Bấy giờ mọi người mới phản ứng lại, trong sảnh bây giờ trở nên thật hỗn loạn, Ngự lâm quân từ bên ngoài chạy vào dàn hàng bao quanh lấy Vân Nghê và Tình Nhi. Hai người bọn họ lúc này đang giao đấu, Vân Nghê chỉ biết một chút võ công và karate, Tình Nhi thì cũng trùng hợp sao, võ cô ta cũng không giỏi, chắc có thể là mới học gần đây thôi. Thấy tình thế dần bất lợi cho mình, và cũng đã đuối sức, cô ta huýt một hơi dài, từ khắp nơi đám người áo đen lại xuất hiện. Bọn chúng như được dặn trước, không động đến mấy lão thần kia, chắc là để hành hạ từ từ, bọn chúng tiến lên giao thủ với Ngự Lâm quân.
Vân Nghê cũng không thoát khỏi số phận bị bọn chúng nhắm đến, Tình Nhi chớp lấy thời cơ liền ngay lập tức tránh xa khỏi cô. Giơ kiếm lên thủ thế, Tình Nhi lao về phía thái hậu Tô Tử Lan. Vân Nghê hất thanh kiếm của một tên sát thủ áo đen đi vội vàng gấp gáp hét lên.
"Nghĩa mẫu, cẩn thận. Mẫn Nhi "
Nhưng khác với suy nghĩ của Vân Nghê, Tình Nhi không đâm kiếm về phía thái hậu Tô Tử Lan như cô đã tưởng mà cô ta lại thay đổi đường kiếm, đâm về phía của hoàng thượng.
Tình thế nguy cấp, không một ai phản xạ kịp, Ngự Lâm quân thân thủ có nhanh nhẹn đến mấy cũng trở tay không kịp. Mẫn Nhi thấy Vân Nghê thét gọi tên mình thì ló đầu ra khỏi chỗ nấp, nhìn thấy Trịnh Cảnh Hiên lưng áo thấm đẫm máu thì chạy ra thay tiểu thư chăm sóc cho 'cô gia nhà mình'
Vào giây phút căng thẳng nhất, Trịnh Cảnh Hiên quay lưng lại, lấy thân mình chắn mũi kiếm, thái hậu Tô Tử Lan dùng cây phất trần của vị công công bên cạnh dùng hết sức hất thanh kiếm trong tay của Tình Nhi lên. Đường kiếm thay đổi vào phút trót nhưng vẫn không tránh được sẽ để lại vết thương, một dòng máu thấm qua lớp áo của Trịnh Cảnh Hiên, loang lổ ra xung quanh, lưng của Trịnh Cảnh Hiên tránh được vết đâm nhưng không tránh được vết chém.
"Hiên Nhi, Hiên Nhi......Hoắc ái khanh, Phương ái khanh dốc toàn lực bắt lấy cô ta. Bắt sống. Hiên Nhi, mau mau ra đây ngồi đi, Tống Ngọc, còn đứng đấy làm gì? Mau đi gọi thái y đến đây. "
Hoàng thượng đỡ lấy Trịnh Cảnh Hiên ngồi xuống, Ngự Lâm quân rút được ra khỏi bọn áo đen liền đứng phía trước bốn người Trịnh Cảnh Hiên và thái hậu Tô Tử Lan để bảo vệ bọn họ. Tình Nhi thấy kế hoạch đã thất bại rồi nhưng vẫn cố đấm ăn xôi, với mong muốn ít nhất, ít nhất phải có một người chết, cho dù phải đổi mạng cô ta cũng không sợ. Cô ta lui người về đằng sau tìm mục tiêu mới, nhưng lại không chút ý Vân Nghê đã thoát chiến từ lâu chỉ đợi cô ta thôi.
Nắm bắt tốt thời cơ, Vân Nghê bật người lên, nhẹ nhàng lách ra hết khỏi những tên áo đen và Ngự Lâm quân đang giao chiến, mục tiêu duy nhất của cô bây giờ là phải bắt sống được Tình Nhi. Hoắc tướng quân cùng cha của Vân Nghê là Phương Từ đã tham chiến, quả không hổ danh là những người đã giúp đỡ hoàng thượng cứu Yên quốc năm đó, ra tay nhanh dứt khoát không lưu tình, giải quyết rất nhanh gọn. Cũng nhờ vậy Vân Nghê càng có thêm không gian để tiến gần tới chỗ của Tình Nhi hơn. Đuổi đến gần bước chân của Tình Nhi, Vân Nghê ngồi thụp xuống đất, dùng một động tác quét chân của bài múa kiếm ban nãy hoàn hảo chặn bước chân tiếp theo của cô ta, làm cô ta ngã xuống đất.
