Vào ngày này, Chương Trình cùng mấy người bọn Thường Trụ đi qua đi lại nhiều lần giữa Đồn Điền thôn và Bách Đường thôn, để đem nước sông đổ đầy vào ruộng lúa.
Khi bọn họ gặp được Hồng Thành thì thấy hắn đang vớt những con cá, tôm chết lên bờ, tháo rút bớt nước từ trong ruộng lúa đi ra ngoài, Chương Vân sợ sẽ ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của cây lúa nên liền ngăn Hồng Thành lại, không cho tháo hết nước ra ngoài mà vẫn giữ lại một ít nước xấp xấp, cứ như vậy thì đợi đến khi đổ đầy nước sông vào sẽ không bị ảnh hưởng gì.
Sau khi đổ đầy nước sông Thanh Lĩnh vào ruộng lúa, Chương Vân cho cá, tôm con thả lại vào trong ruộng, cũng đem hỗn hợp lòng đỏ trứng với nước ở trong bình rải khắp ruộng. Sau khi làm xong mọi việc thì hoàng hôn đã buông xuống, Chương Vân liền đi theo Chương Trình và bọn Thường Trụ cùng nhau trở về Đồn Điền thôn.
Trước khi đi, Chương Vân nhìn Hồng Thành nói: "Còn lại mấy con cá tôm này, đợi mấy ngày nữa, xem có sống được hay không, nếu có thể sống tốt thì ta cùng đại ca sẽ đi bắt thêm cá tôm con về để bổ sung số lượng đã chết trước đó".
"Ừm, hy vọng chúng có thể thể chuyển biến tốt hơn" Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh hơn lần trước của Chương Vân, Hồng Thành trong đầu nói không nên lời là vui hay là buồn, chỉ cảm thấy bản thân một điểm cũng không giúp được gì, nên cảm thấy có chút ảo nạo khó chịu.
Mặc dù lúc này Chương Vân không biết cách này có hiệu quả hay không, nhưng cũng không hoảng loạn, lo sợ như lần trước nữa, chuyện đều đã như vậy rồi, lại hoảng sợ nữa cũng chắc có ích gì, trong lòng thầm nghĩ, nếu tôm cá còn sống thì nàng sẽ tiếp tục nuôi, còn nếu thực sự sống không được thì nàng chỉ có thể từ bỏ mà thôi.
Đã có chút suy nghĩ này rồi nên Chương Vân bình tĩnh hơn rất nhiều, sau khi rẽ từ bờ ruộng đến đường chính thôn, nàng mỉm cười chào tạm biệt Hồng Thành: " Qua hai ngày nữa, ta sẽ đi trở lại nhìn tình hình nó ra sao."
Hồng Thành miệng đồng ý, cũng đi tiễn bọn họ một đoạn đường, rồi mới xoay người trở về thôn, khi Chương Trình và Chương Vân về nhà thì Chu thị đã dọn sẵn đồ ăn.
"Chuyện tôm cá thế nào rồi?" Chu thị nghe thấy tiếng động, liền bước ra khỏi nhà chính, nhìn thấy con trai và con gái, vội lên tiếng hỏi.
"Nương, mới vừa thay nước, còn chưa có nhanh như vậy để biết được hiệu quả hay không". Chương Vân trả lời, Chu thị nghĩ lại cũng đúng nên khoát tay,"Các con nhanh đu rửa tay đi, rồi vào ăn cơm". Nói xong Chu thị liền đi vào phòng bếp.
Chương Vân và Chương Trình đi theo vào phòng bếp, vừa đến ngoài cửa phòng đã thấy Chương Liên Căn, Chương Hữu Khánh từ sân sau đi ra, hai người cùng nhau đi vào rửa tay xong đi vào nhà chính ngồi ăn cùng nhau.
Hai ngày sau, Chương Vân tranh thủ bớt chút thời gian chạy đến Bách Đường thôn một chuyến, lần này nàng trực tiếp đi đến ruộng lúa, khi đến mép ruộng, nhìn thấy con cá nhỏ trong nước đang bơi lội thong dong, không có con nào phình bụng giống lần trước. Xem qua tình huống này, Chương Vân cảm thấy rất vui mừng, cẩn thận quan sát cá trong lúa, tuy chưa đếm số lượng cụ thể, nhưng nàng chỉ nhìn thế này cũng biết không còn nhiều bao nhiêu.
Chương Vân trở về Đồn Điền thôn với tâm trạng vui vẻ, sau đó cứ cách hai ngày lại chạy đến Bách Đường thôn, mãi đến bảy, tám ngày sau nàng mới hoàn toàn yên tâm, chắc chắn rằng đàn cá tôm không có bị chết nữa.
Sau khi biết được kết quả này, Chương Vân lại bắt đầu đi đánh bắt cá tôm giống, mỗi ngày khi ăn xong cơm chiều tối, liền lôi kéo Chương Trình cùng đi ra bờ sông Thanh Lĩnh, mang theo lồng tre, sào tre, dây đay, thùng gỗ, còn mang theo cả giun đất nữa, có mấy thứ này, huynh muội Chương Vân lại bắt được hơn phân nửa thùng tắm cá tôm giống.
Chờ khi bắt được đủ nhiều cá tôm, liền lôi kéo Chương Hữu Khánh đến để phân loại các loại cá ra, cũng giống như lần trước, cá trắm cỏ, cá mè và cá diếc được sàng lọc ra, còn lại những con cá bột khác được thả trở lại sông.
Lần này sau khi thả cá trắm cỏ, cá mè, cá diếc, tôm sông vào ruộng lúa, Chương Vân không hề chểnh mảng buông lỏng, mà mấy ngày chạy đi đến liên tục để kiểm tra, đến khi xác định được cá tôm đã bắt đầu thích nghi hoàn cảnh sống mới, không có bị chết nữa cũng đã nửa tháng sau, lúc này nàng mới hoàn toàn yên tâm.
Trong những ngày này, Chương Vân thường xuyên chạy đến Bách Đường thôn nên cũng thân thiết với bà nội Hồng hơn, bất cứ lúc nào nàng đến thì bà nội Hồng lại làm đồ ăn ngon, nước uống, rồi lôi kéo nàng nói chuyện, kể về một ít chuyện hồi trẻ, còn có niềm vui khi Hồng Thành ra đời, lớn lên, khiến cho Chương Vân nghe được cười khúc khích không ngừng.
Đã hơn nửa tháng sau trôi qua, Chương Vân không có thời gian đi đến Bách Đường thôn nữa, bởi vì hạt giống đã đến, có nghĩa là ngày thu hoạch lúa mì mùa đông trên đồng bắt đầu, mọi người trong gia đình đều tập trung vội vàng gặt lúa mì, sau đó phải trồng ngô ngay. Trong khoảng thời gian này, mọi chuyện trong nhà Chương Vân sẽ lo liệu hết mọi việc trong ngoài, nên không có thời gian rảnh rỗi.
Mỗi ngày sáng sớm, Chương Vân làm xong bữa sáng liền phải đưa ra đồng ngay cho mọi người trong nhà ăn, lúc này giẫm lên bờ ruộng, đi xuyên qua các mảnh ruộng của từng hộ gia đình trong thôn, có thê nhìn thấy một mảnh màu vàng óng rực rỡ trong tầm mắt, cùng với đó là những ngọn gió thổi vù vù qua mang theo những bông lúa mì đong đưa theo ngọn gió, tạo ra những lớp sóng lúa mì vàng óng ánh.
Những người nông dân đang cúi xuống tập trung cắt lúa mì, giữa lịch trình bận rộn, còn không quên cao giọng chào hỏi, tán gẫu, nói cười vui vẻ, niềm vui mùa màng đang lan tỏa khắp cánh đồng, có thể cảm nhận thấy niềm vui tràn về khuôn mặt của họ, điều này làm cho mọi người đều cảm thấy tinh thần thật dễ chịu.
Cả thôn náo nhiệt, bận rộn lục đục gần một tháng mới đưa hết lúa mì ngoài đồng về, sau đó là công đoạn phơi nắng, tuốt hạt mì, xay lúa mì, ở đây còn chưa có xong thì phải vội vàng trồng ngô, để đảm bảo rằng ngô có thể trưởng thành đến khi mùa thu có thể thu hoạch được.
Người nông dân sau khi trồng hết ngô trên ruộng, lại vội vã phải bắt đầu nộp thuế lương thực cho nửa đầu năm. Sau khi người trong nha môn mang theo sai dịch đến một chuyến, thì hầu hết lúa mì được thu hoạch trong mỗi hộ gia đình phần lớn sẽ được nộp lên, còn một phần nhỏ giữ lại để làm khẩu phần ăn ở nhà.
Số lương thực hơn nửa năm bận rộn làm ra, nháy mắt đã bị nộp ngay lập tức, Chương Vân nhìn những cái sọt không trong phòng cỏ tranh mà cảm thấy vô cùng bất lực, cuộc sống của người nông dân là như thế này đây, chính là vòng đi vòng lại, mọi người toàn lực cần cù, vất vả làm việc, kết quả lại bị triều đình thu gần hết, còn bản thân thì miễn cưỡng phải sống qua ngày.
Để thoát khỏi số phận này và mau có một cuộc sống tốt đẹp, nhất định phải tìn ra một con đường kiếm tiền, trong lòng Chương Vân càng thêm kiên định quyết tâm, hai con đường nuôi tôm cá trong ruộng lúa và nghề đan bện cành lá hương bồ phải được mở rộng càng sớm càng tốt. Chỉ có bằng cách này, thì người nông dân mới có thể nhìn thấy hy vọng giàu có trong tương lai.
Chương Vân trong lòng nghĩ như vậy, mà người nhà Chương gia hiếm khi có chút thời gian rảnh rỗi, vì việc thu hoạch lúa mì đã xong, ngô đã trồng dưới ruộng, nên cơ bản không phải vội vàng nữa, chỉ còn thỉnh thoảng ra đồng một lần nhìn xem tình hình ra sao thôi, cũng không bận rộn như vào mùa xuân.
Chỉ trong nháy mắt đã trôi qua lập hạ, thời gian đã bước sang tháng sáu, nên thời tiết dần chuyển sang nắng nóng, từ lúc Đoan Ngọ qua đi, mọi người đã thay hết áo bông mặc trên người, mà mấy ngày nay khoảng giữa trưa mặt trời nắng chói chang chiếu vào nên người trong thôn đều khoác lên mình chiếc áo cộc tay.
Trước buổi trưa ngày hôm nay, Chu thị và Chương Vân đã đem việc ở trong nhà làm xong, lúc này thời tiết nắng nóng, lợn gà ăn ít hơn trước, tháng trước thời điểm khi gà ấp ổ nở con xong, canh chừng đến khoảng thời gian này là từng ngày sẽ đẻ trứng, nhưng mấy ngày nay thời tiết nóng, nên đẻ ít hơn, hầu như là ba ngày sẽ đẻ trứng một lần, các công việc trong nhà đều giảm bớt, vì vậy hai mẹ con liền thoải mái không ít.
Chu thị và Chương Vân sau khi hết bận rộn, liền ngồi ở cạnh cửa nhà chính, cầm quạt hương bồ quạt gió, đây là mới mấy ngày trước, bọn họ đi ra ngoài bờ sông Thanh Lĩnh hái cành lá hương bồ còn lại đem phơi khô rồi nhờ Thiệu thị bện thành, tổng cộng làm ra được ba cái quạt. Không phải Chương Vân các nàng không muốn có nhiều hơn một cái quạt, mà là cái quạt sau khi được bện thành thì người dân đến xem thấy rất tốt nên kéo nhau đi hái cành lá hương bồ, vì thế người Chương gia không thể đi hái được nữa.
Tuy nhiên, người trong thôn cũng chỉ đến bờ sông Thanh Lĩnh hái một số cây rải rác, còn cành lá hương bồ trong ao, lí chính đã ra lệnh người dân không được phép tuỳ ý hái, phải đợi đến khi thời điểm hái được liền hái xuống đan bện thành sản phẩm lấy đi bán, nếu để mặc kệ ai cũng đến hái hết thì lấy gì đan bện ra sản phẩm mà đi bán lấy tiền bạc.
Lời lí chính đã nói ra nên cây hương bồ trong ao có thể phát triển ổn định. Chương Vân mấy ngày nay đều chạy tới bên áo, để theo dõi sự phát triển của cây hương bồ, nhìn chung chừng qua một hoặc nửa tháng nữa là có thể hái xuống lứa đầu tiên được.
Chương Vân ngồi bên cửa nhà chính, vẫy gió quạt hương bồ, nhàn nhã nghĩ tới những thứ này, bây giờ mặt trời chiếu rọi vào trước cửa nên hơi nóng phả vào khiến nàng cảm thấy có chút buồn ngủ.
Ngay lúc Chương Vân đang mơ màng thì ngoài sân truyền đến một tiếng gọi: "Vân nhi, đừng ngồi ở nhà nữa, cùng chúng ta lên núi đi."
Nghe thấy tiếng gọi, Chương Vân tỉnh dậy ngay lập tức, đứng dậy chạy ra nhà chính, tựa bên ngoài sân hàng rào nhìn thì thấy Thường Quyên đang đi về phía cổng sân, theo sau là Tiểu Thuý, Du Linh , Xuân Hoa, và Tú Hoa, ngoài ra, còn có Thường Trụ, Thường Xuyên và ba người khác cùng nhau vào trong sân.
"A, các ngươi sao nhiều người như vậy, tính đi chỗ nào trên núi?". Chương Vân cười chào, miệng hỏi.
"Không có gì đâu, ở trong rừng núi rất mát mẻ, cho nên chúng ta đi để tận hưởng cái mát, còn muốn qua khe núi xuống suối chơi xem có bắt được con cua nào không". Thường Quyên cười hì hì nói, nhắc đến đi chơi, tinh thần nàng hưng phấn trăm phần trăm, cho dù mặt trời trên cao nắng nói chang cũng không thể ngăn cản sự vui mừng của nàng.
"Ừ, đi bắt cua sao, e rằng lúc này cua còn rất gầy, chờ đến vào mua thu thì con cua mới béo". Chu thị nghe được bên ngoài có tiếng nói chuyện, cũng theo sau đi từ nhà chính ra, bước tới cười nói.
Mấy chàng trai, cô nương đều vội vã chào hỏi Chu thị, nghe Chu thị nói xong, Thường Trụ cười nói:"Thím, các nàng ấy đâu có quan tâm cua béo hay không, đấy chỉ là cái cớ cho việc đi chơi là chính thôi".
"Đi chơi thì sao chứ, khó có được lúc rảnh rỗi, các ngươi cũng muốn đi chơi đó thôi, bằng không vì sao lại đi theo chúng ta". Thường Quyên miệng cũng không để yên, nghe Thường Trụ nói như vậy, liền đáp trả lại vài câu.
Thường Trụ vội vàng xua tay, tránh sang một bên, nói: "Được rồi, được rồi, ta cái gì cũng chưa nói, cứ như vậy được chưa".
Nhóm cô nương thấy hắn vội đầu hàng liền phá lên cười, Chu thị thấy vậy cũng cười theo:"Dù sao trong nhà cũng không có việc gì, Vân nhi, con cùng các bạn đi chơi đi".
Chương Vân nghĩ ở nhà thì buồn ngủ, còn không bằng đi leo núi, cũng coi như hoạt động thể dục thân thể khá tốt, vì thế liền gật đầu, đi lên khoác lấy khuỷu tay Thường Quyên cùng bọn họ đi ra ngoài.
"Trình Tử, Hưng Tử đâu? Bọn họ không ở nhà sao?". Thường Trụ nhìn không thấy Chương Trình, Chương Hưng nên mở miệng hỏi.
"Đại ca, Hưng Tử theo cha ta đi xuống ruộng làm cỏ rồi, ước chừng cũng gần trở về rồi". Mấy ngày nay dưới ruộng cũng không bận rộn, nên phần lớn khoảng chưa đến trưa là mấy cha con đều trở về nhà, lúc này nhìn canh giờ thì cũng gần đến giờ về rồi.
"Các ngươi lên núi trước đi, ta đi gọi bọn họ, rồi hẹn cùng nhau đi luôn". Thường Trụ nghe vậy thì mang theo Xuyên Tử, mấy chàng trai khác đi chạy tới đường nhỏ chuẩn bị đi đến ruộng đất nhà Chương gia gọi Chương Trình, Chương Hưng cùng nhau lên núi.
Nhóm các cô nương không thể chờ đợi được nữa, nghe Thường Trụ nói như vậy thì mội vài người bước đi trước, vòng qua sân hàng rào nhà Chương gia, đi về chân núi Thanh Truân Lĩnh.