Mộ Thanh Sơn đột nhiên phản đối ý kiến của Vân Nghê: "Không được, Phương Hạnh Phương và Mộ Du đã khó xử lý rồi, Phương Ngạo Thiên còn khó đối phó hơn, một nữ nhi như cô thì làm được gì chứ? Để ta phụ trách hắn cho, hai người các cô đi giải quyết Mộ Du và Phương Hạnh Phương đi."
"Xía ta mà chân yếu tay mềm, thôi được rồi Lâm Lâm chúng ta cứ vậy nhé. Giờ thì ta còn có chút việc, Lâm Lâm y phục của ta muộn tạm thời cứ lấy mặc nhé chiều nay ta sẽ đưa muội đến chỗ này để chọn may sau."
Vân Nghê nói xong thì nháy mắt tinh nghịch với Phương Bảo Lâm và kéo Mộ Thanh Sơn chạy ra ngoài. Hai người bọn họ dừng trước mái hiên, phía xa là Mẫn Nhi đang nghịch ngợm chỗ cây leo. Thấy Vân Nghê có vẻ trầm ngâm Mộ Thanh Sơn mới hỏi.
"Cô có chuyện gì vậy? Trông cô có vẻ trầm ngâm?"
"Ta đang suy nghĩ một số chuyện. Ta không biết phải xử lý Mộ Du như nào, ta chưa hiểu hết về con người bà ta nên sợ sẽ khó. Với cả tại sao, mọi người đều gọi cậu là biểu thiếu gia? Từ lúc nào cậu thành biểu thiếu gia của nhà họ Phương rồi?"
"Từ lúc ta biến thành người thì đã cài đặt hệ thống thành người nhà của cô rồi. Như vậy sẽ dễ hành động hơn hiểu chưa? Còn về Mộ Du thì cứ từ từ, chúng ta còn nhiều thời gian mà. Cứ thoải mái suy nghĩ kế hoạch xử lý bà ta thỏa đáng đi, có ta giúp 'muội' mà hehe. Hơn nữa chẳng phải cô nói vẫn chưa hiểu rõ Mộ Du sao? Tìm cách thăm dò bà ta thử xem sao."
"Hơ, ta quên mất đó, được rồi chúng ta đến Tiêu Dao vương phủ đi. Đi tìm tiểu lang quân của ta thôi."
Vân Nghê vén váy chạy ra cửa lớn Phương phủ, nơi có chiếc xe ngựa sáng nay đưa cô về chờ sẵn. Trèo lên xe ngựa ngồi ngay ngắn, Mộ Thanh Sơn nối gót lên xe sau Vân Nghê. Đợi cho hai người bọn họ ổn định chỗ ngồi rồi, phu xe mới giật dây cương thúc ngựa chạy đi. Khẽ vén rèm nhìn ra ngoài, những tia nắng chiếu vào mắt cô, đi qua một sạp hàng bán trâm cài tóc và ngọc quan Vân Nghê mới nhớ ra, cây trâm lần trước Trịnh Cảnh Hiên tặng cô, cô vẫn còn chưa đáp lễ nữa.
Gọi phu xe bảo ông ấy dừng xe lại, Vân Nghê vội vàng chạy xuống khỏi xe ngựa tìm kiếm, quyết định xem nên mua cái gì tặng y. Mộ Thanh Sơn thấy Vân Nghê đột ngột bảo dừng xe, lại còn vội vàng xuống xe như vậy thì thắc mắc cũng xuống ngay sau cô. Thấy Vẫn Nghê đang đứng chọn ngọc quan thì tò mò tiến lại xem, ai ngờ đây bị cô tóm lại chọn cùng luôn.
"Mộ Thanh Sơn, cậu mau mau chọn giúp ta xem cái nào đẹp với. Ta nhìn đông ngó tây vẫn chưa thấy có cái nào vừa ý cả."
"Tiêu chuẩn của cô cao quá mà làm gì có ai hay cái gì theo kịp đâu chứ. Mà ta hỏi chút cô chọn mấy cái này làm gì vậy? "
"Thì lần trước đó, Trịnh Cảnh Hiên tặng ta cây trâm 'nước mắt người cá' đó ta vẫn chưa tặng lại gì cho y cả. Cảm thấy hơi tội lỗi nên giờ phải tìm mua nè. Nhưng chưa tìm được cái nào ưng ý cả."
"Nếu không tìm mua được vậy hay cô tự mua đồ về làm tặng? Ít nhát thì là do chính tay cô làm ra nên chắc 'cũng đẹp' thôi."
"Nghe cứ sao sao ý, thôi vậy chiều nay đi mua đồ cùng Lâm Lâm ta tìm mua sau. Đi thôi, đa tạ chủ quầy."
Vân Nghê cùng Mộ Thanh Sơn lên lại trên xe ngựa, ý cô đã quyết rồi sẽ tự tay làm một cái ngọc quan thật đẹp để tặng cho Trịnh Cảnh Hiên. Ây mà giờ cô mới để ý vị biểu ca Mộ Thanh Sơn này của cô không búi tóc lên như những người khác, mái tóc của y được tết gọn gàng để lệch sang một bên. Cũng rất đẹp đó chứ, nhưng dây buộc của y có vẻ đơn điệu quá rồi vậy thì Vân Nghê cô sẽ đại phát từ bi tết cho y một chiếc dây buộc tóc vậy.
Xe ngựa lại lăn bánh đưa hai người họ đến vương phủ. Khi hai người họ vừa đến nơi cũng vừa đúng lúc gặp Trịnh Cảnh Hiên vừa dự buổi chầu sáng trở về. Thấy gia huy tử đằng trên chiếc xe ngựa của người kia, Trịnh Cảnh Hiên đoán là người quen liền dừng lại chờ.
"A Hiên, ta đến rồi này." - Vân Nghê ló đầu ra khỏi xe. Giọng nói vui vẻ khác hắn giọng nói nghiêm túc và giả vờ nghiêm túc thường ngày.
Trịnh Cảnh Hiên tiến lại đỡ Vân Nghê xuống xe ngựa, nét mặt mệt mỏi ban nãy đã biến mất tăm, như chưa từng xuất hiện nơi y. Vân Nghê bấy giờ mới để ý, hôm nay y mặc trang phục của một vị vương gia lên triều. Hmmm rất đẹp, trang phục của Tiêu Dao vương gia được kết hợp bởi hai màu xanh và trắng, trang trí thêm một chút đồ trang trí đi kèm nữa, tuyệt vời. Ngọc quan của y cũng rất đặc biệt, màu vàng tượng trưng cho hoàng gia, hai đôi cánh được thiết kế tỉ mỉ, hai trên hai dưới, đúng với tên Tiêu Dao của y. Phía sau còn có cả hai dải lụa buộc tóc màu xanh bầu trời được thêu tay tỉ mỉ hình chim hạc tung cánh bay giữa những đám mây trắng. Ở cuối mỗi dải lụa còn có cả một chiếc tua rua màu xanh được nối với bạch hạc. Tất cả tạo nên một Tiêu Dao vương anh tuấn phong lưu. Hic phu quân của cô đẹp như vậy phải bắt trói lại, mang về nhà đóng khung kính bảo quản thôi, chứ cứ để chạy lung tung ngoài đường như này nhỡ đâu lại dắt về cho Vân Nghê cô một xe hoa đào để giải quyết chứ?
"Xía ta mà chân yếu tay mềm, thôi được rồi Lâm Lâm chúng ta cứ vậy nhé. Giờ thì ta còn có chút việc, Lâm Lâm y phục của ta muộn tạm thời cứ lấy mặc nhé chiều nay ta sẽ đưa muội đến chỗ này để chọn may sau."
Vân Nghê nói xong thì nháy mắt tinh nghịch với Phương Bảo Lâm và kéo Mộ Thanh Sơn chạy ra ngoài. Hai người bọn họ dừng trước mái hiên, phía xa là Mẫn Nhi đang nghịch ngợm chỗ cây leo. Thấy Vân Nghê có vẻ trầm ngâm Mộ Thanh Sơn mới hỏi.
"Cô có chuyện gì vậy? Trông cô có vẻ trầm ngâm?"
"Ta đang suy nghĩ một số chuyện. Ta không biết phải xử lý Mộ Du như nào, ta chưa hiểu hết về con người bà ta nên sợ sẽ khó. Với cả tại sao, mọi người đều gọi cậu là biểu thiếu gia? Từ lúc nào cậu thành biểu thiếu gia của nhà họ Phương rồi?"
"Từ lúc ta biến thành người thì đã cài đặt hệ thống thành người nhà của cô rồi. Như vậy sẽ dễ hành động hơn hiểu chưa? Còn về Mộ Du thì cứ từ từ, chúng ta còn nhiều thời gian mà. Cứ thoải mái suy nghĩ kế hoạch xử lý bà ta thỏa đáng đi, có ta giúp 'muội' mà hehe. Hơn nữa chẳng phải cô nói vẫn chưa hiểu rõ Mộ Du sao? Tìm cách thăm dò bà ta thử xem sao."
"Hơ, ta quên mất đó, được rồi chúng ta đến Tiêu Dao vương phủ đi. Đi tìm tiểu lang quân của ta thôi."
