Chu Lê chưa từng nghĩ tới, Thẩm Việt cư nhiên gánh vác luôn việc trang trí cửa hàng. Hơn nữa tất cả đều dựa theo ý tưởng của nàng.
“Chàng bắt đầu trang trí cửa hàng từ khi nào vậy a? Ngày thường chàng ở phủ nha rảnh rỗi vậy sao?” Chu Lê kéo cánh tay Thẩm Việt, đi trên đường phố.
“Cũng không phải lúc nào ta cũng đều nhìn, chỉ là mỗi khi hạ chức đi ngang qua mới nhìn một chút. Hôm nay là ngày trang trí cuối cùng, ta nhờ mấy Đồng Tri đại nhân hỗ trợ nhìn phủ nha, ta đến nhìn cửa hàng.”
“Vậy chàng còn phải về phủ nha sao?” Chu Lê ngẩng đầu nhìn hắn.
“Đương nhiên.”
Chu Lê cười mắt cong cong: “Ta đưa chàng về.”
Thẩm Việt không cự tuyệt, hai người đi theo hướng về phủ nha.
Chu Lê đưa người đến cửa phủ nha, thấy sai dịch ở cửa nghiêm nghị đứng thẳng, như cây tùng thẳng tắp, môn đình cao ngất, Chu Lê thấy vậy, chỉ đưa Thẩm Việt đến bên cạnh tượng sư tử đá liền tạm biệt rời đi.
Thẩm Việt thấy nàng đi xa, mới xoay người lên thềm đá, đi đến trước mặt sai dịch giữ cửa, phân phó: “Đi tìm người, theo phu nhân hồi phủ từ xa, đừng có quấy rầy.”
Sai dịch nhìn Thẩm Việt một cái mới phản ứng lại, đại nhân là muốn tìm người đưa phu nhân về nhà đây mà, vội vàng lĩnh mệnh đi làm.
Nếu chuyện trang trí Thẩm Việt đã giúp nàng làm, vậy nàng sẽ một lòng ở nhà làm nước gia vị món hầm. Nàng nghiên cứu vài loại khẩu vị, cay xé, hơi cay, thậm chí còn có mùi vị đường dấm. Tăng độ phù hợp khẩu vị của nhiều người lên mức cao nhất.
Mắt thấy sắp vào tháng chạp, ly đĩa chén đũa chuẩn bị thỏa đáng, lại nhờ Thẩm Việt thu xếp mướn mấy tiểu nhị bên ngoài, làm bếp nàng không tính mời người khác, đã kêu mấy đầu bếp có sẵn ở Thẩm trạch thay phiên nhau đi qua trông coi, tiền công mỗi tháng ngoại trừ một phần tiền trong phủ, lại tính thêm một phần cho bọn hắn, mọi người tất nhiên đều vô cùng vui mừng.
Từ trước bọn họ chỉ biết hầu hạ cho từng đời chủ tử đến đây nhậm chức, những chủ tử đó nào có coi trọng bọn họ, cả nhà Thẩm đại nhân chẳng những không có tâm tư xem thường bọn họ, ngược lại còn cho bọn họ cơ hội kiếm thêm thu nhập.
Bọn họ hy vọng Thẩm đại nhân Thẩm phu nhân có thể cả đời ở tại Thẩm trạch, tất cả bọn họ sẽ đem hết toàn lực làm việc để báo đáp.
Chu Lê ngược lại cũng không cảm thấy mình làm được cái gì, chỉ nghĩ đi mời người bên ngoài, còn phải dạy lại lưu trình nấu món hầm, trực tiếp dùng người nhà bếp không cần phiền toái như vậy, còn có thể cho bọn họ cơ hội kiếm thêm tiền.
Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, ngày mùng một tháng chạp, quán cơm món hầm của A Lê đúng hạn khai trương.
Món hầm không tính lưu hành rộng rãi ở vùng Khánh Châu, nhưng đại đa số người vẫn từng nghe nói qua, chỉ là chưa từng ăn tới, hiện giờ ở vị trí đặc biệt dễ thấy như vậy trên đường chính lại có một quán cơm món hầm, thật ra khiến người khác rất chú ý.
Đặc biệt là từ trong quán kia bay ra mùi vị cay nồng sảng khoái, khiến bá tánh đi ngang qua nước miếng chảy ròng ròng.
Ngày đầu tiên khai trương, Chu Lê cho người dán bố cáo giảm giá ở cửa, người đi ngang qua ngửi được mùi vị kia, lại thấy rẻ như vậy, tựa hồ còn rẻ hơn so với tự mình ở nhà làm một bữa ăn, liền lần lượt có người vào tiệm dùng cơm.
