• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tam thúc mang ta đi chỗ nào?”

Thẩm Việt không có trả lời, hãy còn xoay người bước đi

Một luồng hơi rượu thổi qua, Chu Lê kinh ngạc. Tam thúc uống rượu?

Chu Lê thấy hắn đi hơi xa, vội chạy chậm đuổi theo.

Đi vào bờ sông vừa rồi Thẩm Việt mới bước lên bờ, con thuyền ô bồng kia còn chờ ở nơi đó. Buông mành, hai người ngồi vào trong khoang. Người chèo thuyền ở đuôi thuyền mới chậm rì rì khởi động mái chèo, chèo thuyền lướt nước

Trên nóc thuyền có treo một chiếc đèn lồng màu cam vàng, Chu Lê nhìn phía Thẩm Việt, thấy hai má hắn hơi hồng, không khỏi hỏi: “Tam thúc uống rượu?”

Thẩm Việt hơi hơi mỉm cười: “Uống một chút, nhưng không có say.”

Chu Lê quay mặt đi không nhìn hắn: “Không biết tam thúc dẫn ta tới nơi này để làm gì?”

“Việc đêm trước…… Ta còn thiếu ngươi một lời giải thích.”

Thấy hắn chủ động nói, Chu Lê rũ mắt xuống. Trong lòng lại ngầm phát lên một tia chờ mong. Tuy rằng nàng biết như vậy không đúng, đó là loạn luân trong mắt thế nhân.

Chu Lê trầm mặc, Thẩm Việt ấp úng một phen, mới nói: “Ta vốn không muốn nói cho ngươi biết, sợ ngươi biết sẽ thương cảm, cũng có thể gây tổn hại thanh danh ngươi”

Chu Lê vùi đầu càng thấp: “Đã là chuyện có tổn hại thanh danh, vậy cần gì phải đặc biệt giải thích với ta, ta xem việc đêm trước như chưa từng phát sinh, từ nay về sau, thúc đừng làm như vậy là được.”

Thẩm Việt thấy nàng chôn đầu, sườn mặt ửng đỏ, trong lòng vừa động, phỏng đoán Chu Lê nhất định đang hiểu lầm.

“Khụ” Thẩm Việt không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, “A Lê, ta có vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi cũng biết ngươi không phải là con ruột của Chu lão cha?”

Chu Lê không ngờ Thẩm Việt sẽ hỏi cái này, có chút kinh ngạc, nhưng đúng sự thật gật đầu: “Biết, ta là do cha ta nhặt được ở cửa thôn Chu gia”

Thẩm Việt lắc đầu: “Kỳ thật không phải.”

“A?” Chu Lê ngoài ý muốn nhìn về phía Thẩm Việt, “Không phải?”

“Không phải.” Thẩm Việt nói.

Chu Lê có chút mờ mịt.

Thẩm Việt liền mang hết thảy mọi việc, nàng như thế nào bị cha mẹ ôm đến cho Chu lão cha nuôi dưỡng, ca ca ruột của nàng phó thác hắn chiếu cố nàng ra sao, nói lại một lần. Bao gồm mục đích lúc trước gia đình Chu lão cha bọn họ nhận nuôi nàng, kỳ thật là tìm một con dâu nuôi từ bé cho nhi tử của mình. Tóm lại, hết thảy nội dung hắn biết, đều nói hết với Chu Lê

Chờ hắn nói xong, lại nhìn Chu Lê, hốc mắt nàng đã ươn ướt.

Trong khoang thuyền lặng im thật lâu sau.

Chu Lê móc khăn tay ra, vùi đầu lau khóe mắt: “Ý tam thúc là, ta họ Mạnh, Mạnh gia năm đó bởi vì nhi tử quá nhiều, nên khó nuôi ta, mới sinh ra không bao lâu, ta đã bị đưa đến Chu gia thôn.”

Thẩm Việt thấy nữ tử trước mặt lau nước mắt không ngừng, đuôi mắt hồng hồng, nhìn đến trong lòng hắn tê rần: “Ừhm.” Không khỏi lo lắng lên.

Chu Lê lau khô nước mắt, nhìn Thẩm Việt cười một cái, chỉ là nụ cười kia không phải thực lòng: “Đa tạ tam thúc nói cho ta biết, thì ra ta còn một đoạn thân thế như vậy.”

