Bên này đang ép buộc mình bình tĩnh lại, còn bên kia, Việt Tông sau khi ra khỏi cửa phòng, đi dọc theo hành lang bên ngoài, dừng chân ở một đình nghỉ mát trên hồ sen.
Hắn ngồi trong đình, nhìn hồ sen bên trong khô cạn nước, ánh mắt ảm đạm như mùa Đông.
Hắn nghĩ trăm phương ngàn kế đưa cá vàng này đi, rồi lại bị trả về.
Đây không phải chuyện gì tốt.
Tuy rằng hắn chưa trải qua mối tình cùng cô nương nào, nhưng suốt ngày cũng đã từng nghe nói không ít. Bình thường mà nói, nữ tử từ chối nam tử, lại không đành lòng tổn thương nam tử, đều sẽ kiếm một ít lý do đường hoàng, trả lại mấy thứ nam tử đã tặng về cho hắn.
Còn sẽ kiếm một vài lời nói với nam tử, người nàng chọn cũng không phải là ngươi.
Khi Việt Tông ra khỏi phòng, sắc mặt vẫn còn hồng, hiện giờ, sắc mặt đã chuyển thành trắng nhách. Không biết ngày mùa thu đã có hơi lạnh, hắn lại mặc quá mỏng manh, hay còn nguyên do gì khác.
Hắn ngồi trong đình hồi lâu, mãi đến tận lúc sắp tới giờ ăn trưa, hắn mới rời khỏi đình, đi đến chỗ tiểu nhị ở quầy đăng ký phía trước, gọi mấy món Thẩm Ngư thích ăn, bảo tiểu nhị trực tiếp đưa đến phòng.
Thẩm Ngư xác thực có chút đói bụng, đang lúc đắn đo có nên mặc như vậy đi ra ngoài gọi đồ ăn không, nhưng lại nghĩ mặc trên người chỉ có một cái áo choàng như thế, quá mức đơn bạc nên không dám ra cửa.
Cái bụng đang kêu ọc ọc ọc, bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên. nàng theo bản năng nghĩ đến Việt Tông, cho rằng hắn trở về. Hưng phấn chạy đi mở cửa phòng, kết quả vừa nhìn thấy, lại là tiểu nhị, nụ cười trên mặt bỗng nhiên trở nên gượng gạo.
“Công tử để ta đưa cơm tới cho tiểu nương tử.”
Thẩm Ngư đỡ lấy khay nói cảm ơn, tiểu nhị xoay người định đi, Thẩm Ngư đột nhiên gọi hắn hỏi: “Công tử đây, hắn có trở về ăn không?”
Tiểu nhị xoay người cười nói: “Công tử đang dùng cơm bên ngoài. Cần tiểu nhân gọi hắn trở về không?”
Thẩm Ngư vội vàng lắc đầu: “Không cần.” Tiện đà khép cửa lại.
Tiểu nhị nghĩ hoài không ra, hai người này nhìn không giống phu thê, không giống huynh muội, không biết là quan hệ gì, khiến hắn cảm giác là lạ.
Tiểu nhị đi trở về chính sảnh, đang định đi vào quầy, lại bị người ngăn lại, nhìn lên, chính là vị công tử gọi món ăn.
“Cơm đưa vào chưa?” Việt Tông hỏi.
Tiểu nhị gật đầu: “Đã đưa, chuyện công tử dặn dò, sao có thể không làm theo.”
Việt Tông: “Cô nương kia có nói với ngươi cái gì không?”
Tiểu nhị: “Vừa rồi cô nương có hỏi công tử có về ăn không.”
Việt Tông bóp bóp bàn tay đặt sau lưng: “Nàng thật hỏi như vậy?”
Tiểu nhị gật đầu: “Thật hỏi như vậy.”
Việt Tông không hỏi nhiều nữa, bước chân rời đi. Tiểu nhị càng bối rối, hai người đều kỳ lạ, lần này hình như hắn đã hiểu hai người bọn họ có quan hệ gì rồi. Tiểu tình nhân giận dỗi.
Sách sách sách, tám phần mười là trốn nhà bỏ đi đây.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Việt Tông đi tới cửa phòng, rồi lại dừng bước chân.
Đi vào… Hay không vào?