Vân Nghê vén váy chạy ra cửa lớn Phương phủ, nơi có chiếc xe ngựa sáng nay đưa cô về chờ sẵn. Trèo lên xe ngựa ngồi ngay ngắn, Mộ Thanh Sơn nối gót lên xe sau Vân Nghê. Đợi cho hai người bọn họ ổn định chỗ ngồi rồi, phu xe mới giật dây cương thúc ngựa chạy đi. Khẽ vén rèm nhìn ra ngoài, những tia nắng chiếu vào mắt cô, đi qua một sạp hàng bán trâm cài tóc và ngọc quan Vân Nghê mới nhớ ra, cây trâm lần trước Trịnh Cảnh Hiên tặng cô, cô vẫn còn chưa đáp lễ nữa.
Gọi phu xe bảo ông ấy dừng xe lại, Vân Nghê vội vàng chạy xuống khỏi xe ngựa tìm kiếm, quyết định xem nên mua cái gì tặng y. Mộ Thanh Sơn thấy Vân Nghê đột ngột bảo dừng xe, lại còn vội vàng xuống xe như vậy thì thắc mắc cũng xuống ngay sau cô. Thấy Vẫn Nghê đang đứng chọn ngọc quan thì tò mò tiến lại xem, ai ngờ đây bị cô tóm lại chọn cùng luôn.
"Mộ Thanh Sơn, cậu mau mau chọn giúp ta xem cái nào đẹp với. Ta nhìn đông ngó tây vẫn chưa thấy có cái nào vừa ý cả."
"Tiêu chuẩn của cô cao quá mà làm gì có ai hay cái gì theo kịp đâu chứ. Mà ta hỏi chút cô chọn mấy cái này làm gì vậy? "
"Thì lần trước đó, Trịnh Cảnh Hiên tặng ta cây trâm 'nước mắt người cá' đó ta vẫn chưa tặng lại gì cho y cả. Cảm thấy hơi tội lỗi nên giờ phải tìm mua nè. Nhưng chưa tìm được cái nào ưng ý cả."
"Nếu không tìm mua được vậy hay cô tự mua đồ về làm tặng? Ít nhát thì là do chính tay cô làm ra nên chắc 'cũng đẹp' thôi."
"Nghe cứ sao sao ý, thôi vậy chiều nay đi mua đồ cùng Lâm Lâm ta tìm mua sau. Đi thôi, đa tạ chủ quầy."
Vân Nghê cùng Mộ Thanh Sơn lên lại trên xe ngựa, ý cô đã quyết rồi sẽ tự tay làm một cái ngọc quan thật đẹp để tặng cho Trịnh Cảnh Hiên. Ây mà giờ cô mới để ý vị biểu ca Mộ Thanh Sơn này của cô không búi tóc lên như những người khác, mái tóc của y được tết gọn gàng để lệch sang một bên. Cũng rất đẹp đó chứ, nhưng dây buộc của y có vẻ đơn điệu quá rồi vậy thì Vân Nghê cô sẽ đại phát từ bi tết cho y một chiếc dây buộc tóc vậy.
Xe ngựa lại lăn bánh đưa hai người họ đến vương phủ. Khi hai người họ vừa đến nơi cũng vừa đúng lúc gặp Trịnh Cảnh Hiên vừa dự buổi chầu sáng trở về. Thấy gia huy tử đằng trên chiếc xe ngựa của người kia, Trịnh Cảnh Hiên đoán là người quen liền dừng lại chờ.
"A Hiên, ta đến rồi này." - Vân Nghê ló đầu ra khỏi xe. Giọng nói vui vẻ khác hắn giọng nói nghiêm túc và giả vờ nghiêm túc thường ngày.
Trịnh Cảnh Hiên tiến lại đỡ Vân Nghê xuống xe ngựa, nét mặt mệt mỏi ban nãy đã biến mất tăm, như chưa từng xuất hiện nơi y. Vân Nghê bấy giờ mới để ý, hôm nay y mặc trang phục của một vị vương gia lên triều. Hmmm rất đẹp, trang phục của Tiêu Dao vương gia được kết hợp bởi hai màu xanh và trắng, trang trí thêm một chút đồ trang trí đi kèm nữa, tuyệt vời. Ngọc quan của y cũng rất đặc biệt, màu vàng tượng trưng cho hoàng gia, hai đôi cánh được thiết kế tỉ mỉ, hai trên hai dưới, đúng với tên Tiêu Dao của y. Phía sau còn có cả hai dải lụa buộc tóc màu xanh bầu trời được thêu tay tỉ mỉ hình chim hạc tung cánh bay giữa những đám mây trắng. Ở cuối mỗi dải lụa còn có cả một chiếc tua rua màu xanh được nối với bạch hạc. Tất cả tạo nên một Tiêu Dao vương anh tuấn phong lưu. Hic phu quân của cô đẹp như vậy phải bắt trói lại, mang về nhà đóng khung kính bảo quản thôi, chứ cứ để chạy lung tung ngoài đường như này nhỡ đâu lại dắt về cho Vân Nghê cô một xe hoa đào để giải quyết chứ?