Sau động tác quét chân đó, Vân Nghê quay thêm một vòng nữa vừa vặn đứng lên mũi kiếm chĩa thẳng vào cổ của Tình Nhi. Cứ vậy trận hỗn chiến đã kết thúc, đám hắc y nhân thấy Tình Nhi đã bị bắt thì liền rút đi, tên nào bị bắt lại liền uống thuốc độc tự vẫn. Tình Nhi thấy kế hoạch ám sát đã thất bại nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, cô ta mặc kệ thanh kiếm của Vân Nghê đang kề trên cổ lóp ngóp bò dậy vừa mở miệng đã làm cho ngươi khác thấy chói tai
"Vương gia, vương gia cứu A Tửu với. Vương gia A Tửu không cố ý ngộ thương người, xin vương gia thứ tội."
"Ngươi....!? Ngươi có quen biết Hiên Nhi? Chuyện này là như nào mau giải thích rõ ràng cho trẫm."
Tình Nhi im lặng, rõ ràng cô ta biết cách làm thế nào để có thể lấy được lòng tin của những kẻ kia với lời khai của mình. Vân Nghê lúc này đã khống chế được Tình Nhi nên cũng chẳng có gì vội vàng cả, cô rất thản nhiên đợi xem cô ta sẽ còn bày ra trò gì nữa. Pipi ở trên đầu cũng sốt ruột thay Vân Nghê, nắm tay nhỏ của nó cứ hạ xuống đầu cô bụp bụp
"Con nhỏ Tình Nhi này rốt cuộc đang bày trò gì vậy chứ? Cứ úp úp mở mở mãi, cô ta không khó chịu nhưng người khác sẽ rất khó chịu đó. Ký chủ bây giờ phải làm sao?"
"Pipi đừng đập đầu ta nào. Cậu cứ bình tĩnh đi, xem xem cô ta sẽ đổ tội lên đầu của Phương Vân Nghê, Vạn Hoa lâu và Tiêu Dao vương Trịnh Cảnh Hiên như thế nào."
Pipi bị Vân Nghê nhắc nhở thì liền yên lặng ngồi trên 'bảo toạ' của mình nhìn nhân sinh diễn kịch.
"Hoàng thượng.....chuyện này. Bẩm hoàng thượng, là.....là Tiêu Dao vương đã an bài tất cả. Người nói bao nhiêu năm nay người bị bệnh nhưng luôn phải chịu sự ghẻ lạnh của mọi người trong đó có cả hoàng thượng. Tiêu Dao vương nói muốn nhân cơ hội này để hoàng thượng chú ý đến vương gia đồng thời có thể loại bớt những người gây cản trở tới vương gia. Hoàng thượng dân nữ nói có thể người không tin, nhưng dân nữ có chứng cứ có thể chứng minh dân nữ là người của Tiêu Dao vương gia."
Tình Nhi nói xong rút từ trong người ra một miếng lệnh bài màu vàng kim to bằng lòng bàn tay và bên trên có khắc ba chữ Tiêu Dao vương.
Tiếng xì xào nổi lên tứ phía ai ai cũng nhìn về phía của Vân Nghê giả và Tiêu Dao vương gia. Họ thì thầm bàn tán, rốt cuộc cô nương vũ cơ này cùng Tiêu Dao vương và đám hắ y nhân kia có quan hệ gì?
Vân Nghê cũng không thoát khỏi số phận bị bọn chúng nhắm đến, Tình Nhi chớp lấy thời cơ liền ngay lập tức tránh xa khỏi cô. Giơ kiếm lên thủ thế, Tình Nhi lao về phía thái hậu Tô Tử Lan. Vân Nghê hất thanh kiếm của một tên sát thủ áo đen đi vội vàng gấp gáp hét lên.
"Nghĩa mẫu, cẩn thận. Mẫn Nhi "
Nhưng khác với suy nghĩ của Vân Nghê, Tình Nhi không đâm kiếm về phía thái hậu Tô Tử Lan như cô đã tưởng mà cô ta lại thay đổi đường kiếm, đâm về phía của hoàng thượng.
Tình thế nguy cấp, không một ai phản xạ kịp, Ngự Lâm quân thân thủ có nhanh nhẹn đến mấy cũng trở tay không kịp. Mẫn Nhi thấy Vân Nghê thét gọi tên mình thì ló đầu ra khỏi chỗ nấp, nhìn thấy Trịnh Cảnh Hiên lưng áo thấm đẫm máu thì chạy ra thay tiểu thư chăm sóc cho 'cô gia nhà mình'
Vào giây phút căng thẳng nhất, Trịnh Cảnh Hiên quay lưng lại, lấy thân mình chắn mũi kiếm, thái hậu Tô Tử Lan dùng cây phất trần của vị công công bên cạnh dùng hết sức hất thanh kiếm trong tay của Tình Nhi lên. Đường kiếm thay đổi vào phút trót nhưng vẫn không tránh được sẽ để lại vết thương, một dòng máu thấm qua lớp áo của Trịnh Cảnh Hiên, loang lổ ra xung quanh, lưng của Trịnh Cảnh Hiên tránh được vết đâm nhưng không tránh được vết chém.