Thẩm Việt thấy nàng còn cười, lo lắng càng tăng hơn: “Ngươi, ngươi còn ổn chứ?”

Chu Lê thu hồi khăn: “Ta khá tốt, chỉ là đột nhiên cảm thấy mình có chút đáng thương, dường như ở đâu cũng đều là người dư thừa.”

Tim Thẩm Việt giống như bị cắt một miếng: “Không, ngươi không được nghĩ như vậy, ngươi xem ca ca của ngươi, sắp chết rồi vẫn còn nhớ ngươi, kêu ta cần phải tìm được ngươi, chiếu cố ngươi.”

Chu Lê lại cười một chút: “Thì được gì đâu, ca ca đã chết.”

Dưới ánh đèn, nụ cười kia lộ ra mấy phần bi thương.

Thẩm Việt quýnh lên: “Còn có ta chiếu cố ngươi.”

Chu Lê trợn tròn mắt hạnh, kinh ngạc nhìn lại đây.

Thẩm Việt lúc này mới phát hiện không ổn, vội bổ sung nói: “Ta đã hứa với ca ca ngươi.”

Chu Lê thu hồi ánh mắt, nhìn bàn tay tùy ý đặt ở đầu gối: “Cho nên thúc lén giúp ta nhiều như vậy, là bởi vì hứa hẹn với ca ca ta sao?”

Thẩm Việt trầm mặc, mới nói: “Đúng vậy.”

Chu Lê lại một lần nhìn về phía hắn, Thẩm Việt dời khỏi tầm mắt nàng, nhìn nơi khác ở khoang thuyền

Đúng rồi, lúc này mới giống một đáp án bình thường. Giữa bọn họ còn có thể có đáp án khác sao? Nàng lại lần nữa thu hồi tầm mắt.

Trong khoang thuyền lại an tĩnh lần nữa. Con thuyền lảo đảo lắc lư, cũng không biết trải qua bao lâu, Chu Lê đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng

Nàng muốn đi trở về: “Tam thúc, cho thuyền cập bờ đi, canh giờ không còn sớm, cần phải trở về.”

Thẩm Việt vén rèm lên phân phó nhà đò, thuyền chậm rãi chạy tới bên bờ

Chu Lê từ lúc nãy đã khóc một trận, lúc sau lại bình tĩnh như thường. Chỉ là hai mắt kia, thoạt nhìn không có tinh thần gì

Nàng càng như vậy, Thẩm Việt càng lo lắng. Huống chi chờ lát nữa trở về, Chu Lê một mình ở nhà. Mới nghe nói thân thế không quá may mắn của mình, sau khi trở về đối mặt với căn nhà trống rỗng, trong lòng khẳng định thập phần hụt hẫng.

Sau khi thuyền cập bờ, Chu Lê liền định đứng dậy rời thuyền, lại bị Thẩm Việt ngăn cản, kêu nàng chờ một chút. Hắn đi xuống trước một chuyến, rất nhanh sẽ trở về

Chu Lê không biết hắn đột nhiên muốn làm gì, còn chưa kịp hỏi, Thẩm Việt đã đi ra khoang thuyền.

Nàng đành phải theo lời hắn nói, ở chỗ này chờ hắn.

Lát sau, mành được xốc lên, Thẩm Việt đã trở lại. Trong tay mang theo hai mặt nạ quỷ thần, một cái trâu đầu, một cái mặt ngựa.

“Chọn một cái.” Thẩm Việt đưa hai mặt nạ qua.

Chu Lê ngạc nhiên nói: “Đây là muốn làm gì? Tam thúc không phải xem ta như tiểu hài nhi để dỗ chứ?” Nàng mơ hồ đoán được, Thẩm Việt là muốn làm chút gì đó cho nàng vui vẻ.

Thẩm Việt lắc đầu: “Không phải, mang cái này lên, ta dẫn ngươi đến một chỗ.”

“Nơi nào a?”

Thẩm Việt thấy nàng không chọn mặt nạ, dứt khoát tùy ý cầm lấy mặt nạ ngựa che lên mặt nàng: “Đi rồi ngươi sẽ biết, một nơi rất đẹp.”

