Khi Thường Mãn trở lại cánh đồng ruộng lúa, thì Chương Trình, Thường Trụ, Thường Lượng cũng đã tới rồi, bên cạnh đó còn mời được ông chủ mua cá, và hai người làm công của hắn đưa tới.
Nhìn thấy Thường Mãn sải bước từ bờ ruộng đi tới, Chương Trình trên mặt hơi trầm xuống, miệng lầm bẩm nói:"Ngươi trở về từ lúc nào, sao lại tới đây".
Thường Mãn cũng không thấy tức giận, cười toe toét nói: "Trình Tử, ta vừa về đến nhà, nghe nói nhà các ngươi sắp đánh bắt tôm cá, nên ta đến giúp một tay."
Thường Trụ, Thường Lượng nhìn thấy hắn đến, vui vẻ đi qua chào hỏi, bọn họ với Thường Mãn đều là thân thích, Chương Trình tất nhiên mặt sẽ không quá gay gắt, chỉ là bĩu môi, đem Chương Vân kéo sang một bên, không để ý đến hắn, quay đầu nói chuyện cùng ông chủ mua cá.
Chương Vân cũng không quá cố chấp, không thể trách đại ca được, cho nên chỉ có thể lộ ra vẻ bất lực nhìn Thường Mãn, hắn hiểu được, chỉ nhìn nàng cười, rồi cùng Thường Trụ, Thường Lương bắt đầu cởi giày, tất, cuộn ống quần lên, chuẩn bị thương lượng bàn bạc, xuống ruộng bắt tôm cá.
Ông chủ mua cá mà Chương Trình mời họ Đường, khoảng 40 tuổi, mặt mũi hơi ngăm đen, dáng người khoẻ mạnh, thoạt nhìn chính là người từ nghèo khó vất vả vươn lên nên nói chuyện rất thật thà, cùng nói chuyện với Chương Trình một hồi, rồi nói:"Vậy chúng ta không cần bàn đến cái khác nữa, liền xem tôm cá bắt lên như thế nào, nếu tốt thì ta sẽ lấy tất cả".
Có lời nói này của ông chủ Đường, Chương Vân cùng Chương Trình đều rất vui mừng, Chương Trình lúc này quay người đi đến bên bờ, cởi giày, cởi tất, mà bọn Thường Mãn, Thường Trụ, Thường Lượng đã sớm chuẩn bị, vừa thấy Chương Trình bàn bạc xong liền lấy hơn mười cái thùng lớn ở bên cạnh ruộng, cùng hai tay mò xuống dưới.
Bây giờ lúa trên ruộng đã thu hoạch từ lâu, chỉ còn lại tôm cá trong các rãnh, rặng của ruộng, ngoài ra không còn gì nữa.
Bốn chàng trai lần lượt đi xuống ruộng, nước ruộng ngâm tầm gần đến bắp chân, trời đã sang đông, nước ruộng có thể nói là lạnh cóng, mấy người bọn họ đi xuống một chút liền run cầm cập, cái lạnh làm cho hai bàn chân bị đông cứng, cứng ngắc, sau một lúc không còn cảm thấy tri giác gì nữa.
Mặc dù trời lạnh kinh khủng, nhưng mấy người bọn họ cũng không chậm trễ, tất cả đều tản ra, lội ra bốn góc ruộng, đem thùng nước bỏ vào bốn góc mương, tất cả đều lỗ hổng nên chỉ cần đem đất bùn chặn lại đào lên thì nước trong ruộng sẽ theo đó mà chảy ra ngoài, tôm cá tự nhiên sẽ bị cuốn vào xô.
Vì bốn góc được xả cùng lúc, làm chậm tác động của dòng nước, nên tôm cá không thể trôi ra khỏi thùng nước, sau một thời gian ngắn, mỗi người trên tay hai chiếc thùng đã đầy bùn nước, cá và tôm.
Giờ phút này, Chương Vân công việc bận rộn lu bu, trong tay mang theo một cái thùng rỗng, chạy tứ phía, giao cho bốn người bọn họ từng người một, còn ông chủ Đường và hai người giúp việc mà ông ta mang theo giúp nhặt các thùng nước đầy, rồi để lại bốn góc đặt lại thùng rỗng vào.
