Sau khi tiễn Lý đại phu ra về, Trịnh Kỳ Lâm quay lại dặn dò chuẩn bị một căn phòng sạch sẽ có Tiểu Hạnh ở, còn căn phòng hiện taj sẽ tạm thời để Vân Nghê dùng. Mắt thấy không còn việc gì đáng lo nữa, hắn quay người đi đến thư phòng của Trịnh Cảnh Hiên.
Phòng của Tiêu Dao vương nằm ở hướng chính đông trong phủ. Muốn đi đến đó phải đi qua một hoa viên như trận đồ trước đã, hoa viên của Tiêu Dao vương phủ là một nơi mà rất nhiều người muốn đặt chân đến. Từ những cây cỏ thông thường đến thảo dược quý hiếm đều có, hoa nở bốn mùa, quả ăn chẳng hết, có thể nói ngoài ngự hoa viên của hoàng cung ra thì hoa viên của Tiêu Dao vương phủ là nơi đẹp nhất, rộng nhất, và nhiều cái thú vị nhất.
Từ khi được Trịnh Cảnh Hiên cứu thoát cảnh phải tịnh thân làm thái giám, đưa về phủ đến nay, Trịnh Kỳ Lâm đã sống ở đây không biết bao nhiêu lâu rồi, nên để bị lại tại hoa viên này là rất khó. Nhưng hắn không bị lạc không có nghĩa là không ai bị lạc, huống hồ còn có mười mấy cô thiếu nữ mới đến nơi đây nữa, với họ nơi này hết sức xa lạ nên để bị đi lạ là không khó.
"Lâm....Kỳ Lâm công tử?"
"Tiểu Hạnh cô nương? Sao cô lại ở đây? Phải rồi ban nãy ta không thấy cô ở cùng Tô tiểu thư. Có chuyện gì sao? "
"Không...... Không có chỉ là nô gia đi lạc thôi...."
"Ra vậy, vậy nếu không có chuyện gì to tát cô nương cứ ở đây ngắm trăng, lát nữa ta sẽ sai người đưa cô nương về phòng nghỉ ngơi. Bây giờ ta còn chút việc ta đi trước nhé"
"A......Kỳ Lâm công tử... Nô gia có chuyện muốn nói với công tử"
"Tiểu Hạnh cô nương cứ nói"
"Chuyện là......ta thấy người trong kia không giống tiểu ma ma nhà ta. Nói cách khác nô gia cảm giác như có người cố tình đóng giả tiểu ma ma vậy. Ban nãy khi giúp tiểu ma ma thay y phục nô gia chợt phát hiện, ở bắp chân của tiểu ma ma có xuất hiện một vết kiếm chém hãy còn mới. Nô hia cũng gọi là biết chút võ công, vết chém đó độ nông sâu vừa phải, không làm ảnh hưởng đến gân cốt, không quá nguy hiểm đến độ không thể di chuyển. Còn nữa lúc nô gia muốn kiểm tra vết thương trên bắp tay mà lần trước sát thủ đã đâm phải, thì đột nhiên tiểu ma ma lại tỉnh dậy giữ lấy tay của nô gia. Điều đáng nói ở đây là lực độ và ánh mắt của người khi nhìn nô gia, lặc tay rất khỏe nhìn không giống người bị thương, còn ánh mắt khi nhìn nô gia lại mang theo....mang theo sát ý...."
"....... Tiểu Hạnh cô nương sợ là nghĩ nhiều rồi, ta thấy nhìn trước ngó sau gì thì cũng thấy người đó rất giống Tô tiểu thư mà, à không đó chính là Tô tiểu thư. Có thể mấy ngày nay cô nương mệt mỏi quá độ nên sinh ảo giác, cô nương vẫn là nên đi ngủ sớm đi thôi. Được rồi ta còn có việc bận ta đi trước nhé. Đêm khuya thanh vắng, Tiểu Hạnh cô nương nhớ chú ý an toàn, cô cũng nên nghỉ ngơi sớm đi. Cáo từ"
Tiểu Hạnh khuôn mặt lo âu, cô biết ngay mà sẽ không ai tin lời cô nói, nhưng chính cô cũng đâu có tin? Bản thân cô cũng không tin rằng có người cải trang thành Vân Nghê, càng không thể tin rằng người hiện đang ở trong phòng danh cho cô không phải tiểu ma ma của Vạn Hoa lâu. Khẽ thở dài một hơi, Tiểu Hạnh cúi người chào Kỳ Lâm rồi quay người bước về phòng, chỗ cô đứng khá gần với chỗ đi chưa kể trí nhớ của cô cung rất tốt hoàn toàn nhớ được đường quay trở về, vốn không cần ai phải chỉ hay dẫn đường cả.
Trịnh Cảnh Hiên từ sau lúc Vân Nghê rơi xuống núi thì như trở thành con người khác, không đúng hơn là trở về với con người thật của mình. Lạnh lùng, vô cảm, nhẫn tâm và mưu mô. Xe ngựa của bọn họ chỉ mất ba ngày kể từ lúc Vân Nghê rơi xuống vách núi để đến được kinh thành. Vừa đến nơi thì đã bị triệu vào cung gặp hoàng thượng.