Nếu Ngư nương hỏi tiểu nhị như vậy, chứng minh nàng không bài xích mình đi vào cùng nàng ăn cơm. Nhưng mà, trong tay hắn nắm chặt cá nhỏ.
Cá cũng trả về, đi vào có ổn không?
Đang lúc do dự, phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói: “Công tử, xiêm y ngài cần mua về rồi.”
Việt Tông quay đầu lại, liền thấy là tiểu nhị, trong tay nâng bao xiêm y.
“Được, đưa ta đi.”
Việt Tông nhận xiêm y, tiểu nhị lui ra.
Lần này, hắn thật giống không thể không vào cửa. Lập tức, hắn ổn định tâm thần, giơ tay gõ cửa.
Bên trong, Thẩm Ngư cũng nghe được tiểu nhị và Việt Tông trò chuyện bên ngoài, gần như muốn nín thở, một chút sau lại nghe được tiếng gõ cửa, trong lúc nhất thời ngồi ngây người trước bàn không nhúc nhích.
“Ai vậy?”
“Là ta, Việt Tông.”
Lúc này Thẩm Ngư mới đứng dậy, chậm rãi đi tới, kéo cửa ra.
Việt Tông nâng tay lấy xiêm y bên trong ra: “Xiêm y đây, chúng ta thay đổi là có thể đi, mưa bên ngoài cũng ngừng rồi.”
Thẩm Ngư mau mau tránh sang một bên, Việt Tông đi vào.
“Hai ta một người ra sau tấm bình phong, một người thay ở bên ngoài.” Việt Tông nói.
Thẩm Ngư nhìn về phía trong tay hắn, nhìn tới vải màu phấn đào, suy đoán chính là xiêm y của mình, lấy ra: “Ta đi sau tấm bình phong.”
Nói xong liền cúi đầu đi ra sau tấm bình phong.
Sau tấm bình phong bắt đầu vang lên âm thanh huyên náo, tai Việt Tông ửng hồng, bờ môi nhếch, cũng nhanh chóng đổi xiêm y, hắn tận lực phát ra âm thanh lấn át đi âm thanh sau tấm bình phong, như vậy mới có thể bịt tai trộm chuông, khiến tâm tình bình tĩnh lại.
Tay run run, cuối cùng cũng coi như khoác xiêm y được vào trên người, buộc chặt đai lưng.
Thẩm Ngư sau khi đổi xong, dán tai vào bình phong nghe một lúc, khi phía bên kia cũng yên tĩnh, liền cẩn thận mở miệng nói: “Việt Tông, ngươi đổi xong chưa?”
Việt Tông dùng xoang mũi phát ra một chữ “Ưm”.
Thẩm Ngư: “Vậy ta đi ra.” Nói, liền chậm rãi đi ra.
Tiểu nhị phái người đi mua xiêm y cho bọn họ, đều là kiểu dáng cùng màu sắc nam nữ bình thường yêu thích. Như bộ màu phấn đào trên người Thẩm Ngư, đại đa số tiểu cô nương đều yêu thích màu sắc này, nhưng Thẩm Ngư cá tính thô lỗ, xiêm y thường ngày đều lấy màu sắc xám hoặc lam là chính, rất ít mặc các loại màu sắc sáng rỡ như thế này. Việt Tông cũng là lần đầu tiên thấy nàng mặt màu phấn đào.
Nháy mắt ngẩng đầu lên, đôi mắt hắn liền dính trên người nàng.
Kỳ thực làn da Thẩm Ngư rất trắng, mắt hạnh to tròn, long lanh nhu tình, sáng lấp lánh, môi không phải là bờ môi anh đào nhỏ nhắn tiêu chuẩn của các mỹ nhân thông thường, bờ môi nàng no đủ, màu sắc sáng rõ, chưa bôi son vẫn hồng hào tự nhiên. Xiêm y hồng phấn này, khiến hơi thở thiếu nữ phả vào mặt.
Mà vì bờ môi nàng no đủ, mở ra đóng vào, lại có một loại ngây thơ quyến rũ bên trong.
Việt Tông nhìn nhất thời ngây người, chỉ cảm thấy trong trời đất cũng chỉ còn hai người bọn họ.
Thẩm Ngư thấy hắn nhìn chằm chằm mình, không khỏi cúi đầu xuống: “Đi thôi.”
