vặn nhìn thấy hai người bọn họ đang ngồi trong sân cùng nhau tán gẫu.
"Lan tỷ, tỷ nghe gì chưa? Hình như trong phủ chúng ta có thêm người mới đó". Thúy Liễu vừa nói vừa bỏ một múi quýt vào trong miệng, chỉ là nhầm ngay quả quýt chua, cho nên nhịn không được mà nhăn mặt lại.
"Người mới? Ý muội là cái cô nương bán thân chôn cha gì kia ấy hả?". Thúy Lan chậm rãi uống một hớp trà, quay sang tò mò hỏi Thúy Liễu.
"Đúng đúng đúng, chính là nàng ta!
Nghe nói là treo bảng bán thân chôn cha ngay giữa chợ. Phu nhân và lão gia vừa vặn đi ngang qua, nghe xong hoàn cảnh liền động lòng thương xót. Phu nhân bỏ ra mười lượng bạc để giúp đỡ nàng ta.
Nàng ta nhận tiền, nhưng nhất quyết không chịu nhận không công như vậy, muốn đến phủ chúng ta làm công để trả nợ.
Phu nhân vốn chỉ muốn giúp người, nhưng khuyên can mãi nàng ta vẫn nhất quyết không chịu cho nên đành phải dắt về phủ.
Nàng ta hình như tên Dương Giai Châu, xem ra cũng có chút nhan sắc. Tính nết ôn hòa, nghe kể như vậy thì chắc là một người có lòng tự trọng rất cao.
Phu nhân phân phó cho nàng ta đến viện của đại thiếu gia để phụ trách việc quét dọn. Chưa tính đến chuyện đại thiếu gia là người vô cùng sạch sẽ ngăn nắp. Hơn nữa dạo gần đây đại thiếu gia đi sớm về muộn, cho nên cũng chẳng cần phải quét dọn cực nhọc cái gì.
Phu nhân quả đúng là thương người thật đấy". Nói một thôi một hồi, Thúy Liễu liền đúc kết lại thành một câu cảm thán.
Có ai được như phu nhân nhà bọn họ cơ chứ? Có ai sẽ tùy tiện bỏ ra mười lượng bạc để giúp người như thế này sao? Cho dù có giàu nứt đố đổ vách thì cũng chưa chắc có mấy người làm được như vậy đâu.
"Ối, tiểu thiếu gia vẽ xong rồi à?". Thúy Lan lúc này gật gù xem như đồng tình, sau đó dư quang ánh mắt nàng nhìn thấy bóng dáng Phó Gia Hiên liền nhanh chóng hô lên.
"Vâng ạ. Đã vẽ xong rồi. Hai tỷ đang nói gì vậy? Kể cho đệ nghe với!". Phó Gia Hiên gật gật đầu, sau đó liền chạy tới ngồi vào bàn, một bộ dáng chuẩn bị hóng chuyện.
Ở mãi trong phòng vô cùng buồn chán, cho nên Phó Gia Hiên thường thu thập tin tức từ Thúy Lan và Thúy Liễu. Cho nên nói, đây cũng không phải lần đầu tiên y tham gia "tám chuyện" cùng hai người bọn họ.
"Cũng không có cái gì đặc biệt, chỉ là gần đây mẫu thân ngài có thu lưu một cô nương bán thân chôn cha. Nàng ta tên là Dương Giai Châu, hiện đang phụ trách việc quét dọn ở chỗ của đại thiếu gia đấy.
Lát nữa ăn cơm, chúng ta đi ngang qua viện của đại thiếu gia thì tiểu thiếu gia sẽ thấy thôi". Thúy Lan sơ lược tóm gọn lại mọi chuyện rồi kể cho Phó Gia Hiên, nói xong còn dúi vào tay y một tách trà hoa sen nóng hổi.
"Thì ra là vậy. Mẫu thân vốn rất thương người, cô nương kia lại tội nghiệp như vậy, đúng là nên giúp đỡ một chút". Phó Gia Hiên gật gật cái đầu nhỏ, thổi thổi tách trà trong tay rồi nhấp vào một ngụm.
"À đúng rồi, các tỷ có biết chỗ nào chuyên in ấn xuất bản ra thoại bản hay không? Đệ muốn tới đó một chuyến". Phó Gia Hiên ngồi một lúc liền nhớ ra mục tiêu kiếm tiền ban đầu mình đặt ra, cho nên liền lên tiếng hỏi hai người bọn họ.
"Hả? Tiểu thiếu gia, in ấn là làm cái gì vậy? Nhưng mà chỗ xuất bản thoại bản thì có một chỗ tương đối lớn, cũng ngay gần phủ của chúng ta thôi, nếu ngài muốn đi thì ngày mai chúng ta liền đến đó".
Thúy Liễu có hơi khó hiểu gãi gãi đầu, sau đó liền nghĩ tới chỗ chuyên bán thoại bản lớn nhất nhì kinh thành kia.
Phó Gia Hiên nghe xong cũng bất ngờ.
Ngay cả thiết bị in ấn cũng chưa có? Vậy bọn họ xuất bản ra thoại bản kiểu gì vậy? Toàn bộ đều là viết tay cả sao? Trách không được giá thành lại tương đối cao như vậy.