Ước chừng khoảng hơn hai khác, toàn bộ nước trong ruộng đã rút hết, lộ ra một lớp bùn lầy, các đường rãnh và rãnh nổi rõ ràng, Chương Vân đứng trên bờ ruộng nhìn xuống, thì thấy những con tôm cá đập mạnh và không bị dòng nước cuốn trôi.
"Đại ca, nhìn xem, tôm cá dưới ruộng còn nhiều lắm." Chương Vân lớn tiếng gọi, từ trên bờ ruộng chỉ tay đến.
Trong ruộng, bốn người đều đem tất cả thùng nước lên bờ, sau đó quay đầu nhìn lại ruộng, quả nhiên có rất nhiều tôm cá còn sót lại, cho nên bọn họ lại tiếp tục bước xuống ruộng.
"Đại ca, cẩn thận một chút, bùn trên mặt đất rất trơn, đừng té." Chương Vân lớn tiếng nhắc nhở, có mấy người mỉm cười vẫy tay với nàng, tự nhiên không dám nhấc chân, từng bước từng bước đi tới chỗ tôm cá .
Ông chủ Đường bọn họ ở trên bờ ruộng đã bắt đầu đổ từng thùng nước đi ra ngoài, đem tôm cá bỏ vào một thùng riêng, cứ như vậy thì sẽ dọn ra được vài cái thùng trống, Chương Vân chạy tới vội vàng cầm nó lên, ném thùng đến cho bọn họ ở dưới ruộng.
Chương Trình, Thường Trụ, Thường Lượng ba người đều bắt được thùng rỗng, còn một cái cuối cùng Chương Vân đưa đến cho Thường Mãn.
Khi đến bờ ruộng gần cạnh Thường Mãn, Chương Vân gọi hắn một tiếng, hai tay cầm thùng rỗng định ném đi, nào đâu biết rằng cỏ dại trên bờ ruộng đã bị nước bùn làm ướt một màng, Chương Vân hai tay dùng một chút sức lực, nên dưới chân đột nhiên trượt đi, nhất thời chân lảo đảo bước đi, nàng sợ tới mức lêu hét lên.
Thường Mãn đang đứng trong ruộng chờ nhặt cái thùng rỗng Chương Vân chuẩn bị ném, không biết được đột nhiên xảy ra một màn này, trong lòng nhảy dựng, chạy về phía nàng theo bản năng.
Bùn trên ruộng quá trơn, nhưng Thường Mãn không có cách nào bận tâm, hắn chạy sải bước, loạng choạng, trượt ngã nhiều lần, mắt đã nhìn thấy mép ruộng, dưới chân không biết giẫm phải cái gì, mà một chân đi về phía trước trượt thẳng qua, sau lưng rơi ngã xuống bùn, nhưng hai tay vẫn chống đỡ về phía trước, vững vàng đỡ được Chương Vân.
Chương Vân cứ như vậy cả người ngã lên người Thường Mãn, hắn còn không có ậm ừ, mở miệng liền hỏi : "Vân nhi, thế nào, có bị thương không?"
Chương Vân ngã ngơ người, mãi đến khi Thường Mãn hỏi, mới tỉnh lại, tim đập mạnh, nhưng người rất nhanh phản ứng lại, chật vật đứng dậy, quay đầu lại nhìn Thường Mãn lấy thân mình đệm thịt cho nàng.
"Ta không sao, ngươi thế nào, có bị thương hay không?" Chương Vân tuy rằng nhỏ nhắn, nhưng phải tầm bảy tám mươi cân**, cứ như vậy nện lên người hắn, lực tác động tuyệt đối rất lớn, làm cho tim đập nhanh hơn, lo lắng không biết hắn có bị thương hay không.
(**cân ở đây là 1 cân =5 lạng bên Việt Nam mình)
Lúc này, Chương Trình và những người khác mới phản ứng lại, vội vã bước tới đây.