Lúc này Việt Tông mới hồi thần, tự biết thất thố, dời ánh mắt về nơi khác, lúc này mới nhìn thấy trên bàn chỉ ăn được nửa món, vừa rồi trước khi đi vào hắn quên nàng còn đang dùng cơm: “Ngươi tiếp tục ăn, ta ở bên ngoài chờ ngươi, ăn xong chúng ta liền đi hội hợp cùng a tỷ bọn họ.”
Thẩm Ngư nơi nào còn ăn được: “Không ăn, chúng ta đi thôi.”
Nói, liền đi ra ngoài cửa, Việt Tông chỉ đành đi theo nàng ra ngoài.
Hai người ra khỏi Ôn Thủy các, thời gian đang lúc buổi trưa, sau khi thảo luận, hai người quyết định không đi Từ Vân tự nữa, mà đi xuống dưới núi chờ Thẩm Việt cùng Chu Lê.
Hai người liền dọc theo sơn đạo chậm rãi đi về chân núi, dọc đường cũng không ai chủ động mở miệng.
Thẩm Ngư thường ngày hay líu ra líu ríu, bây giờ đột nhiên im lặng, trong lòng Việt Tông không khống chế được nổi lên một loạt suy nghĩ.
Chẳng lẽ kỳ thực Thẩm Ngư chán ghét mình? Nhìn đi, cá nhỏ cũng tìm lý do trả lại, hai người đi chung cũng không muốn nói chuyện, tám phần là có chút chán ghét mình rồi.
Cũng đúng, tính tình nàng hoạt bát đáng yêu như vậy, sao có thể thích loại nam tử gàng bướng như mình.
Nghĩ đến đây, Việt Tông nhấc mắt nhìn Thẩm Ngư đi phía trước.
Ai, nếu Thẩm Ngư không thích mình, mình cũng kiên quyết không dây dưa.
Hay là, hai người vốn đã vô duyên.
Thẩm Ngư vẫn đi ở phía trước, người sau lưng một đường cũng không nói lời nào, tiếng bước chân của hắn cũng nhẹ vô cùng, nàng đều có chút hoài nghi có phải Việt Tông muốn tách biệt với nàng không.
Mãi đến tận khi đi tới giữa sườn núi, nàng rốt cục không nhịn được quay đầu nhìn lại, thấy Việt Tông vẫn còn, mới yên tâm tiếp tục đi.
Việt Tông từ trước đến giờ đều che giấu tâm tình của mình vô cùng tốt, cho nên khi Thẩm Ngư quay đầu nhìn hắn, cũng hoàn toàn không phát hiện tâm tình hắn có biến đổi.
“Ngươi bước đi quá nhẹ, ta còn cho là chúng ta lại lạc nhau.” Thẩm Ngư vì mình đột nhiên quay đầu lại nên liếc hắn giải thích một chút.
Việt Tông “Ừm” một tiếng.
Sau đó hai người lại tiếp tục trầm mặc.
Thẩm Ngư cảm giác bầu không khí giữa hai người bọn họ thực sự thật khiến người ta khó chịu, nàng không thích như vậy. Việt Tông tính tình như hũ nút, nếu muốn giảm bớt bầu không khí, phỏng chừng còn phải dựa vào mình.
Nàng đi ở phía trước cúi đầu suy nghĩ một chút, hai người các nàng hình như cũng đã từng tán gẫu lúc mới quen biết. Tuy rằng trước đây đa số thời gian cũng chỉ là nàng nói hắn nghe.
Quyết định chủ ý, Thẩm Ngư bỗng nhiên dừng bước, lùi về sau hai biết, song hành cùng Việt Tông: “Việt Tông, đoạn đường núi lần này còn khá dài, cứ đi như vậy tẻ nhạt lắm nha, nếu không ta kể chuyện xưa cho ngươi nghe đi.”
Việt Tông thấy nàng có thể coi như để ý đến mình, cảm giác mất mát trong lòng có chút giảm bớt: “Chuyện xưa nào?”