"Nhi thần tham kiếm phụ hoàng, hoàng hậu nương nương"
"Bình thân....Hiên Nhi, mau qua đây.....qua đây để phụ hoàng nhìn xem nào. Đã có thể đứng được rồi, nhìn thấy rồi. Tốt tốt lắm. Hiên nhi đây là hoàng nãi nãi của con, có thể con không nhớ nhưng khi còn bé con có gặp qua mấy lần sau đó thì người đã xuất cung đi ngao du, đến bây giờ mới quay trở về. "
Trịnh Cảnh Hiên đứng dậy đi lại gần phía hoàng thượng, nghe người giới thiệu liền quay người về phía Tô Tử Lan, chắp tay hành lễ miệng gọi ba tiếng "hoàng nãi nãi". Một bên là thái hậu Tô Tử Lan còn một bên là hoàng hậu cao quý, chủ nhân của tam cung lục viện, mẫu thân của thái tử và lục hoàng tử Dương Manh An. Thái hậu cũng nhận ra Trịnh Cảnh Hiên tất nhiên rồi, không nhận ra sao được? Dù sao cũng là người mà nghĩa nữ của bà ấy chăm cho từng chút mà, còn vì người đó mà ngã xuống vực nữa. Hai bàn tay nắm chặt nhưng khuôn mặt không biểu lộ chút ý vị nào. Hoàng thượng có nói thêm mấy câu đại để là hỏi về mấy tin đồn rằng Tiêu Dao vương bị ám sát, Tiêu Dao vương mời ca kỹ nhân gian đến biển diễn trong tiệc mừng thọ của hoàng thượng..... Mất tin đồn này tất cả đều đúng, vậy còn muốn y trả lời gì nữa? Trịnh Cảnh Hiên giờ không có hứng nói chuyện nên chỉ ậm ừ cho qua. Hoàng thượng cũng đã quá quen với cách nói này của hắn, biết nhi từ của mình đi lại nhiều có lẽ mệt nên hoàng thượng cũng chẳng hỏi thêm gì nhiều.
"Hiên Nhi, căn bệnh này của con đã bị lâu năm, thái y trong cung ai ai cũng tài giỏi mà không chữa được, không biết là vị thần y nào đã chữa khỏi cho con vậy? "
"Là một tiểu thư ở Khôn thành. Nàng ấy không phải thần y gì cả chỉ biết chút ít về y thuật thôi, may mắn lại biết cách chữa bệnh của nhi thần nên mới ra tay cứu giúp."
Phòng của Tiêu Dao vương nằm ở hướng chính đông trong phủ. Muốn đi đến đó phải đi qua một hoa viên như trận đồ trước đã, hoa viên của Tiêu Dao vương phủ là một nơi mà rất nhiều người muốn đặt chân đến. Từ những cây cỏ thông thường đến thảo dược quý hiếm đều có, hoa nở bốn mùa, quả ăn chẳng hết, có thể nói ngoài ngự hoa viên của hoàng cung ra thì hoa viên của Tiêu Dao vương phủ là nơi đẹp nhất, rộng nhất, và nhiều cái thú vị nhất.
Từ khi được Trịnh Cảnh Hiên cứu thoát cảnh phải tịnh thân làm thái giám, đưa về phủ đến nay, Trịnh Kỳ Lâm đã sống ở đây không biết bao nhiêu lâu rồi, nên để bị lại tại hoa viên này là rất khó. Nhưng hắn không bị lạc không có nghĩa là không ai bị lạc, huống hồ còn có mười mấy cô thiếu nữ mới đến nơi đây nữa, với họ nơi này hết sức xa lạ nên để bị đi lạ là không khó.
"Lâm....Kỳ Lâm công tử?"
"Tiểu Hạnh cô nương? Sao cô lại ở đây? Phải rồi ban nãy ta không thấy cô ở cùng Tô tiểu thư. Có chuyện gì sao? "
"Không...... Không có chỉ là nô gia đi lạc thôi...."
"Ra vậy, vậy nếu không có chuyện gì to tát cô nương cứ ở đây ngắm trăng, lát nữa ta sẽ sai người đưa cô nương về phòng nghỉ ngơi. Bây giờ ta còn chút việc ta đi trước nhé"
"A......Kỳ Lâm công tử... Nô gia có chuyện muốn nói với công tử"
"Tiểu Hạnh cô nương cứ nói"
"Chuyện là......ta thấy người trong kia không giống tiểu ma ma nhà ta. Nói cách khác nô gia cảm giác như có người cố tình đóng giả tiểu ma ma vậy. Ban nãy khi giúp tiểu ma ma thay y phục nô gia chợt phát hiện, ở bắp chân của tiểu ma ma có xuất hiện một vết kiếm chém hãy còn mới. Nô hia cũng gọi là biết chút võ công, vết chém đó độ nông sâu vừa phải, không làm ảnh hưởng đến gân cốt, không quá nguy hiểm đến độ không thể di chuyển. Còn nữa lúc nô gia muốn kiểm tra vết thương trên bắp tay mà lần trước sát thủ đã đâm phải, thì đột nhiên tiểu ma ma lại tỉnh dậy giữ lấy tay của nô gia. Điều đáng nói ở đây là lực độ và ánh mắt của người khi nhìn nô gia, lặc tay rất khỏe nhìn không giống người bị thương, còn ánh mắt khi nhìn nô gia lại mang theo....mang theo sát ý...."