Thường Mãn nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Chương Vân, vội vàng đưa tay ra lắc lắc, giả vờ thoải mái: "Không sao, ta không bị thương, ngươi so với con mèo không thể nặng hơn bao nhiêu, nên sao làm ta bị thương được".
"Đến lúc này rồi mà vẫn còn nói đùa được, thôi, mau dậy đi, dưới bùn lạnh lắm, cẩn thận bị đông lạnh giờ." Chương Vân không muốn nói đùa với hắn, vội vàng đưa tay ra muốn kéo giúp hắn lên.
Thường Mãn mỉm cười vươn tay nắm lấy tay nàng, tay còn lại chống đỡ trên mặt đất bùn lầy, người cũng chậm rãi đứng lên, sau lưng nước bùn chảy xuống nhỏ giọt, còn có không ít chảy vào cổ áo hắn, cái lạnh lẽo chạm vào khiến hắn giật mình bừng tỉnh, miệng khẽ hét lên.
"Làm sao vậy?" Chương Vân nghe thấy tiếng hét của hắn, tưởng hắn đau ở chỗ nào nên vội vàng hỏi, một đôi mắt nhìn thẳng đánh giá hắn từ đầu đến chân, không có buông ra.
"Hì hì, không sao đâu, có nước chảy vào quần áo, nên bị lạnh." Thường Mãn cười vui vẻ, hưởng thụ sự chăm sóc quan tâm của Chương Vân dành cho mình, thân thể bẩn, hôi hám, lạnh lẽo, còn có chỗ bị nàng ngã nện xuống đau đớn, tất cả đều trở nên nhỏ bé tầm thường, thật sự trong lòng chỉ cảm thấy ngọt ngào .
Nghe hắn nói như vậy, Chương Vân thở phào nhẹ nhõm, sau đó chặt chẽ hỏi thêm vài câu, nghe hắn lặp đi lặp lại cam đoan không bị thương, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
"Thế nào, không có bị thương chứ." Lúc này ba người bọn Chương Trình đều xúm lại đi đến, lần lượt hỏi Thường Mãn, nhìn thấy hắn cười nói không sao, bọn họ mới cảm thấy an tâm.
"Nhìn ngươi cả người ướt đẫm thế này, nên về nhà thay quần áo đi, ở đây có ba người chúng ta cũng đủ nhân lực rồi, đi nhanh đi". Chương Trình nhìn hắn người dính đầy bùn đất, sợ rằng sẽ bị lạnh mà nhiễm bệnh, nếu là như vậy thì quá xấu hổ, cho nên mở miệng bảo hắn trở về, Thường Trụ Thường Lương cũng phụ hoạ theo.
Thường Mãn nhìn xuống, thấy lớp bùn nhão trên người vẫn đang tiếp tục chảy xuống, quả thật ở lâu hơn được nữa cũng không tốt, liền gật đầu, tiến lên vài bước, nhấc chân đi lên bờ ruộng, sau đó xoay người vươn tay kéo Chương Vân, nàng cũng đi theo bước lên bờ ruộng.
Mấy người Chương Trình thấy hắn chuẩn bị trở về, liền xoay người tản ra, cầm thùng không chuẩn bị đi xuống bắt tôm cá.
Chờ sau hi Chương Vân ổn định đứng trên bờ ruộng, Thường Mãn không rời đi liền, mà quay đầu lại nhìn bọn Chương Trình xoay đi, thấy không có người chú ý bên này, liền nhỏ giọng nói:"Vân nhi, ta có tin tức tốt, chờ ngày mai tới tìm gặp ngươi rồi sẽ nói cụ thể cho ngươi biết".
"Ừm". Chương Vân nhẹ giọng đáp, sau đó thúc giục hắn,"Được rồi, ta biết rồi, ngươi mau về thay quần áo đi, nếu còn trì hoãn nữa sẽ dễ bị cảm lạnh đó".
Thường Mãn thật sự cảm thấy trên người rất lạnh, nên cũng không chậm trễ nữa, tự mình đi giày và tất lúc trước, rồi mỉm cười chào tạm biệt Chương Vân, sải bước đi về phía trước, một lúc sau liền ra khỏi bờ ruộng, đặt chân đến đường ngoại thôn.
Chương Vân cứ nhìn hắn bước đi cho đến khi bóng lưng mơ hồ không rõ, mới thu hồi ánh mắt.
Tôm cá rơi xuống ruộng nhảy dữ dội, chúng còn rất trơn trượt nên phải mất thời gian một lúc lâu, bọn Chương Trình mới bắt hết cho vào thùng, sau đó chậm rãi đi đến mép ruộng, nhấc chân lên bước lên bờ.
Ông chủ Đường đã nhìn thấy tôm cá bắt lên được được, nhìn thấy khá hài lòng nên liền đồng ý, đem toàn bộ số tôm cá ở đây mua hết, rồi bảo Chương Trình đi theo lên trấn để đem tiền bạc quyết toán cho xong.
Chương Trình thấy ông chủ Đường thẳng thắn như thế, mọi việc diễn ra suôn sẻ, tất nhiên là rất vui mừng, ba người tìm một cái mương cao rửa sạch bùn đất trên chân, sau đó đi giày và tất vào, xách một cái thùng đi cùng nhóm người ông chủ Đường.
Chương Vân đi theo bọn họ ra khỏi bờ ruộng, cho đến khi đến ngoài đường thôn, Chương Trình mới nói:"Vân nhi, ta đi cùng ông chủ Đường qua xem, muội hãy đi về trước đi, muội xem trên người bẩn hết rồi, mau trở về thay người đi ".
Chương Vân tuy rằng vừa rồi không có rơi xuống bùn, nhưng cũng bị bùn bắn tung tóe tứ tung lên người khi ngã xuống, quả thật có chút bẩn, nên liền gật đầu đồng ý, sau đó nhẹ nhàng đi đến gần tai Chương Trình nói nhỏ, bảo hắn đem bán giá cao, không được bán với giá rẻ.
Chương Trình sau khi nghe xong, nháy mắt với nàng một cái, ý ra hiệu là mình đã hiểu, sau đó cầm thùng gỗ đi về hướng trấn trên, trong khi Chương Vân đi theo hướng khác, trở về Đồn Điền thôn.
Sau khi trở về nhà, Chương Vân liền đem quần áo bẩn trên người mình thay ra, khi thay quần áo, không ngờ lại nghĩ đến Thường Mãn, không biết hắn về nhà thay quần áo có bị cảm lạnh hay không, ngày mai phải nhìn kỹ hắn mới được, nhất định phải nhìn sắc mặt của hắn một chút, nếu không sẽ không yên tâm.
Chương Vân nghĩ thầm, không chút chậm trễ, nhanh chóng thay quần áo, cũng gom lại những bộ quần áo bẩn chưa giặt trong nhà, đem đến sông Thanh Lĩnh giặt sạch.
Đến chiều tối, Chương Trình trở về với vẻ mặt hưng phấn, về đến nhà liền đem túi tiền móc ra, đưa năm lượng bạc bán tôm cá cho Chu thị.
Chu thị nhìn thấy bạc, hai mắt cười như hình trăng lưỡi liềm, lại nói rằng con gái nhà mình thật có bản lĩnh, nghĩ ra một ý tưởng như vậy cũng có thể kiếm được nhiều tiền. Đợi đến khi Chương Hữu Khánh và Chương Liên Căn bọn họ trở về, Chu thị liền đem tin tức tốt này nói cho bọn họ biết.
Bữa cơm chiều hôm đó, trên bàn ăn không ngớt tiếng cười, trong thời gian này, nhà họ Chương bàn bạc chuẩn bị bán dầu trà, sau khi mổ heo cũng đem bán đi, lấy tiền mua ruộng, đến lúc đó sẽ có ruộng nước nuôi tôm cá, trồng được hạt thóc, không thiếu tôm cá để ăn mà trong nhà cũng có thể ăn cơm trắng, hơn hết lại có rất nhiều cách để kiếm tiền, chủ cần nghĩ tới đây là mọi người đều rất vui vẻ.