“Để ta nghĩ a… Nếu không ta kể cho ngươi nghe chuyện Trư Bát Giới có được không?” Cũng không chờ Việt Tông tỏ thái độ, đã bắt đầu kể, “Trên trời có một vị Thiên Bồng nguyên soái, hắn ở trên tiệc Bàn đào đùa giỡn Hằng Nga, bị Ngọc đế giáng hạ phàm, nhưng lại giáng nhầm vào thai heo, sau đó, hắn ở Cao Lão trang, gặp phải Cao tiểu thư…”
Gió núi nhẹ nhàng phất qua gò má, tiếng nói Thẩm Ngư như gió mát, như dòng suối, chảy đều trên sơn đạo.
Việt Tông căn bản không nghe lọt tai nàng đang nói cái gì, hắn nghe âm thanh này, chỉ cảm giác mình giống như lại sắp chảy máu mũi.
Đưa tay lên sờ, trời ạ, đúng là đang chảy máu.
Việt Tông:…
Hắn mau mau lấy khăn tay ra, dự định thời lúc Thẩm Ngư không phát hiện lén lút lau.
Đâu ngờ, Thẩm Ngư đang nói hưng phấn đột nhiên nghiêng đầu dò hỏi hắn, cười vui vẻ nói: “Ngươi nói xem có buồn cười không —— ồ? ngươi làm sao vậy?”
Thẩm Ngư dừng lại, thấy Việt Tông cầm khăn bịt kín mắt mũi, không khỏi hỏi.
Việt Tông nơi nào chịu để nàng nhìn thấy, vội vàng xoay người: “Không có gì.”
Thẩm Ngư liếc mắt, với đầu tới xem, nhìn thấy trên chiếc khăn tay màu xanh da trời của hắn, nở lên mấy đóa mai đỏ, có chút kinh ngạc, không khỏi kinh ngạc: “Nha, sao ngươi chảy máu mũi vậy?”
Việt Tông nghe vậy, lỗ tai gò má trong nháy mắt như nhỏ máu: “Không, không, không sao.”
“Còn nói không sao, ngươi để ta xem một chút!” Thẩm Ngư theo bản năng kéo cánh tay của hắn, khiến cho hắn buông tay ra.
Thẩm Ngư để mặt sát vào xem, nghe được mùi hương thiếu nữ thơm ngát, Việt Tông cảm thấy khí huyết của mình càng thêm dâng trào.
“Nhìn một cái thôi mà, còn đang chảy máu đây này! Để ta lau cho ngươi đi, ngươi cũng không nhìn thấy.” Nói, đã đoạt lấy khăn trong tay Việt Tông lau giúp hắn.
Việt Tông mở to mắt, cảm thụ động tác mềm nhẹ của nàng, nhiều lần, bỗng nhiên phản ứng lại, bộ dáng này của hắn nhất định rất khó nhìn, vội vàng lui về phía sau, đoạt khăn đè lại mũi mình.
“Không cần lau nữa, được rồi, mau đi đi.” Nói xong liền đi thẳng về phía trước.
Thẩm Ngư đuổi theo có chút lo lắng nói: “Vô duyên vô cớ, làm sao lại chảy máu?”
Việt Tông không trả lời nàng.
Thẩm Ngư: “Mũi của ngươi gần đây có bị thương gì không?”
“Không có.”
“Vậy thì lạ thiệt. Nga, có phải gần đây ngươi uống thuốc đại bổ gì không đây?”
“… Không có.” Nhìn dáng vẻ hắn rất giống cần thuốc bổ sao?
“Cũng không có sao? Vậy thì lạ quá, để ta xem cầm máu được chưa?” Nói, liền bước qua trước mặt hắn, ngửa đầu nhìn, đôi mắt sáng lấp lánh, như được gột rửa bởi nước ấm trên núi.
Tim Việt Tông như nổi trống, nghiêng mặt sang một bên.
“Ngươi đừng nhúc nhích, để ta xem một chút mà.”
Việt Tông lại tránh sang hướng khác.
“Việt Tông ngươi đừng né, để ta xem một chút.”
Việt Tông bị nàng huyên náo đến đau đầu: “Được được, ngươi xem đi.”
Thả tay xuống, để tùy ý nàng đánh giá. Xem đi xem đi, ngó tới ngó lui, cuối cùng Thẩm Ngư cũng lùi ra.