Một ngày trôi qua, tới ban đêm, Chu Lê bắt đầu chong đèn đếm bạc.
Bạc tràn đầy một cái tráp nhỏ, Chu Lê đếm non nửa canh giờ.
Thẩm Việt thấy nàng ngồi dưới đèn hết sức chăm chú, đôi mắt như hạt châu muốn dính lên tráp, buồn cười lắc đầu, đi qua ôm lấy nàng từ sau lưng.
“Đếm xong chưa?”
“Ừm, không thể ngờ ngày đầu tiên cư nhiên có tới ba trăm lượng! Ai nha, ta cảm giác ta sắp phát tài rồi!” Trong âm thanh Chu Lê đều lộ ra niềm vui sướng khó có thể ức chế.
Thanh âm Thẩm Việt ôn nhu: “Nhìn không ra nha, nàng vẫn là tiểu tham tiền. Vi phu vừa ra tiền vừa xuất lực giúp nàng trang trí, nàng nói xem, muốn báo đáp vi phu thế nào đây?”
Khi Thẩm Việt nói chuyện môi dựa sát vào bên tai nàng, hơi nóng đảo quanh vành tai, khiến nàng ngứa ngáy vô cùng.
Chu Lê nghiêng đầu tránh hắn, thuận tiện còn duỗi tay đẩy hắn ra: “Chàng ngủ trước đi, ta lại đếm một chút, còn ghi chép sổ sách nữa.” Nói, tay cũng không ngừng, bàn tính khảy đến va chạm lạch cạch.
Thẩm Việt bị đẩy đến một bên, tức khắc những thứ màu đỏ kiều diễm trong đầu tan thành mây khói. Hắn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, giống như không gì có thể quấy nhiễu được nàng, mím môi.
Sao hắn có cảm giác vác đá nện vào chân mình vậy. Tức phụ giống như thích buôn bán còn hơn thích hắn.
Chu Lê mới không chú ý tới ánh mắt ai oán của Thẩm Việt đâu, ngón tay ngọc nhỏ dài linh hoạt di chuyển trên bàn tính, khi thì lại cầm lấy bút viết hai ba dòng trên sổ sách, toàn bộ trong phòng phảng phất như chỉ có một mình nàng.
Chờ nàng tính xong bạc, khi lười nhác vươn vai quay đầu lại chuẩn bị nói chuyện với Thẩm Việt, lại thấy Thẩm Việt nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Hai chân đặt dưới mép giường, giày cũng không cởi.
Nàng đi qua nhìn, người đã ngủ mất rồi.
Hiện giờ thời tiết lạnh, không cởi xiêm y ngủ sao được? Đành phải đánh thức người dậy.
Thẩm Việt bị đẩy tỉnh, duỗi tay xoa xoa đôi mắt, thấy Chu Lê đứng bên cạnh mép giường: “Tính xong rồi?”
Chu Lê: “Ừm, tính xong rồi, cởi xiêm y rồi hẳn ngủ tiếp, coi chừng cảm lạnh.”
Thẩm Việt nga một tiếng, bắt đầu cởi xiêm y: “Nàng đấy, mấy khoản này ngày mai tính cũng được, một hai cứ phải tính xong trong đêm nay.”
Chu Lê cũng bắt đầu cởi xiêm y: “Còn không phải do bán ngày đầu tiên sao, ta vừa khẩn trương vừa hưng phấn.”
Thẩm Việt cởi xong xiêm y nằm vào trong ổ chăn, trong lúc nhất thời không còn buồn ngủ, Chu Lê một thân trung y màu trắng nhảy lên giường, xiêm y cởi ra lạnh quá sức, nàng run run: “Thật lạnh quá đi.”
Thẩm Việt xốc chăn lên cho nàng, Chu Lê tự nhiên chui vào trong lòng ngực hắn, vừa rồi ngồi ở phía dưới có chút lâu, tay chân lạnh lẽo. Chu Lê không chút khách khí nhét tay vào trong trung y trước ngực Thẩm Việt, lại đặt chân lên trên đùi ấm áp của hắn, khiến cho Thẩm Việt giật cả mình.
“Nàng đang tìm lò sưởi à.” Thẩm Việt ôm chặt người, nói.
Chu Lê đương nhiên nói: “Đúng vậy, nếu không phải nấu bình nước nóng quá phiền phức, ta nơi nào cần tìm tướng công.”
Thẩm Việt ngửi dầu bôi tóc hương hoa hồng trên tóc nàng nói: “Ta còn một chỗ càng ấm áp hơn, nàng có muốn sưởi ấm hay không?”
