Ngày hôm sau, bầu trời tuyết rơi lưa thưa, sáng sớm Thường Mãn đã đến nhà, đi lại báo cho người nhà Chương gia biết hắn đã bình an trở về, người Chương gia thấy hắn trở về cũng yên tâm trong lòng.
Chương Vân không đi theo vào ngồi cùng ở trong nhà chính, mà ở trong phòng bếp với Chu thị, tranh thủ mấy ngày tuyết rơi này để chuẩn bị trước đồ ăn cho năm mới.
"Nương ơi, cái này cho nương nè, đây là tiền từ bên Thường Châu đấy ạ". Hôm qua đã quá muộn nên Chương Vân không có đi đánh thức cha nương mình thức dậy, thừa dịp lúc này Chu thị ở đây liền lấy túi tiền từ trong bao áo ra đưa nó cho nàng.
.
Chu thị cười nhận lấy, mở túi tiền ra nhìn vào bên trong, chỉ thấy dưới đáy có rất nhiều tiền đồng, mặt khác còn có một ít bạc nhỏ, nhìn không hề ít.
"Nương, con đã đếm qua rồi, trong đó có một hai lượng bạc và hơn sáu trăm văn đồng tiền." Tối hôm qua Chương Vân tính sổ, tổng cộng một chút, chỉ riêng bán đồ dùng cành lá hương bồ đã kiếm được nhiều hơn hai lượng bạc, là một con số không quá nhỏ nha.
Nghe Chương Vân nói như vậy, Chu thị đem túi tiền bỏ vào trong lòng, miệng cười nói: "Thật sự là phải cảm ơn Mãn Tử, nếu không có đường thúc hắn ở bên đấy, mà chỉ có thể bán ở trên chợ, thì cũng không biết bán đến lúc nào mới hết được".
Chương Vân ở bên cạnh cười ngọt ngào, Thường Mãn đi lại bôn ba mấy chặng đường dài rốt cuộc cũng không vô ích, bây giờ lại có đồ dụng cụ nhuộm màu, khẳng định sau này sẽ càng tốt hơn.
Lúc hai mẹ con đang bận làm đồ ăn trong tay, trong miệng nói chuyện phiếm, chờ đến khi Thường Mãn rời đi, còn đặc biệt đi vào để chào tạm biệt Chu thị, Chương Vân thì ở bên cạnh cửa phòng bếp nhìn hắn rời đi.
Sau bữa cơm tối, vợ chồng Chương Hữu Khánh và Chu thị đóng cửa lại, xếp bằng ngồi trên giường tính tiền, Chu thị từ trên đầu giường lấy cái bình ra, cũng như tất cả tiền đồng hôm nay cùng bạc vụn bỏ vào trong cất.
"Cha nó, trước đó có mười bốn lượng bạc, cộng với mười hai lượng mà hôm qua bá thịt heo, một lượng tiền hôm nay, với một ít bạc vụn, tiền đồng thì tổng cộng chúng ta có được hai mươi tám lượng bạc". Chu thị nói xong điều này, nụ cười như hoa trên mặt cũng không nhịn được ngừng lại, càng đừng nói có bao nhiêu vui sướng ở trong lòng.
Chương Hữu Khánh cũng rất vui mừng, không ngờ chỉ trong ngắn ngủi một năm, gia đình còn nợ nần chồng chất, phải sống khổ cực tiết kiệm, mà nay lại dành dụm được rất nhiều tiền, quả là một sự thay đổi kinh thiên động địa.
"Với số tiền này, năm tới gia đình chúng ta phải tính thật tốt xây một ngôi nhà gạch ngói mới được, để cho Trình Tử lấy vợ ở." Chu thị cười toe toét nói về dự định của mình.
"Xây, nhà ngói nhất định phải xây." Chương Hữu Khánh nghe xong liền đồng ý, trong lòng hắn đã sớm có dự định này, mỉm cười: "Không chỉ có nhà ngói, chúng ta phải mua mấy mẫu ruộng nước, đây cũng là chuyện rất quan trọng nhất."
"Về chuyện ruộng nước, cha đã đi hỏi thăm rồi, chờ khi nào rảnh rỗi, chàng đi nhà Lí chính hỏi thăm một chút, hỏi xem hắn có ý kiến gì không". Chu thị cũng nhớ thương chuyện mua ruộng nước, cho nên liền nói thêm một câu, nếu không có ruộng nước, thì đi nhà Lí chính hỏi, thử xem có mảnh đất nào bỏ không cũng được, mua về rồi gia đình cải tạo dần dần trong lúc chờ đợi.
Hai vợ chồng cứ như vậy vừa nói chuyện vừa bàn bạc một lúc rồi mới thổi tắt đèn dầu, đi nghỉ ngơi.
Những ngày sau tuyết luôn rơi không ngừng nghỉ, nhưng nhà họ Chương cũng không có thời gian rảnh rỗi, khi tuyết rơi thì ở nhà chuẩn bị đồ ăn cho năm mới, khi tuyết ngừng rơi thì họ sẽ đến trên trấn buôn bán, hai đầu không hề chậm trễ.
Năm nay gia đình có nhiều nguồn thu nhập như vậy, nên tết măm nay so với năm cũ càng đầy đủ hơn, Chu thị lấy tiền ra đi mua vải, lần này không chỉ có ba đứa mà cả người lớn đều có hết, trong nhà mỗi người đều có một bộ quần áo mới, điểm này cũng đủ khiến cho mọi người Chương gia hài lòng rồi.
Đến ngày hai mươi bảy tháng mười hai âm lịch, nhà họ Chương tạm ngừng buôn bán, ở nhà tập trung lo chuyện năm mới, mấy ngày nay bếp lò ở nhà không rảnh rỗi, nồi chảo, lồng hấp lần lượt được lấy ra sử dụng, cho nên lúc này cả gian phòng bếp đã tràn ngập hương thơm, hương vị mặn, ngọt, cay khác nhau đan xen không khí Tết đậm đà.
Trong khi hai mẹ con Chu thị và Chương Vân bận bịu tối mắt trong bếp, thì đàn ông già trẻ lớn bé cũng không rảnh rỗi, sau ngày cúng ông táo lại bận quét bụi bẩn, dán câu đối xuân, lưới cửa sổ, đèn lồng ở cửa ra vào, các loại hình cây hoa, con vật, các vị thần, hơn nữa năm nay nhà nhà còn tự tay làm đường, sau khi rang xong cơm cháy, đậu xanh, đậu phộng trên bếp thì giao cho đàn ông trong nhà làm kẹo dồi, kẹo đậu, đậu phộng.....
Năm trước mấy viên đường cắt này là do đại cữu đưa đến, năm nay ở nhà tự làm được, đương nhiên không thể thiếu phần của nhà bà ngoại, sáng ngày hai mươi tám tháng mười hai âm lịch, Chương Hữu Khánh đem các loại đồ ăn trong nhà đã chuẩn bị tốt như, một miếng thịt heo lớn, mỡ heo cùng với một nồi dầu trà, cộng thêm hai cái sọt nhét đủ đồ thượng vàng hạ cám bỏ vào đòn gánh, gánh mang đi đến thôn Hạ Hoè.
Những năm trước, nhà họ Chương mừng năm mới, nhà bà ngoại đều tiếp tế trợ cấp, năm nay cuối cùng cũng đến lượt Chương gia hồi báo, Chu thị nhiều năm như vậy luôn giấu kín suy nghĩ trong lòng, đến hôm nay cũng được hoàn thành tâm nguyện mong muốn, sáng sớm tiễn đưa Chương Hữu Khánh ra cửa, nhìn bóng lưng chồng đi xa mà khoé mắt nàng đã ươn ướt.
Mừng năm mới luôn có nhiều việc, nhà họ Chương mấy ngày nay đều bận rộn vội vang, đêm giao thừa ngày ấy, mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, đến lúc chiều tối trễ thì tất cả công việc dừng lại. Cả gia đình ngồi quây quần bên bàn ăn vô cùng sôi động vui vẻ, như vậy đã một năm trôi qua.
Năm nay khác với năm trước, Chương Vân cẩn thận hơn, không để bị trúng gió cảm lạnh, vì thế đêm giao thừa, cả nhà đông đủ cùng nhau đón năm mới, sau canh ba qua đi, là nhân dịp trừ bỏ cái cũ để đón cái mới, nàng cùng đi theo Chương Trình, Chương Hưng náo nhiệt chơi đùa một phen, để thực sự được trải nghiệm những phong tục ngày tết thời cổ đại.
Cổ đại mừng năm mới thật sự là sôi động, cả nhà cùng nhau trải qua một ngày nhàn hạ trong ngày đầu tiên của năm, đến ngày mồng hai, liền bắt đầu đi chúc tết, suốt mấy ngày liên tục đi thăm hỏi chúc tết người thân, bạn bè, Chương Vân cũng đi theo, quả thật là rất mệt mỏi.
