Chu Lê nghe vậy, tim đập nhanh hơn.
Thật là tam thúc!
Đêm tĩnh như nước, trăng nghiêng sao sáng. Hai người cách nhau một bức tường viện, đều đi đến dưới chân tường
Chu Lê cắn môi hỏi: “Vì sao?”
Vấn đề trong đầu nối tiếp nhau, cuối cùng nói ra miệng lại chỉ có ba chữ này. Tim bang bang nhảy, một loại suy nghĩ ngày thường không dám nghĩ như nước suối len lỏi tới. Bỏ qua một bên bối phận “quan hệ thúc cháu” thế tục sắp đặt, nếu chỉ là giữa một người nam nhân cùng một nữ nhân, nam nhân hành động đến cỡ đó như là……
Tay phải Chu Lê đè lại bộ ngực đang phập phồng, chờ nam nhân bên kia trả lời.
Rất lâu sau đó, sau vách tường lạnh băng mới lại lần nữa vang lên tiếng Thẩm Việt: “Hôm nay là sinh nhật ngươi, sách này…… Là lễ vậy đưa cho ngươi”
Mấy giây sau, bên kia lại nói: “Ngươi đừng hiểu lầm……”
“Nấm lần trước cũng là thúc?”
“Ừhm.”
“Rất lâu về trước ở Thẩm gia thôn, mớ củi lần đó……”
“Cũng là ta.” Thẩm Việt trả lời dứt khoát.
Chu Lê cảm thấy trong đầu mình như đang nấu nước, nước nhanh chóng sôi trào: “Vậy thúc…… Vì sao?”
Trong lòng Chu Lê ngầm nổi lên chờ mong, mà cả nàng cũng không rõ rốt cuộc đang chờ mong cái gì.
Bất quá rất nhanh, chờ mong của nàng biến thành mất mát.
“Hoàng hôn ngày mai, ta nói cho ngươi biết, hiện tại, mau đi ngủ.”
“A? Tam thúc? Thúc nói cái gì?” Nàng không phải nghe không rõ, chỉ là muốn xác nhận một lần.
Bên kia lại không ai trả lời.
Ngay sau đó, tiếng đóng cửa “kẽo kẹt” vang lên ở nửa đêm yên tĩnh, Chu Lê ngẩn ngơ.
Tam thúc đã trở về phòng. Nước sôi trào đột nhiên lạnh tanh. Cho nên nguyên nhân tam thúc làm như vậy rốt cuộc là cái gì? Vì sao hiện tại không nói, một hai phải chờ ngày mai?
Tự biết tối nay sẽ không đợi được đáp án, nàng xoay người, chậm rãi đi về phòng
Một lần nữa nằm lên giường, trong bóng tối, nàng nhìn chằm chằm đỉnh màn hồi lâu, những chuyện đã từng xảy ra cùng với tam thúc, hiện lên từng màn từng màn, suy diễn trong đầu
Chỉ là những hình ảnh này như ai cố ý chọn lựa, mỗi một cảnh tượng, hết thảy chỉ là những khoảng khắc bọn họ dựa vào nhau gần nhất
Ở cửa nhà hắn, tam thúc lần đầu tiên nắm lấy tay nàng, còn có lần đó trốn mưa, thân thể bọn họ càng sát gần nhau, còn có nửa đêm nào đó, bị ép trong ngõ nhỏ, nàng phủ phục trên người hắn, nghe tiếng ân ái triền miên từ cửa sổ kia, còn có dưới táng hoa giấy, một cái hôn vô tình xẹt qua thái dương…… Cùng với vừa rồi bọn họ cùng nhau trốn trong chăn, thân mình mướt mồ hôi dựa sát vào đối phương
Nàng nằm thẳng hồi lâu, trở mình. Suy nghĩ nhoáng lên, lại nghĩ tới quan hệ giữa bọn họ, thúc cháu.
Lại lần nữa nghĩ đến khi còn nhỏ, nàng ở ruộng lúa mạch nhìn thấy những hình ảnh đó. Chuyện hoang đường giữa biểu cữu cùng cháu gái họ…… Rất nhanh, toàn đầu óc đều bị những hình ảnh kiều diễm đó chiếm cứ.
Kết cục cuối cùng của bọn họ không tốt, đó là bị người khác phát hiện, nếu vạn nhất cả đời này đều không bị người khác phát hiện thì sao?
Một tiếng gà gáy cắt qua ánh trăng, sợ tới mức cả người nàng run rẩy.
Trời ạ, nàng đang suy nghĩ cái gì vậy? Thì ra nàng là người không giữ phụ đạo, coi thường luân lý như thế!