Chu Lê lúc này mới hiểu, Thẩm Việt đi mua hai cái mặt nạ là có ý gì, chờ lát nữa cho dù ở trên phố gặp được người quen, cũng rất khó nhận ra bọn họ, tránh được phiền toái không cần thiết

Hai người mang mặt nạ, lên bờ, nhập vào đám đông trên đường

Trên đường gần như mỗi người đều mang mặt nạ, trong ngọn đèn dầu rối ren, nếu người đồng hành bị tách ra, rất khó tìm lại nhau.

Thẩm Việt tạm chấp nhận tốc độ bước chân của Chu Lê, cố ý bước chậm lại, nhưng bởi vì trên đường người đi qua thật sự quá nhiều, rất nhanh, bọn họ liền bị đám người tách ra một khoảng cách nhất định

Trong lòng hai người đều hoảng hốt, cách đám người nhìn đối phương không chớp mắt, rất sợ hơi dời tầm mắt một chút, sẽ không tìm được tung tích đối phương

Chen vào đám người đi tới gần nhau

Sau khi tới gần, Thẩm Việt nói: “Khăn tay ngươi đâu?”

Chu Lê có chút nghi hoặc, nhưng vẫn lấy khăn tay ra, đưa tới trước mặt Thẩm Việt

Thẩm Việt duỗi tay, nắm một góc khăn tay, lại đặt góc kia vào lòng bàn tay Chu Lê: “Nắm chặt.”

Chu Lê sửng sốt một chút, chợt thu chặt ngón tay lại, rất sợ khăn tay chạy mất

Thấy Chu Lê nắm chặt, Thẩm Việt lúc này mới yên tâm xoay người, chậm rãi bước đi. Thẩm Việt đi ở phía trước, nắm Chu Lê, cách một chiếc khăn tay

Bọn họ không bao giờ còn lo lắng sẽ đánh mất nhau trong biển người trên đường nữa

Đôi mắt Chu Lê trốn sau mặt nạ trộm nhìn người trước mặt, thân hình hắn đĩnh bạt cao dài, vai lưng rộng lớn, tay nắm khăn tay, khớp xương rõ ràng, trên mu bàn tay hơi hơi nhô lên gân xanh, hiện rõ lực đạo đầu ngón tay hắn

Nếu tay kia nắm lấy chính là tay nàng, chỉ sợ sẽ bị niết đau mất. Một cái khăn tay hà tất phải dùng sức như vậy

Nghĩ ngược lại, tam thúc vĩnh viễn cũng không thể dắt tay mình, tay hắn, ngày sau chỉ có thể dắt tức phụ hắn

Dưới mặt nạ, nàng cắn cắn môi.

Thẩm Việt nắm Chu Lê, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, cuối cùng quẹo vào một ngõ nhỏ yên tĩnh, huyên náo xung quanh mới tính rời xa

Trong ánh sáng tối tăm ở ngõ nhỏ, Chu Lê phân biệt hồi lâu, mới nhận ra đây là nơi nào.

Cuối ngõ nhỏ là Tường Tự thư viện.

Chu Lê không khỏi nghi hoặc, tam thúc dẫn nàng tới thư viện làm cái gì? Giữa buổi tối như thế này

Đi đến cửa thư viện, cửa lớn đóng chặt. Thẩm Việt buông khăn trong tay ra, đi đến cạnh cửa, nhẹ nhàng gõ lên ván cửa.

Nhiều lần, bên trong vang lên tiếng lão bá khàn khàn nói: “Ai a?”

Thẩm Việt cởi mặt nạ: “Ngô bá, là ta, Thẩm Việt.”

Cửa mở ra, Ngô bá từ trong cánh cửa thăm dò: “Thẩm phu tử, giờ này không đi ngắm hoa đăng, lại tới thư viện ngắm sao a?”

Chu Lê nghe vậy, nghi hoặc không thôi. Ngắm sao?

Thẩm Việt hướng Ngô bá gật đầu: “Quấy rầy Ngô bá.”

Ngô bá lại nhìn thoáng qua ngoài cửa, mới phát hiện phía sau Thẩm Việt, còn một “Mặt ngựa” lùn hơn hắn, nhìn thân hình cùng y phục kia, hẳn là một cô nương.