Tuy mệt, nhưng lại được ăn rất nhiều đồ ăn ngon, như bánh bông lan, bánh gạo, bánh gai, bánh xoắn, sườn, nấu dưới lửa, ... Chương Vân khóe miệng ăn quá ngon mà cười toe toét, bên cạnh đó còn có những chiếc hồng bao(lì xì) , mặc dù không nhiều lắm nhưng cũng rất vui vẻ.
Đợi đến ngày mồng năm thời điểm trấn trên mở cửa, ba huynh muội Chương gia cùng Thường Mãn, Thường Quyên, còn có Thường Minh, Thường Lượng, huynh muội Thường Trụ, Thường Thuý, mang theo Thường Đông, Thường Phú mang theo hai tiểu bất điểm, một nhóm người chậm rãi đi lên trấn chơi cả ngày.
Mãi cho đến khi chiều tối, mọi người đã chơi mệt nhoài, thay vì đi bộ về, họ liền đi bến đò ngồi thuyền. Ở bến đò có rất nhiều người đợi thuyền, nêm một nhóm bọn họ phải đợi rất lâu mới được lên thuyền.
Chương Vân lên thuyền chọn ngồi phía vị trí phía đuôi, cùng với người như hình như bóng với nàng là Thường Quyên, hai người tất nhiên là ngồi cạnh nhau, Tiểu Thuý đang định ngồi ở bên kia cạnh nàng thì Thường Mãn đột nhiên dành trước ngồi xuống.
"Mãn tử ca, sao ca lại ngồi cùng một chỗ với nhóm con gái bọn muội, đại ca muội bên kia vẫn còn chỗ kia, ca mau tới đó ngồi đi". Tiểu Thuý nhìn xem, bĩu môi, chỉ chỉ hướng đầu thuyền bên người Thường Trụ.
Thường Mãn không muốn rời đi khỏi bên cạnh Chương Vân, nhưng Tiểu Thuý khó chịu nói như vậy, lại sợ Chương Vân xấu hổ, nên liền liếc nhìn nàng một cái.
Chương Vân tất nhiên hiểu được Thường Mãn đang nghĩ gì, nhưng ở trước mặt mọi người, hắn quả thật biểu hiện cư xử quá bám dính, hôm nay ở trên trấn đã luôn đi theo sát từng bước bên cạnh nàng, đã làm cho nàng cảm thấy xấu hổ rồi, lúc này lại bị Tiểu Thuý nhìn, nói như vậy, sau tai không khỏi đỏ rát lên.
"Ngươi đi qua bên kia ngồi đi". Chương Vân cố hết sức để bản thân không lộ ra sự xấu hổ, nhỏ giọng nói.
Chương Vân đã mở miệng, Thường Mãn đương nhiên phải làm, nhưng trong lòng có chút hụt hững, hết nhìn nàng lại nhìn nàng, định đứng lên nhường chỗ, thì Thường Trụ ở phía đầu thuyền bước tới kéo Tiểu Thuý:"Tiểu Thuý, vừa rồi không phải muội nói muốn chơi cửu liên hoàn sao, đi qua bên kia ngồi, ta dạy cho muội".
Tiểu Thuý nghe vậy, trên mặt lập tức nở ra nụ cười, không thèm đếm xỉa đến bên này nữa, vội vàng đi theo Thường Trụ đến bên đầu thuyền ngồi xuống, ngồi bên cạnh hắn, thúc giục:"Đại ca, mau lấy ra dạy muội chơi đi".
Thường Trụ từ trong lòng lấy túi vải ra, mở túi vải lấy ra cửu liên hoàn đưa cho Tiểu Thuý , cúi đầu dạy nàng chơi, còn không quên vụng trộm nghiêng mặt trừng mắt với Thường Mãn.
Đối với sự giúp đỡ của huynh đệ tốt, tôi Thường Mãn tất nhiên ngầm hiểu được, vội vàng nhìn hắn với ánh mắt đầy cảm kích, lúc này rốt cuộc cũng có thể thoải mái ở bên cạnh Chương Vân.
Chỉ chốc lát sau, mọi người đều đã ngồi ổn định vị trí ở trên thuyền, chủ thuyền dựng một chiếc cọc tre, cho thuyền từ từ chuyển động ra khỏi bờ.
Thường Quyên là người luôn có nhãn lực tốt, huống hồ nàng cũng biết chuyện của bọn họ, vì vậy kho thuyền bắt đầu di chuyển, nàng liền chuyển vị trí của mình ngồi, tới ngồi sát bên cạnh Thường Minh, Thường Lượng, và Chương Trình, cho nên phía đuôi thuyền còn thừa lại hai người Thường Mãn và Chương Vân.