Không, chắc chắn tam thúc có ẩn tình khác mới có thể đối đãi với nàng như vậy, vốn là không giống như nàng tưởng tượng ra.
Lại nói, mặc dù đúng như nàng suy nghĩ, nàng làm một người từng trải, đã thành thân với người, đối với nam nữ vui mừng, nên nhìn thấu triệt hơn hẳn tam thúc. Nếu tam thúc đi sai đường, nàng càng nên khuyên nhủ hắn, ngăn cản hắn, khắc chế hắn.
Chu Lê hồi lâu không ngủ, khi trời tờ mờ sáng, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ. Chỉ là trong mộng, suy nghĩ lung tung rối loạn vẫn quấy nhiễu nàng như cũ. Ở ruộng lúa mạch, nàng trốn trong đám lúa mạch xanh rờn, phía trước là hơi thở gấp, làm nóng mắt nàng. Nàng đang muốn rời đi, quay người lại, lại thấy một bức tường người
Nàng chưa kịp gọi hắn, đã nghe hắn hỏi: “Ngươi đồng ý không?”
Chu Lê không trả lời, nam nhân tựa hồ chỉ hỏi tượng trưng, bất ngờ, ấn nàng ngã vào ruộng lúa mạch.
Khi nàng tỉnh lại, nhiệt độ thân thể thật lâu không tiêu tán được, toàn thân bị mồ hôi thấm ướt, nàng ở trên giường ngốc lăng hồi lâu, mới chậm rãi bò dậy.
Nhìn mặt trời lên cao bên ngoài, bất chợt cảm thấy hối hận không thôi.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Ngày mở cửa hàng này, Lý thị tới, nói hôm nay bà nhàn rỗi không có việc gì, liền tới phụ Chu Lê. Chu Lê có chút thất thần, Lý thị chỉ cho là nàng mệt do một mình xử lý việc trong tiệm, cũng không làm phiền nàng
Thực nhanh đã qua buổi trưa, Lý thị không nói khi nào về thôn, Chu Lê nghĩ đến hẹn ước hoàng hôn của Thẩm Việt và nàng đêm qua, trong lòng có chút hốt hoảng.
Liền ra vẻ tùy ý hỏi Lý thị khi nào về
Ai ngờ Lý thị lại nói hôm nay buôn bán được, sợ một mình nàng lo liệu không hết quá nhiều việc, nên không quay về.
Chu Lê khuyên một trận, Lý thị cũng không có ý đi về, Chu Lê sợ khuyên quá mức, dẫn tới Lý thị nghi ngờ, đành phải mặc bà
Lúc chạng vạng, nàng làm ra bộ dáng chào mời khách, cố ý đứng ở cửa, hướng ra đường nhìn xung quanh.
Khi nhìn thấy Thẩm Việt hạ học đi ngang qua, nàng xa xa nhìn Thẩm Việt lắc lắc đầu, dùng khẩu hình nói với hắn: Ta nương ở đây
Thẩm Việt lúc đầu còn chưa hiểu, Chu Lê làm hai ba lần, hắn mới hiểu, chợt hướng Chu Lê gật đầu một cái, rời đi.
Lý thị vừa lúc đi ra: “Đó không phải Việt Lang sao?”
Chu Lê lung tung ừ một tiếng, vào cửa hàng. Lý thị nhìn nhìn bóng dáng Thẩm Việt, lại nhìn nhìn Chu Lê, hơi hơi nhíu mày.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Ngày hôm sau giữa tháng bảy, tết Trung Nguyên.
Thời điểm này mỗi năm ở Thẩm gia thôn, đều phải lạy từ đường, lấy lý do an ủi vong linh
Chu Lê là tức phụ Thẩm gia, không tránh được phải đi về một chuyến, Thẩm Việt là con nối dõi Thẩm gia, nhất định cũng phải đi về. Ước định kia của nàng cùng Thẩm Việt, lập tức không có hồi kết
Từ đường Thẩm gia xây ở đầu thôn, lúc tế tổ, cơ hồ người toàn thôn đều phải tới, cũng may sân từ đường đủ lớn, chen chen chúc chúc cũng có thể đứng đủ
Chu Lê là tức phụ, dựa theo bối phận cũng chỉ đứng ở sau một đám người. Nàng lặng lẽ ngẩng đầu liếc mắt về phía trước một cái, liền thấy Thẩm Việt cư nhiên đứng ở hàng thứ hai trong đám người, ở ngay sau lưng nhóm lão tộc nhân
Luận bối phận, hắn vốn không nên đứng ở vị trí kia, có lẽ bởi vì đậu tú tài, là hậu sinh có tiền đồ nhất ở Thẩm gia, nên được các tộc trưởng an bài ở phía trước.
Không biết vì sao, Chu Lê lập tức
có một loại cảm giác buồn bã. Từ trước nàng cứ kêu tam thúc tam thúc, nàng cũng không cảm thấy thân phận có chênh lệch mãnh liệt như vậy. Hiện giờ, bọn họ đứng trong cùng từ đường, lại cách một đám tộc nhân, hắn là người có bối phận với nàng, hắn là nam đinh có hi vọng nhất trong mắt người Thẩm gia, lúc này nàng mới ngộ ra thật sâu, cái gì gọi là khoảng cách.
Dựa theo lệ thường, trước hiến tế sẽ do tộc trưởng đọc tế văn. Tế văn đã được viết sẵn, trên giấy viết vài dòng tưởng niệm đối với tổ tiên, cùng với thu hoạch một năm này, nếu ai đã làm chuyện rạng rỡ nhà cửa, cũng sẽ được viết ở tế văn, báo cho tổ tiên biết. Đương nhiên, nếu ai làm Thẩm gia mất mặt, cũng sẽ phê phán vào lúc này, làm gương cho con cháu hậu bối.
Tộc trưởng bảy mươi tuổi đứng ở bậc thang trước từ đường, cầm một bảng tế văn, mới mở miệng đọc, mày liền nhăn lại, hắn để tế văn ra xa nhìn nhìn, vẫn không thấy rõ, sau một lúc lâu, rốt cuộc chịu già, lắc lắc đầu, nhìn về phía tộc nhân dưới bậc thang: “Già rồi, đôi mắt không còn dùng được, Việt Lang, ngươi tới đọc.”
Thẩm Việt lên đài, tiếp nhận tế văn trong tay tộc trưởng, bắt đầu đọc lên.
Các tộc nhân kỳ thật rất thích nghe tế văn, nguyên nhân không gì khác, chỉ bởi vì không chừng trong này sẽ có chuyện bát quái chưa truyền ra của nhà ai
Mặc kệ là ai lập công, hay ai gây gièm pha, mọi người đối với những việc này, phảng phất như tự nhiên có lòng hiếu kỳ.
Thực mau đã đọc đến con cháu nhà ai có công tích hay làm rạng rỡ tổ tông một năm này, người nhà được xướng tên trên mặt tự nhiên lộ ra biểu tình vui sướng. Chờ đọc xong vinh quang, liền đọc đến phân đoạn nhắc nhở
Đầu tiên là một người trộm cướp đã bị quan phủ phạt, y theo tộc quy, toàn gia kia bị phạt quét tước từ đường ba năm, ngay sau đó, là một chuyện thông dâm
“Con cháu Thẩm gia đời thứ mười một, Thẩm Hoàn Lương, cùng cháu gái thứ tám, Thẩm Ấu Trúc, bối phận thúc cháu trong vòng ngũ phục. Thông…. khụ khụ khụ……” Nam tử ở bậc thang đột nhiên ho khan lên, mọi người dưới đài đều ngẩng đầu kinh ngạc nhìn qua
Tộc trưởng nói Thẩm Việt đọc đến miệng khô lưỡi khô, lấy cho hắn ly trà, Thẩm Việt run tay tiếp nhận, lung tung uống, tiếp tục đọc: “Y tộc quy, gạch tên Thẩm Hoàn Lương cùng Thẩm Ấu Trúc ra khỏi gia phả, đời sau, vĩnh không được nhập phổ.”
Lời vừa nói ra, trong từ đường một mảnh ồ lên. Chuyện hai người kia trước đó không nghe ai truyền ra, hiện tại đột nhiên nghe nói, các tộc nhân khiếp sợ không thôi.
Một ít lời của người bên cạnh truyền đến tai Chu Lê:
“Đây không phải loạn luân sao?”
“Thật là đồi phong bại tục.”
“Mặt mũi Thẩm gia thôn mất hết rồi”
Chu Lê cách đám người nhìn Thẩm Việt, có một lát hoảng hốt, ngay sau đó, là mờ mịt thật lâu
Sau tế tổ, cùng Lý thị về nhà ngây người một hồi, bởi vì sáng mai còn mở cửa bán, nên khi chạng vạng, Chu Lê trở về thị trấn. Trên đường đang treo đèn lồng, nơi nơi đều bán hà đăng💥 cùng mặt nạ quỷ thần
Hội đèn lồng còn chưa bắt đầu, dòng người đã chen chúc xô đẩy.
Chu Lê cả ngày đều rầu rĩ, hiện giờ thấy đầu đường náo nhiệt như vậy, nhất thời cũng không muốn về cửa hàng sớm nữa
Dạo chưa bao lâu, màn trời liền đen xuống. Đèn lồng dọc phố
từ từ sáng lên, như lửa cháy lan ra đồng cỏ thành một tiểu ngân hà.
Ngàn vạn ngọn đèn hoa sen nhẹ trôi trên sông, trong không khí tràn ngập mùi đốt tiền giấy, không phải quá dễ ngửi, nhưng cũng không đến nỗi sặc người.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Trên bờ tiếng người ồn ào, trên sông lại một mảnh yên tĩnh.
Thẩm Việt ngồi ở đầu thuyền ô bồng giữa sông, nhìn dọc bờ sông đèn đuốc sáng trưng, uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay
Buổi chiều sau khi hắn trở về trấn, đứng ở dưới chân tường gọi Chu Lê, thực hiển nhiên, nàng chưa trở về.
Ban ngày ở trong từ đường, hắn đã trộm nhìn nàng vài lần, chỉ là ngày hôm nay, đều không có cơ hội lén nói chuyện
Hắn từ trước đến nay không thích uống rượu, trừ phi bất đắc dĩ xã giao, tối nay, vẫn là lần đầu tiên hắn uống một mình
Câu chữ trên tế văn, đến nay vẫn còn quanh quẩn trong đầu, thật lâu không tan đi.
Từ sau thi đấu trù nghệ, Thẩm Việt đã biết, kỳ thật hắn không phải biến thái, chỉ là động tâm.
Thẩm Việt học bên ngoài 5 năm, ở bên ngoài cũng coi như đã gặp qua vô số hoa cỏ, mặc kệ là cô nương thanh bạch, hoặc là tiểu thư khuê các, đủ loại nữ tử, cộng vào không có hơn một ngàn cũng có khoảng năm trăm
Mà Chu Lê, là cô nương không tính quá thu hút trong số các cô nương hắn từng gặp, nhưng trong lòng Thẩm Việt, nàng kỳ thật rất xinh đẹp. Thẩm Việt cũng không biết bắt đầu từ khi nào, tâm tư đối đãi với Chu Lê đã khác hẳn người khác.
Chuyện đêm qua, hắn nợ Chu Lê một lời giải thích.
Thẩm Việt kỳ thật rất muốn nói cho nàng biết, làm nhiều hành vi kì quái như vậy, cũng chỉ là phạm ngốc khi không biết mình yêu thích một người
Chỉ là như vậy, có thể nói cho nàng nghe sao?
Hắn lại rót một ly uống cạn
Suy nghĩ hỗn loạn tung bay, ánh mắt vẫn luôn dừng ở ven bờ, có vẻ có chút say rượu. Bỗng nhiên, một hình bóng quen thuộc, xuyên qua con đường đầy ngọn đèn dầu, lúc ẩn lúc hiện.
Hắn tức khắc đứng lên, phân phó nhà đò: “Cập bờ cập bờ!”
Sau khi lên bờ, hắn chen vào đám người, bắt đầu tìm kiếm thân ảnh của nàng.
Vô số người đi đường mang mặt nạ quỷ thần, tay cầm các loại đèn lồng thoáng qua người hắn, nhưng đều không phải Chu Lê. Hắn ở trong đám người tìm kiếm khắp nơi hồi lâu, rốt cuộc, trong nháy mắt ngoái đầu nhìn lại, nhìn thấy nàng.
Lúc đó, nàng đang đứng trước một sạp bán đèn lồng, sườn mặt ánh lên ngọn đèn dầu, nhấc một ngọn đèn lên nhìn. Trên đầu nàng, là từng cái từng cái hoa đăng treo trước cửa hàng, một hoa đăng rũ tua xuống, vừa lúc dừng trên đỉnh đầu nàng
Mới vừa uống chút rượu, vào lúc này mới có chút cảm giác
Hắn đi đến bên cạnh Chu Lê, duỗi tay đỡ tua rũ cho nàng
Chu Lê cảm nhận được xúc cảm trên đỉnh đầu, sửng sốt một chút, kinh ngạc nghiêng đầu qua
Thẩm Việt cười rộ lên, ánh mắt mang theo mê mang sau khi uống rượu: “A Lê.”
Dừng một chút, hắn lại nói: “Đi theo ta.”
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
💥Hà đăng: đèn thả trên sông