Ngô bá ý vị thâm trường cười: “Vậy các ngươi mau vào đi thôi, khi rời đi đóng cổng lại giúp ta.”

Thẩm Việt nói cảm tạ, dẫn Chu Lê vào cửa thư viện, sau một hồi băng qua từng đoạn hành lang dài, cuối cùng tới đỉnh một chỗ gác mái

Nơi này không có người khác, Chu Lê tháo mặt nạ, đánh giá mọi nơi, hỏi Thẩm Việt: “Tam thúc, nơi này là nơi nào a?”

Thẩm Việt đi đến bên cạnh Thiên Lý kính trong lầu, hướng Chu Lê vẫy tay: “A Lê, lại đây.”

Chu Lê đi qua, Thẩm Việt điều chỉnh một chút độ cung của ống kính, lại tự mình xem thử một chút, xác nhận không có sai sót, liền ra hiệu cho Chu Lê.

Chu Lê đã khi nào gặp qua thứ này, hồ nghi học theo tư thế vừa rồi của Thẩm Việt, đưa một con mắt tiến đến trước ống kính

“Mắt bên này nhắm lại.” Thẩm Việt nói.

Chu Lê theo lời nhắm mắt.

Sau đó, liền thấy một dãy thật dài lộ ra trong kính, thấy không giống sao trời.

Các ngôi sao dường như rất lớn, hơn nữa càng sáng càng gần. Chu Lê hưng phấn: “Oa, đây đều là ngôi sao sao?”

Thẩm Việt cong cong khóe môi: “Đương nhiên, cái này gọi là Thiên Lý kính, cảnh sắc ngoài ngàn dặm, cũng có thể xem rõ ràng, giống như ở kế bên. Trước đây khi ta đọc sách ở Kinh Châu thư viện, nơi đó có một cái Thiên Lý kính càng hoàn mỹ hơn, mỗi khi tâm tình ta không tốt, hoặc là khi đọc sách đọc tới chán, liền sẽ chạy đi ngắm sao, thưởng thức sao trời mênh mông, tâm tình sẽ dần trở nên bình tĩnh.”

“Oa, thì ra mấy ngôi sao này đều lớn như vậy sao, ta còn tưởng rằng ngôi sao nhiều nhất cũng chỉ có thể lớn như tròng mắt thôi.” Chu Lê chôn mặt trên ống kính, hận không thể chui vào dùng tay nắm thử, xem có thể bắt được một ngôi sao hay không

Thẩm Việt cười: “Kỳ thật ngôi sao lớn hơn so với chúng ta tưởng rất nhiều rất nhiều, ngươi xem, ta còn có thể làm cho bọn chúng trở nên lớn hơn nữa.”

Thẩm Việt đứng ở phía sau Chu Lê, theo bản năng khom lưng, đôi tay duỗi qua hai sườn Chu Lê, nắm lấy ống kính điều chỉnh, thân hình hắn cao lớn bao phủ xuống dưới, bao quát toàn bộ thân hình nữ tử nhỏ xinh

Chu Lê chỉ cảm thấy trên lưng nóng lên, như là đột nhiên bị một cái chăn bông bao lại, bên tai bị một trận hô hấp mang theo mùi rượu ấm áp khẽ vuốt qua

Nàng kinh ngạc quay đầu, chóp mũi chạm vào gò má Thẩm Việt

Trong lúc nhất thời, ngân hà ngừng chuyển, không khí đình trệ.

Thẩm Việt chỉ cảm thấy men say càn quét, trong đầu quyện thành một mảnh.

Chu Lê định thần trước, từng chút từng chút dịch về phía sau, ai ngờ, cánh tay phía sau cũng không cho đi, tay nắm lấy ống kính ngược lại càng thêm dùng sức, gân xanh hiện rõ

Chu Lê bị giam cầm trong khoảng không một tấc vuông trước người hắn, trong lòng một trận binh hoang mã loạn.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Tác giả có lời muốn nói:

Đoạn ở từ đường hôm qua chính là để tăng tốc cho hai người sớm ngày thoát khỏi cái gọi là quan hệ loạn luân, thật sớm ôm nhẹ hôn hôn một cái 🤭🤭

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK