"Các ngươi ở đây có bắt được con cua nào hay không? Chúng ta bên này có đấy, có muốn chúng ta chia cho không". Khi Chương Vân đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì sau lưng truyền đến tiếng gọi, nhất thời tất cả mọi người dừng cười đùa lại, quay đầu nhìn lại, thì thấy Thường Trụ, Phong Tử hai người đứng ở chỗ thật xa hét lớn.
Các cô nương nghe thấy bắt được con cua, vội vàng ngừng cười đùa, đi đến bờ suối, lau khô nước ở chân, mang giày và tất vào rồi chạy đến chỗ nhóm các chàng trai bên kia. Chương Vân cũng dừng lại suy nghĩ, đứng dậy cùng mọi người đi dạo.
Rốt cuộc, bọn hắn so với các nàng cũng lợi hại hơn, chỉ mới một lúc mà đã bắt được một đống con cua, mặc dù cái đầu nó không lớn, nhưng chất đống hai bên bờ cỏ trên mặt nước, nhìn thấy cũng không ít.
Nhìn thấy nhiều con cua thế này, các cô nương đều vây quanh đi lại, Phong Tử không biết hái lá cây lớn từ lúc nào, đặt xuống mặt đất, nhặt một ít cua bỏ vào, gói lại rồi phân phát cho các nàng.
Các cô nương đều nhận lấy, cảm giác những con cua trong lá di chuyển rất nhiều, tất cả đều cười đùa lên.
Chương Vân đi cuối cùng, khi phân chia hết cho các nàng, Phong Tử kiễng chân quay lại, nhìn thấy phía sau thấy bóng người nàng, vội vàng cầm bao lá cua ôm lên, đi qua chào đón.
"Này, Vân nhi, đây là của ngươi." Chương Vân trong lòng đang có tâm sự nên hơi lơ đễnh, thấy các cô nương khác đều được chia cua, nhưng nàng lại không biết sao lại thế, lúc này Phong Tử đưa đi qua, mới hồi tỉnh lại, vội duỗi tay ra nhận:" Cảm ơn Phong ca, thật ra ngươi có thể đưa cho đại ca của ta cũng được, không cần cố ý chạy tới đưa cho ta".
Phong Tử nghe xong lời nàng, có chút xấu hổ, hơi cúi đầu xuống, đưa tay gãi gãi đầu, lắp bắp nói: "Không có việc gì ... không có việc gì, ta ...ta bây giờ sẽ đưa cho Trình Tử". Phong Tử nói chuyện, muốn vươn tay cầm lại gói cua đưa cho Chương Trình, nhưng mà bao gói cua Chương Vân đã cầm rồi, hắn không biết nên làm thế nào để cầm lại, nên hơi có chút lúng túng, ngại ngùng.
Thấy bộ dạng lúng túng của hắn như vậy, Chương Vân phốc xuy nở nụ cười: "Phong ca, ta cũng chỉ thuận miệng nói thôi, không đưa cho đại ca của ta, mà ta cầm mấy cũng giống nhau".
Phong Tử nghe xong bất giác thở phào nhẹ nhõm, hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt tươi cười của Chương Vân, sau tai trở nên đỏ bừng, không nói lời nào nữa liền xoay người bỏ chạy.
Nhóm các cô nương đều đã nhận được qua, nhìn sắc trời cũng không còn sớm nữa, dù sao lúc này không vội xuống ruộng, nhưng trong nhà vẫn còn có việc nên mọi người không chậm trễ nhiều, đợi các chàng trai từ dưới suối lên bờ mang giày rồi cùng nhau xuống núi.
Khi đến bên ngoài sân hàng rào nhà Chương gia, mọi người chào tạm biệt ba huynh muội bọn họ rồi tất cả lên đường tự về nhà mình. Lúc ba huynh muội đi vào trong sân, Chương Hữu Khánh còn chưa có trở về, vì vậy Chương Trình liền quay đầu chạy đi ra ruộng tìm cha.
Khi mặt trời đã ngả về phía tây, hai cha con Chương gia mới cầm theo nông cụ trở lại, vừa bước vào cửa, Chương Hữu Khánh đã kêu lên: "Nương bọn nhỏ ơi."
Chu thị nghe được tiếng gọi, chạy ra khỏi phòng bếp, lau tay lên tạp dề đi qua, cười nói: "Gọi ta có chuyện gì đó?".
"Khi ta vừa trở về, thì nghe được tin rằng cha của Đinh Tử bị gãy chân, lúc này người trong nhà đang đi tìm gặp Lâm đại phu ". Chương Hữu Khánh đem sự việc nói cho Chu thị biết.
Chu thị nghe xong vội vàng hỏi: "Ôi, sao lại có chuyện như vậy, chúng ta ăn xong cơm thì đi sang nhà hắn hỏi thăm một lát".
Chương Hữu Khánh cũng có ý này, vội gật đầu đồng ý, Chương Vân đang đứng ở trong bếp, cũng nghe được tiếng cha nương nói chuyện, mày không khỏi cau lại, chỉ mới buổi trưa đã nhận được tin vui vẻ của Đinh Tử và Xuân Hoa, thế nào mới có một lúc mà gia đình Đinh Tử lại xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ việc hôn nhân của hai người vì thế mà bị trì hoãn thôi.
Sau khi ăn cơm chiều xong, Chương Hữu Khánh đưa Chu thị đến nhà Đinh Tử, Chương Trình vì lo lắng cho Đinh Tử nên cũng đi theo. Lúc bọn họ trở về, trời đã nhá nhem tối, bây giờ trời nóng lên nên mọi người cũng không có ngủ sớm như lúc trước, Chương Vân và Chương Hưng đang ngồi trên ghế dài trong sân hóng mát.
"Cha, nương, chuyện sao rồi ạ?" Chương Vân thấy cha nương, và đại ca trở về vội đứng dậy nghênh đón, hỏi lên.
Chu thị lắc đầu buồn bã nói:"Lâm đại phu đã đến xem qua, nói cha Đinh Tử bị ngã rất nặng, chỉ sợ sau này phải nằm ở trên giường, nếu muốn đi lại lần nữa, chỉ sợ sẽ khó khăn".
Chương Vân nghe đến đây liền cảm thấy trong lòng thật lạnh, ban đầu đang còn rất tốt, con trai cũng sắp đính hôn, đột nhiên lại xảy ra chuyện này, chắc người trong nhà Đinh Tử nhất thời không thể nào tiếp nhận được.
"Lâm đại phu còn nói, để chắc chắn hơn, bảo bọn họ đi lên thị trấn tìm đại phu chuyên trị gãy ngã đến nhìn xem, nói không chừng có thể tìm được phương pháp chữa cũng nên, bây giờ mọi người cũng chỉ có thể trông chờ vào việc này thôi". Chu thị tiến lên vỗ nhẹ tay Chương Vân nói.
Trong lúc nhất thời, người nhà Chương đều thở dài thổn thức không thôi, cũng không có tâm trạng nói gì nữa, mọi người đều đi rửa mặt tay chân rồi lên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau khi Chương Hữu Khánh mang theo Chương Trình xuống ruộng làm việc, Chu thị còn đặc biệt dặn dò phải cẩn thận hơn một chút, quả thật mọi người trong lòng đều có chút sợ hãi khi thấy nhà Đinh Tử xảy ra chuyện như vậy.
Chương Vân tuy rằng trong lòng thở dài, nhưng việc nhà vẫn phải làm như cũ, khi hai mẹ con đang phân công làm việc nhà thì trước buổi trưa, ngoài sân đột nhiên có một người chạy vào.
Chương Vân đang ngồi xổm trong sân sờ trứng từ ổ cỏ, nghe thấy động tĩnh, liền nhìn về phía cổng sân, thì thấy Xuân Hoa cúi đầu chạy vào.
Chương Vân vội vàng đứng dậy đi qua hướng Xuân Hoa bên kia, "Xuân Hoa, ngươi không sao chứ." Nhà Đinh Tử xảy ra chuyện không may, Xuân Hoa là con dâu tương lai, trong lòng nhất thời khó chịu, nên Chương Vân đi qua, đã nghĩ an ủi vài câu.
Nào đâu biết rằng, Xuân Hoa nghe thấy giọng nói của Chương Vân, đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, đi lên cuống quýt nói:"Vân nhi, ngươi giúp ta đi, mau tìm cho ta một chỗ trốn, nếu nương ta tìm đến thì ngươi hãy nói là không thấy ta qua".
Sau khi dứt lời, Xuân Hoa nhướng mi đầy nước mắt nhìn Chương Vân với ánh mắt cầu xin, Chương Vân không kịp suy nghĩ nhiều, lôi kéo Xuân Hoa vào trong phòng mình, an ủi nàng đang có chút hoảng hốt ngồi xuống giường.
"Đừng lo lắng, ta sẽ đi ra bên ngoài, nếu thấy nương ngươi đến, sẽ nói với nàng, ta nghĩ nương ngươi cũng không thể xông vào nhà đâu". Chương Vân lôi kéo tay Xuân Hoa, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của nàng, rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Chương Vân vừa đi qua sân, đi tới ngoài cửa phòng bếp, thì ngoài sân hàng rào liền có tiếng hô: "Vân nhi, Xuân Hoa có tới tìm cháu hay không?".
Chương Vân nhìn lại, thấy nương Xuân Hoa là Phùng thị lo lắng chạy tiến vào, nàng liền quay người đi ra cười nói: "Thím, sao lại đến nhà chúng cháu tìm Xuân Hoa, hôm nay cháu luôn ở nhà, cũng không thấy nàng qua đây".
Phùng thị có chút nghi ngờ nhìn xung quanh, đột nhiên bước nhanh về phía trước phòng của Chương Vân, Chương Vân nhích người đi tới, tự nhiên không ngăn Phùng thị lại, cười nói:" Thím, nương cháu đang làm bánh nướng áp chảo trong bếp, tính toán để ăn cơm chiều, vừa vặn thím đến đây rồi thì hãy mang một chút về ăn". Nói xong liền nắm lấy khuỷu tay Phùng thị, muốn đưa nàng vào phòng bếp.
Phùng thị lúc này nào có tâm tư ấy, vội cười từ chối:"Thím cảm ơn Vân nhi, ta còn có việc nên phải đi rồi, lần sau sẽ đến thưởng thức tay nghề của nương cháu". Nơi xong liền chạy đi ra ngoài cổng sân.
Chương Vân vội vàng chạy ra theo ngoài cổng sân, nhìn thấy Phùng thị đang bước nhanh đi trên con đường nhỏ, chờ một lúc thấy đã đi xa, mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người chạy vào phòng mình rồi đóng chặt cửa lại.
"Vân nhi, có phải nương ta đã tới hay không?". Xuân Hoa thấy Chương Vân tiến vài, vội đi tới nắm lấy tay nàng, sốt ruột hỏi.
"Không sao, ta vừa rồi chính mắt nhìn thấy nương ngươi đi xa rồi." Chương Vân vội vàng nói an ủi.
Xuân Hoa nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, toàn thân giống như quả bóng cao su xì hơi, đặt mông ngã về phía sau giường, cúi đầu rơi lệ.
Chương Vân nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói: "Xuân Hoa, đến cùng là có chuyện gì? Ngươi nếu tin tưởng ta, có thể nói ra, so với để nghẹn trong lòng còn tốt hơn".
Xuân Hoa nghe xong, thân mình run lên, chậm rãi ngẩng mặt lên, nước mắt trên mặt đã dán thành một mảnh, Chương Vân vội vàng lấy khăn mặt nhẹ nhàng lau nước mắt trên nàng.
Xuân Hoa nắm lấy tay Chương Vân, nghẹn ngào nói:"Vân nhi, ta nên làm gì bây giờ, nương ta nhất định lôi kéo ta đến nhà Đinh Tử để nói cho rõ ràng không cùng nhà bọn họ đính hôn nữa, việc này xảy ra đột ngột, mà ta cũng không còn cách nào khác, quanh đây cũng không có gia đình nào khác nên chỉ có thể chạy trốn đến nhà ngươi".
Chương Vân trong lòng liền thắt lại, nghĩ đến biểu hiện ngày ấy của Xuân Hoa và Đinh Tử, hai người rõ ràng là có tình ý với nhau, nhưng đột nhiên bị gẫy cẩu bổng đánh gãy uyên ương, khiến cho Xuân Hoa không khỏi hoảng sợ, mà nhà Đinh Tử vốn cũng đã xảy ra chuyện như vậy, lại thêm vụ này nữa, e rằng càng ngày càng nghiêm trọng, Đinh Tử làm sao mà chịu đựng được.
Khi Xuân Hoa nói chuyện, giọng nghẹn ngào, nước mắt cứ thế tuôn ra, cho dù Chương Vân có lau thế nào đi chăng nữa cũng không thể lau hết được.
"Xuân Hoa, nếu ngươi không muốn từ hôn, cần phải nói rõ ràng ra với nương ngươi, chứ nếu trốn như vậy, thì phải trốn đến lúc nào".Chương Vân vươn tay ra, vỗ nhẹ vào lưng Xuân Hoa, mặc dù lời này không có tác dụng an ủi, nhưng nàng vẫn nói rằng ẩn rằng trốn tránh không thể giải quyết vấn đề.
"Ta đã nói rồi, nhưng nương ta nói ... Cha Đinh Tử phế đi rồi, không còn người trụ cột trong gia đình, gia đình họ vẫn có thể tồn tại được, nhưng nếu ta gả qua đó thì cuộc sống sẽ rất khổ sở", Xuân Hoa nghẹn ngào đem lời nói ra.
Chương Vân cau mày, mặc dù hành động này của Phùng thị như bỏ thêm đá xuống giếng, nhưng cũng là xuất phát từ tâm đau xót cho con gái, cái này cũng không sai, chẳng thể trách được. Nếu Xuân Hoa gả qua nhà Đinh Tử, chắc chắn cuộc sống sẽ trải qua rất khó khăn, nghĩ đến đây, Chương Vân không biết nên nói gì, làm sao được cả.
Trong lúc nhất thời căn phòng trở nên rất yên lặng, chỉ có tiếng Xuân Hoa khóc nức nở, mãi đến khi Chu thị thấy con gái không có trong sân, mới mở cửa phòng vào tìm, thì thấy Xuân Hoa đang ngồi khóc.
"A, Xuân Hoa, cháu bị sao vậy?" Chu thị đi vài bước đến mép giường, ôm Xuân Hoa vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng nàng, nhẹ nhàng nói: "Có chuyện gì không giải quyết được, có thể nói với đại nương không, xem ta có thể giúp được cháu hay không ".
Chương Vân nhìn Xuân Hoa, thấy nàng không có ý định ngăn cản, liền đem chuyện nói ra cho Chu thị biết, sau khi nghe xong Chu thị chau mày: " Xuân Hoa, đừng khóc, đây là đại sự cả đời của cháu, nương cháu dù sao cũng phải nghe một chút ý tứ của cháu mới được, cháu đi về cùng với đại nương, ta sẽ cùng nương cháu nói chuyện".
Chu thị nói xong liền kéo Xuân Hoa dậy, lau nước mắt trên mặt nàng rồi dẫn nàng ra khỏi phòng, Chương Vân cũng vội vàng đứng dậy, cùng đi ra ngoài với các nàng.
"Đại nương , cháu sợ ..." Xuân Hoa vừa bước ra khỏi phòng liền thu người lại trở về, trong lòng nàng vẫn chưa hạ quyết tâm, không biết có nên đi gặp nương mình hay không.
"Đừng sợ, có đại nương ở đây, hơn nữa, cháu cũng không thể cả đời không gặp nương đi, dù sao chuyện đã rồi, vẫn phải mở miệng nói rõ ra mới có thể giải quyết được". Chu thị vỗ nhẹ lưng Xuân Hoa để khích lệ nàng, Xuân Hoa nghe lời này xong, trầm ngâm một hồi, cuối cùng cũng cất bước chân theo Chu thị đi ra khỏi sân.
Chương Vân nhìn theo bóng dáng bọn họ đi, trong lòng cảm thấy có chút trầm xuống, trên đời này, muốn cùng nhau vui vẻ đến già vẫn luôn khó khăn như vậy.