Bạn bè bên người đều hiểu chuyện, nhiệt tình như vậy, thì Thường Mãn làm sao mà không vui cho được, thoáng nhìn trên thuyền một lát , thấy mới người đều tán gẫu trò chuyện hăng say với ngay, cũng không có ai để ý đến bên này, liền nổi lên lá gan, khẽ vươn tay ra vòng qua phía sau lưng Chương Vân, nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của nàng kéo lại.
Chương Vân đã sáng sớm đã phát hiện tới động tĩnh nhỏ của hắn, nhưng lại cố tình giả vờ như không biết, quay mặt sang bên cạnh như đang nghe đám người Thường Quyên nói chuyện, thật ra lúc này tim đập thình thịch đến mức nào có thể nghe thấy được một câu chứ.
Thường Mãn vốn là muốn thử thăm dò kéo ống tay áo của nàng, cũng không quá mức làm càn, lúc này thấy nàng không có giãy giụa, mặc cho hắn hành động thì liền trở nên kích động, cả nhịp tim như muốn nổ tung ra khỏi lồng ngực, vội vàng mở lòng bàn tay ra, rồi nắm chặt lấy tay của nàng..
Hai cái tay nắm lấy vào nhau ở sau lưng, trên thuyền có biết bao nhiêu người nhưng không ai để ý đến họ, cả hai đều cảm thấy nhịp tim và cảm giác phấn khích chưa từng có.
Thuyền xuôi theo dòng nước, đám chàng trai trên thuyền bàn tán xôn xao về những điều thú vị mà họ thấy ở thị trấn, người một câu ta một câu quả thật rất sôi nổi, còn những người dân thôn khác không quen biết nhau cũng bị lây nhiễm bởi không khí sôi nổi đầy năng lượng này, bọn họ cũng cười nói, chỉ là hai người ngồi ở đuôi thuyền không có mở miệng nhiều, nghe xong đều đặc biệt tươi cười.
Xa xa đã nhìn thấy trăm dặm đương đi bộ vào thôn, những người trên thuyền bắt đầu thu dọn đồ đặc chuẩn bị lên bờ, Chương Vân nhìn thấy cũng sắp vào bờ rồi, nên không dâm để Thường Mãn nắm tay nữa, liền liếc mắt nhìn hắn, trên tay hơi giãy giụa, ý bảo hắn buông ra..
Thường Mãn vẫn như cũ giữ chặt không buông , Chương Vân mở to mắt chuẩn bị nhìn trừng hắn, kẻo cho hắn lại làm càn, đắc ý vênh váo quá lộ liễu, đến lúc đó sẽ bị người khác cười nhạo, nàng cũng không muốn bị như vậy đâu.
Chương Vân vừa mở mắt ra đã cảm thấy có vật gì cứng được nhét vào lòng bàn tay, theo sau là tay Thường Mãn buông ra, nàng chưa kịp nhìn thì thuyền đã tấp vào bờ, mọi người đứng dậy, nối đuôi nhau bước lên bờ.
Chương Vân cũng lật đật đi theo đứng dậy, khi bước lên bờ liền lặng lẽ nghiêng người nhìn xuống tay mình, chỉ thấy trong lòng bàn tay có một chiếc kẹp tóc màu bạc.
Kẹp tóc bạc nhìn rất đơn giản giản dị, không tính là có giá trị lắm, nhưng vật lạnh như vậy lại làm cho Chương Vân cảm thấy ấm áp, khóe miệng bất giác nở nụ cười, nhẹ nhàng đem kẹp tóc ôm vào trong lòng, cất vào người, khi quay đầu lại liền bắt gặp đôi mắt sáng ngời của Thường Mãn đang nhìn nàng thật sâu.
Chương Vân mỉm cười chỉ vào trong lòng , Thường Mãn nhất thời tràn đầy mật ngọt, còn ngây ngốc ha ha nở nụ cười, đã rước lấy sự thu hút của mọi người đi bên cạnh hắn với ánh mắt nhìn đầy nghi ngờ, úc này hắn mới khép miệng cười lại, cùng nhau một đường bước đi về phía trước.
Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của hắn, Chương Vân nhịn không được muốn cười, nhưng cũng không muốn thu hút sự chú ý của mọi người , nên chỉ có thể nhịn cười, cùng nhau đi về.