"....... Tiểu Hạnh cô nương sợ là nghĩ nhiều rồi, ta thấy nhìn trước ngó sau gì thì cũng thấy người đó rất giống Tô tiểu thư mà, à không đó chính là Tô tiểu thư. Có thể mấy ngày nay cô nương mệt mỏi quá độ nên sinh ảo giác, cô nương vẫn là nên đi ngủ sớm đi thôi. Được rồi ta còn có việc bận ta đi trước nhé. Đêm khuya thanh vắng, Tiểu Hạnh cô nương nhớ chú ý an toàn, cô cũng nên nghỉ ngơi sớm đi. Cáo từ"
Tiểu Hạnh khuôn mặt lo âu, cô biết ngay mà sẽ không ai tin lời cô nói, nhưng chính cô cũng đâu có tin? Bản thân cô cũng không tin rằng có người cải trang thành Vân Nghê, càng không thể tin rằng người hiện đang ở trong phòng danh cho cô không phải tiểu ma ma của Vạn Hoa lâu. Khẽ thở dài một hơi, Tiểu Hạnh cúi người chào Kỳ Lâm rồi quay người bước về phòng, chỗ cô đứng khá gần với chỗ đi chưa kể trí nhớ của cô cung rất tốt hoàn toàn nhớ được đường quay trở về, vốn không cần ai phải chỉ hay dẫn đường cả.
Trịnh Cảnh Hiên từ sau lúc Vân Nghê rơi xuống núi thì như trở thành con người khác, không đúng hơn là trở về với con người thật của mình. Lạnh lùng, vô cảm, nhẫn tâm và mưu mô. Xe ngựa của bọn họ chỉ mất ba ngày kể từ lúc Vân Nghê rơi xuống vách núi để đến được kinh thành. Vừa đến nơi thì đã bị triệu vào cung gặp hoàng thượng.
"Nhi thần tham kiếm phụ hoàng, hoàng hậu nương nương"
"Bình thân....Hiên Nhi, mau qua đây.....qua đây để phụ hoàng nhìn xem nào. Đã có thể đứng được rồi, nhìn thấy rồi. Tốt tốt lắm. Hiên nhi đây là hoàng nãi nãi của con, có thể con không nhớ nhưng khi còn bé con có gặp qua mấy lần sau đó thì người đã xuất cung đi ngao du, đến bây giờ mới quay trở về. "
Trịnh Cảnh Hiên đứng dậy đi lại gần phía hoàng thượng, nghe người giới thiệu liền quay người về phía Tô Tử Lan, chắp tay hành lễ miệng gọi ba tiếng "hoàng nãi nãi". Một bên là thái hậu Tô Tử Lan còn một bên là hoàng hậu cao quý, chủ nhân của tam cung lục viện, mẫu thân của thái tử và lục hoàng tử Dương Manh An. Thái hậu cũng nhận ra Trịnh Cảnh Hiên tất nhiên rồi, không nhận ra sao được? Dù sao cũng là người mà nghĩa nữ của bà ấy chăm cho từng chút mà, còn vì người đó mà ngã xuống vực nữa. Hai bàn tay nắm chặt nhưng khuôn mặt không biểu lộ chút ý vị nào. Hoàng thượng có nói thêm mấy câu đại để là hỏi về mấy tin đồn rằng Tiêu Dao vương bị ám sát, Tiêu Dao vương mời ca kỹ nhân gian đến biển diễn trong tiệc mừng thọ của hoàng thượng..... Mất tin đồn này tất cả đều đúng, vậy còn muốn y trả lời gì nữa? Trịnh Cảnh Hiên giờ không có hứng nói chuyện nên chỉ ậm ừ cho qua. Hoàng thượng cũng đã quá quen với cách nói này của hắn, biết nhi từ của mình đi lại nhiều có lẽ mệt nên hoàng thượng cũng chẳng hỏi thêm gì nhiều.
"Hiên Nhi, căn bệnh này của con đã bị lâu năm, thái y trong cung ai ai cũng tài giỏi mà không chữa được, không biết là vị thần y nào đã chữa khỏi cho con vậy? "
"Là một tiểu thư ở Khôn thành. Nàng ấy không phải thần y gì cả chỉ biết chút ít về y thuật thôi, may mắn lại biết cách chữa bệnh của nhi thần nên mới ra tay cứu giúp."