"Hiên Nhi, Hiên Nhi......Hoắc ái khanh, Phương ái khanh dốc toàn lực bắt lấy cô ta. Bắt sống. Hiên Nhi, mau mau ra đây ngồi đi, Tống Ngọc, còn đứng đấy làm gì? Mau đi gọi thái y đến đây. "
Hoàng thượng đỡ lấy Trịnh Cảnh Hiên ngồi xuống, Ngự Lâm quân rút được ra khỏi bọn áo đen liền đứng phía trước bốn người Trịnh Cảnh Hiên và thái hậu Tô Tử Lan để bảo vệ bọn họ. Tình Nhi thấy kế hoạch đã thất bại rồi nhưng vẫn cố đấm ăn xôi, với mong muốn ít nhất, ít nhất phải có một người chết, cho dù phải đổi mạng cô ta cũng không sợ. Cô ta lui người về đằng sau tìm mục tiêu mới, nhưng lại không chút ý Vân Nghê đã thoát chiến từ lâu chỉ đợi cô ta thôi.
Nắm bắt tốt thời cơ, Vân Nghê bật người lên, nhẹ nhàng lách ra hết khỏi những tên áo đen và Ngự Lâm quân đang giao chiến, mục tiêu duy nhất của cô bây giờ là phải bắt sống được Tình Nhi. Hoắc tướng quân cùng cha của Vân Nghê là Phương Từ đã tham chiến, quả không hổ danh là những người đã giúp đỡ hoàng thượng cứu Yên quốc năm đó, ra tay nhanh dứt khoát không lưu tình, giải quyết rất nhanh gọn. Cũng nhờ vậy Vân Nghê càng có thêm không gian để tiến gần tới chỗ của Tình Nhi hơn. Đuổi đến gần bước chân của Tình Nhi, Vân Nghê ngồi thụp xuống đất, dùng một động tác quét chân của bài múa kiếm ban nãy hoàn hảo chặn bước chân tiếp theo của cô ta, làm cô ta ngã xuống đất.
Sau động tác quét chân đó, Vân Nghê quay thêm một vòng nữa vừa vặn đứng lên mũi kiếm chĩa thẳng vào cổ của Tình Nhi. Cứ vậy trận hỗn chiến đã kết thúc, đám hắc y nhân thấy Tình Nhi đã bị bắt thì liền rút đi, tên nào bị bắt lại liền uống thuốc độc tự vẫn. Tình Nhi thấy kế hoạch ám sát đã thất bại nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, cô ta mặc kệ thanh kiếm của Vân Nghê đang kề trên cổ lóp ngóp bò dậy vừa mở miệng đã làm cho ngươi khác thấy chói tai
"Vương gia, vương gia cứu A Tửu với. Vương gia A Tửu không cố ý ngộ thương người, xin vương gia thứ tội."
"Ngươi....!? Ngươi có quen biết Hiên Nhi? Chuyện này là như nào mau giải thích rõ ràng cho trẫm."
Tình Nhi im lặng, rõ ràng cô ta biết cách làm thế nào để có thể lấy được lòng tin của những kẻ kia với lời khai của mình. Vân Nghê lúc này đã khống chế được Tình Nhi nên cũng chẳng có gì vội vàng cả, cô rất thản nhiên đợi xem cô ta sẽ còn bày ra trò gì nữa. Pipi ở trên đầu cũng sốt ruột thay Vân Nghê, nắm tay nhỏ của nó cứ hạ xuống đầu cô bụp bụp
"Con nhỏ Tình Nhi này rốt cuộc đang bày trò gì vậy chứ? Cứ úp úp mở mở mãi, cô ta không khó chịu nhưng người khác sẽ rất khó chịu đó. Ký chủ bây giờ phải làm sao?"
"Pipi đừng đập đầu ta nào. Cậu cứ bình tĩnh đi, xem xem cô ta sẽ đổ tội lên đầu của Phương Vân Nghê, Vạn Hoa lâu và Tiêu Dao vương Trịnh Cảnh Hiên như thế nào."
Pipi bị Vân Nghê nhắc nhở thì liền yên lặng ngồi trên 'bảo toạ' của mình nhìn nhân sinh diễn kịch.
"Hoàng thượng.....chuyện này. Bẩm hoàng thượng, là.....là Tiêu Dao vương đã an bài tất cả. Người nói bao nhiêu năm nay người bị bệnh nhưng luôn phải chịu sự ghẻ lạnh của mọi người trong đó có cả hoàng thượng. Tiêu Dao vương nói muốn nhân cơ hội này để hoàng thượng chú ý đến vương gia đồng thời có thể loại bớt những người gây cản trở tới vương gia. Hoàng thượng dân nữ nói có thể người không tin, nhưng dân nữ có chứng cứ có thể chứng minh dân nữ là người của Tiêu Dao vương gia."
Tình Nhi nói xong rút từ trong người ra một miếng lệnh bài màu vàng kim to bằng lòng bàn tay và bên trên có khắc ba chữ Tiêu Dao vương.
Tiếng xì xào nổi lên tứ phía ai ai cũng nhìn về phía của Vân Nghê giả và Tiêu Dao vương gia. Họ thì thầm bàn tán, rốt cuộc cô nương vũ cơ này cùng Tiêu Dao vương và đám hắ y nhân kia có quan hệ gì?