Vừa nói, đã kéo một bàn tay Chu Lê về phía chỗ kia.
Tuy nói ôm nhau ngủ đã lâu, nhưng những thời điểm như vậy, Chu Lê vẫn nhịn không được xấu hổ: “Chàng……” Lập tức muốn rút tay ra.
Thẩm Việt lại ấn tay nàng trở về: “Ta là một nam tử bình thường, kiều thê nằm trong ngực, sao có thể bình tĩnh nằm yên, trong lòng không loạn được.”
……
Ngày hôm sau, sáng tinh mơ Thẩm Việt phải dậy đi phủ nha, Chu Lê ngủ đến có chút say, ngay cả Thẩm Việt đi khi nào cũng không biết.
Ngưu thị chưa bao giờ quản Chu Lê ngủ nướng, bà cũng là người từng trải, nữ tử trong thời kỳ cho bú ngủ nhiều cũng khá tốt.
Chờ đến lúc Chu Lê tỉnh mặt trời đã lên cao. Nàng ăn chút cháo táo đỏ nhà bếp để lại cho nàng, cho hài tử bú xong, liền ra cửa đi đến quán cơm món hầm.
Hôm qua mới khai trương, mọi người cảm thấy mới mẻ, buôn bán tốt là đương nhiên, chỉ là không biết hôm nay thế nào.
Kết quả mới vừa đi đến cửa tiệm, nhìn xuyên qua cửa sổ thấy bên trong cư nhiên không còn chỗ ngồi. Chu Lê ngừng ở trước cửa, nhìn cảnh tượng khí thế ngất trời bên trong, nghe hương vị cay bay lên bốn phía, khóe miệng giương lên.
Nàng đột nhiên sinh ra một ít cảm khái, nhớ tới trước kia nàng bất quá chỉ mở một cửa hàng đậu hoa nhỏ ở Cam Thủy trấn, trước nay không nghĩ tới có thể mở cửa hàng ở phủ thành, hết thảy việc này giống như giấc mộng vậy.
Tiểu nhị bên trong nhận ra nàng tới, vội chạy ra đón nàng vào. Chu Lê tiến vào, nhìn nhìn ở nhà chính một chút, lại đi ra sau nhà bếp nhìn nhìn một chút, hết thảy ngay ngắn trật tự, tựa hồ nàng cũng không cần dặn dò gì thêm.
Nàng ở lại trong tiệm một chút, bỗng nhiên cảm thấy chỉ bán món hầm tựa hồ có chút đơn điệu, dường như có thể bán thêm một chút đồ ăn vặt. Nghĩ đến đây, nàng lập tức rời khỏi cửa hàng trở về nghiên cứu.
Nàng kéo người giúp việc ở nhà bếp cùng nhau nghiên cứu, cái gì bánh dày đường đỏ, bánh bí đỏ, còn có món mặn, đều nghiên cứu một lần.
Khi đang nghiên cứu đến khí thế ngất trời, bỗng nhiên thấy hộ vệ vội vội vàng vàng chạy vào bẩm báo, người triều đình tới, nói là tới tuyên thánh chỉ.
“Thiệt hay giả?” Chu Lê có chút khó có thể tin, trong tay còn không ngừng nhồi bột.
Hộ vệ: “Thật sự thật sự, người tới còn mang theo lệnh bài đại nội, loại lệnh bài này ta từng gặp qua, nhất định không sai!”
Chu Lê vội rửa sạch tay đi theo hộ vệ ra ngoài, trong miệng còn nói mãi: “Nhất định là tìm đại nhân các ngươi, chàng còn chưa hạ chức đâu, ta phải đi nói với người tuyên chỉ xem sao, xem hắn chờ chàng trở về rồi tuyên hay như thế nào.”
Kết quả đi đến sảnh ngoài, liền thấy một gương mặt quen thuộc, đúng là Hoa công công đã gặp mấy tháng trước.
Chu Lê tiến lên hàn huyên một phen, rồi nói Thẩm Việt còn ở trong nha môn.
Hoa công công nói: “Nếu cần tìm hắn, đã sớm đến phủ nha tuyên chỉ rồi.”
Ngụ ý là tìm nàng?
Ngay sau đó liền thấy Hoa công công đột nhiên mở ra một quyển trục hoa văn rồng mạ vàng, cao giọng đọc: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng……”
Chu Lê vội vàng quỳ xuống, nàng có chút ngốc, cho đến khi Hoa công công đọc xong thánh chỉ, vẫn còn ngốc.
Mơ màng hồ đồ tiếp nhận thánh chỉ, quên cả đứng lên.
Hoa công công cười nói: “Lục phẩm sắc mệnh Thanh Hoan phu nhân, mau mau đứng lên đi.”
Lúc này Chu Lê mới đỡ Ngưu thị cũng có chút ngốc đứng lên.
Chu Lê: “Công công, dân phụ không hiểu.”
Hoa công công chỉ cười, cũng không giải thích cái gì, lúc gần đi lại nói: “Phu nhân, dưa muối của nhà ngài…… Còn không?”
Còn còn, về sau nàng có ủ mới thêm một ít, nàng lập tức gọi người đi ôm một vò ra.
Hoa công công nhận vò dưa muối cười nói: “Tuy lần trước phu nhân có viết cách làm dưa muối, nhưng trước sau vẫn là tự tay phu nhân làm ăn ngon nhất. Thay ta vấn an Thẩm đại nhân.” Nói xong, liền dẫn các sai dịch truyền chỉ rời đi.
Ngưu thị thấy người đi rồi, mới hỏi: “Lục phẩm sắc mệnh Thanh Hoan phu nhân là gì?”
Chu Lê lắc đầu: “Con không biết, chờ Việt Lang trở về hỏi chàng một chút.”
Ngày này Thẩm Việt đến lượt trực đêm, đến giờ Hợi (21h – 23h) mới hạ chức, lúc trở về đã là đêm khuya tĩnh lặng.
Hắn vốn cho rằng mình trở về trễ như vậy, Chu Lê đã sớm ngủ, kết quả đi đến cửa chính phòng, liền thấy bên trong đèn vẫn còn sáng.
Hắn cong cong khóe môi. Phu nhân đây là đang đợi hắn nha! Nghĩ đến đêm qua triền miên trong ổ chăn, lòng Thẩm Việt tràn đầy chờ mong bước vào cửa.
Đi đến phòng trong, liền thấy Chu Lê đang ngồi ở đầu giường, nghiêng đầu nhắm hai mắt, tựa hồ ngủ rồi.
Hắn nhẹ nhàng đi qua, thấy ngọn đèn dầu chiếu lên một bên mặt tức phụ thực sự ôn nhu, liền nhịn không được cúi người hôn một cái.
Chu Lê cảm nhận được xúc cảm trên trán, vốn dĩ còn chưa ngủ sâu, lập tức tỉnh lại: “Chàng đã trở về?”
“Phu nhân về sau không cần chờ ta, mệt nhọc cứ đi ngủ.”
Chu Lê bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vội đưa thánh chỉ đang nắm chắc trong tay cho Thẩm Việt: “Chàng xem, đây là thứ gì?”
Thẩm Việt vừa thấy, quyển trục hoa văn rồng mạ vàng, đây không phải……
Vội vàng nhận lấy nhanh chóng mở ra xem.
Chu Lê bò đến trên đầu vai hắn cùng nhau xem: “Việt Lang, vì sao Hoàng Thượng lại hạ chỉ cho ta vậy? Thanh Hoan phu nhân là có ý gì a?”
Thẩm Việt xem xong liền hiểu rõ, kích động ôm Chu Lê hung hăng hôn một cái.
Chu Lê bị hôn lại càng ngốc.
“Tô Thức tiên sinh có thơ rằng:
Tế vũ tà phong tác hiểu hàn.
Đạm yên sơ liễu mị tình than.
Nhập Hoài thanh Lạc tiệm man man.
Tuyết mạt nhũ hoa phù ngọ trản,
Liệu nhung hao duẩn thí xuân bàn.
Nhân gian hữu vị ——” 💥
Hắn tạm dừng một chút, duỗi tay sờ sờ gương mặt Chu Lê, “—— thị thanh hoan.”
💥 Đây là bài thơ tựa Hoán Khê Sa của nhà thơ Tô Thức đời Tống, dịch ra như sau:
– Dịch nghĩa
Mưa bụi gió nhẹ làm buổi sáng lạnh.
Khói nhạt liễu thưa bãi cát quang tạnh đẹp đẽ.
Sông Hoài và sông Lạc (nhập lại) mênh mông.
Nấu trà buổi trưa, bọt nổi lên trắng như tuyết, như bọt sữa,
Rau “liệu” non và măng rau “hao” bầy trên mâm xuân.
Trên nhân gian có vị ngon chính là vui thú thanh đạm.
– Phỏng dịch:
Sáng lạnh bụi mưa gió nhẹ lan.
Liễu thưa khói nhạt cát miên man.
Dòng sông trong vắt chảy mênh mang.
Bọt trắng trà hoa phủ chén ngọc,
Măng hao rau đắng hưởng mâm xuân.
Nhân gian thú vị đời hân hoan.