Cho dù trong lòng Việt Tông có muôn vàn lời muốn nói, nhưng mặt ngoài chỉ tỏ vẻ một hai phần, cũng không biết là cách biểu đạt cảm xúc của hắn trời sinh có vấn đề, hay là khuôn mặt đã bị bệnh xơ cứng gì đó, nói chung, vào lúc này trong lòng hắn như bình sứ đã rơi nát bét, nhưng ngoài mặt ngoại trừ hồng hơn bình thường, một chút khác thường cũng không có.
Bởi vậy, Thẩm Ngư hoàn toàn không chú ý tới tâm tình của hắn.
Thấy giữa trán hắn còn có một chút hồng, liếc tảng bên cạnh chảy ra một chút nước suối trên núi, vội móc khăn tay của mình ra, thấm ướt, với tay lên lau cho hắn.
Hắn hơi cao, nàng có chút vất vả.
“Ngươi hơi hơi khụy chân chút đi.”
“Nha.”
Việt Tông ngoan ngoãn ngồi xổm xuống. Bình sứ trong lòng đã ép thành tro bụi.
Thẩm Ngư chậm rãi lau chùi cho hắn, ánh nắng giữa trưa chiếu vào trên gương mặt của thiếu nữ, cách gần trong gang tấc, phảng phất còn có thể nhìn thấy lông tơ nhỏ mịn trên da nàng. Những lông tơ kia nhẹ nhàng phất quá đáy lòng hắn, trái tim vừa mới ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại, đất trời biến mất, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Việt Tông đột nhiên hi vọng nàng lau chậm một chút, chậm một chút nữa, để thời khắc như vậy càng lâu một chút, lâu hơn chút nữa.
“Được rồi, sạch sẽ.” Thẩm Ngư lau xong, cười tỉ mỉ nói.
Nàng ra hiệu hắn có thể đứng lên, tất cả kết thúc. Nhưng đợi nửa ngày, Việt Tông vẫn còn nửa ngồi nửa quỳ như trước, cao bằng mình, cùng mình đối diện.
Trong đôi mắt hắn là tâm tình mà nàng chưa từng thấy, nàng cũng không hiểu.
Chỉ là, nàng bỗng nhiên cảm giác được một loại rung động nguy hiểm. Theo bản năng liền muốn lùi về sau, nhưng còn chưa kịp, một xúc cảm nóng bỏng liền rơi xuống trên trán của nàng.
Người ngày thường mặt mày lạnh lẽo không hề có cảm xúc, môi lại nóng như vậy, chỉ một hồi này, phảng phất như bếp lò đang cháy nóng, trong nháy mắt làm bỏng từng tấc da thịt Thẩm Ngư.
Thẩm Ngư đầu tiên là bối rối, tiếp theo là xấu hổ, sau đó nhảy phăng ra sau hai bước, duỗi tay chỉ vào Việt Tông: “Ngươi ngươi ngươi làm gì?”
Việt Tông cũng không biết mình từ đâu có được lá gan, cứ như vậy bước đi tới. Chỉ là giờ khắc này hắn vô cùng rõ ràng, tất cả do hắn không kìm lòng được.
Hay có thể nói, hắn đang tận dụng mọi thời cơ.
Hắn từ trong lồng ngực móc ra cá vàng nhỏ, nhét vào trong tay Thẩm Ngư:
“Cho ngươi là cho ngươi, không cho trả lại ta.”
Thẩm Ngư nhìn cá lại nhìn hắn, lại lùi tiếp hai bước: “Vì vì vì sao?”
Việt Tông: “Ngươi là cá, nó cũng là cá, ngươi mở nó ra nhìn thử xem.”
Đêm qua Thẩm Ngư nắm một buổi tối cũng không phát hiện con cá này còn có cơ quan, hiện tại, nghe ngữ khí Việt Tông, thật giống trên thân con cá này còn có bí mật khác.
Nàng nắm cá trong tay nhìn một chút: “Làm sao mở ra?”
“Nắm lấy đuôi cá, nhấn một cái, lại bắt đầu xoay tròn.”
Thẩm Ngư nghe theo, bám vào đuôi cá nhỏ xoay một cái, bụng cá tách làm hai phần.
Chữ được khắc trong bụng cá lộ rõ ra: Thẩm Ngư.
Thẩm Ngư cả kinh, trong lòng thuận tiện ngầm vui mừng một trận.
Thì ra, cá này đúng là cố ý đưa cho nàng.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***