Trời đã sập tối, nhà nhà đều đã nổi lửa nấu cơm, Tiêu Dao vương phủ cũng không phải ngoại lệ, nằm trên mái nhà của thư phòng Trịnh Cảnh Hiên, Vân Nghê miệng ngậm ngọn cỏ đuôi chó mới vặt được trong hoa viên, ôm bụng lật qua lật lại. Cô đã ở đây đợi từ trưa rồi, vậy mà tên Trịnh Cảnh Hiên à không bây giờ phải gọi là Tiêu Dao vương, hắn vẫn chưa thấy về. Ở hoàng cung có gì đó vui lắm à? Sao đi lâu đến vậy cơ chứ? Hay là bị cô nương nào đó đánh mê dược mang về dấu đi rồi? Mùi hương của cơm trắng, đồ ăn được nấu chín phảng phất theo gió, len lỏi qua những con đường, mái nhà lướt qua cánh mũi Vân Nghê.
Từ lúc chạy thoát khỏi bọn sát thủ truy sát kia, cái duy nhất Vân Nghê ăn mới là chiếc bánh bao nóng thó được trong nhà bếp của Tiêu Dao vương phủ. Giờ đây mùi đồ ăn từ bốn phía bủa vây quanh mình, Vân Nghê không thể tỏ ra không biết mà làm ngơ được, cho dù muốn thì cái bụng của cô cũng không cho phép, nó biểu tình dữ dội.
“Ký chủ, hay là cô đi ăn cái gì chút đi, mấy ngày nay cô cũng ăn uống không tử tế rồi. Cả ngày nay mới ăn được mỗi cái bánh bao, cô không lo thì ta cũng lo đó, lỡ cô đói chết rồi thì ai hoàn thành nhiệm vụ đây huhu”
“....Không ăn, không có hứng ăn, cậu đói thì đi tìm đồ ăn trước đi.”
“Vậy được, do cô nói đó nhé. Ta không khách sáo đâu.”
Pipi hai tay chống hông, hỏi lại chắc chắn, cho đến khi nhận được đáp án khẳng định từ Vân Nghê mới vui vẻ rời đi. Hai tay vòng sau đầu, chân vắt chữ ngũ, cô lại tiếp tục công cuộc nằm đợi, mặc dù dáng trời đã tối hẳn, trăng đã lên cao chiếu sáng xuống mặt đất tối, gió đêm đã lồng lộng kéo về. Không còn mang theo hương thơm của đồ ăn như lúc ban nãy, bây giờ nó mang theo hơi sương, mang theo một chút se lạnh của tiết trời cuối thu. Đã sắp lập đông rồi, còn chưa đầy nửa tháng nữa, tiết mục múa của Vân Nghê và mọi người cũng đã chuẩn bị xong nhưng sợ mọi người vẫn chưa nhuần nhuyễn nhưng hiện cũng không thể ôn lại được, mục đích mà Tình Nhi đóng giả Vân Nghê đến giờ cũng vẫn chưa tìm ra nữa.
Có tiếng bước chân từ xa tiến lại, Vân Nghê vội lật người trốn đi, chỉ thấy người đó bê theo một mâm thức ăn đi vào trong thư phòng của Trịnh Cảnh Hiên. Hương thơm của đồ ăn bay theo gió đả kích mạnh vào cái bụng của Vân Nghê. Đợi cho người đó đi ra khỏi phòng cô mới lò dò ngồi dậy leo xuống khỏi mái nhà. Từ trước tới giờ, Vân Nghê đều chưa từng bước vào phòng riêng của người khác khi mà không có họ ở trong phòng, đây là lần đầu tiên lại còn là bước vào phòng của một người con trai.
Căn phòng rất sạch sẽ và ngăn nắp tuy bị lấn áp bởi mùi thơm của đồ ăn lúc này nhưng cô vẫn có thể ngửi ra, thoang thoảng trong không khí còn có cả mùi của gỗ trầm hương. Nhìn mâm cơm trên bàn hơi nóng vẫn bốc lên nghi ngút, bụng Vân Nghê lại tiếp tục biểu tình, lý trí cô ngăn lại, đây là mâm cơm của Trịnh Cảnh Hiên không phải của cô, đừng tùy tiện đụng vào, nhưng lý trí lại bị con tim đánh bại rồi. Ngó quanh không thấy ai, Vân Nghê dò dẫm tiến lại, vừa cầm được đôi đũa thì ngoài cửa có tiếng nói chuyện, tiếng bước chân đang tiến lại. Vội buông đôi đũa cầm chưa kịp ấm, cô hớt hải tìm chỗ để trốn, trong căn phòng này cái gì cũng có riêng chỗ trốn là không có, hết cách Vân Nghê đành chạy lại phía chỗ tấm bình phong trốn.
Cửa phòng mở ra, từ ngoài bước vào là Trịnh Cảnh Hiên và Trịnh Kỳ Lâm.
“Vương gia.....chúng thuộc hạ đã tìm.....hết cả ngọn núi rồi vẫn không tìm thấy Tô tiểu thư.....”
“....Không phải Tô tiểu thư, bây giờ các ngươi gọi nàng ấy là Phương tiểu thư.....Tiếp tục tìm, dù có lật tung cả ngọn núi, tát cạn tất cả các con sông cũng phải tìm cho bằng được.”
“Dạ.....Đúng rồi, vương gia, trưa nay lúc vương gia và người ở phòng bên cạnh tiến cung, Tiêu Hạnh cô nương đã bị ám sát.”
“Ồ, vậy người đến là ai? Có bắt được không?”
“Là một nhóm người, sát thủ tử sĩ đều có, và do một người chỉ huy. Tiểu Hạnh cô nương vẫn an toàn, bắt được vài người nhưng bọn chúng đều cắn thuốc độc tự tử ngay tại chỗ, những người còn lại làm tấm khiên sống, bảo vệ tên thủ lĩnh an toàn rút lui. Thuộc hạ có đuổi theo nhưng không thể truy lùng được dấu vết. Hiện tại thuộc hạ đã cho thị vệ trong phủ tăng cường cảnh giác, điều tra đề phòng kẻ kia quay lại.”
“Ngươi.....kẻ kia quay lại mới có thể tóm được chứ? Bây giờ ngươi tăng cường phòng vệ khắp phủ thì hắn vào kiểu gì? Chủ nhân của hắn vẫn còn trong phủ đó, chắc chắn sẽ quay về thôi. Cho thêm người bảo vệ người của Vạn Hoa lâu và Tiểu Hạnh cô nương còn lại thì rút đi.”
“Nhưng mà vương gia....còn an nguy của vương gia”
“An nguy của ta như nào ta không biết chắc? Ngồi xe lăn ta còn có thể giết người được đấy, mau đi đi”
"Dạ” – Trịnh Kỳ Lâm ôm quyền theo lệnh lui ra ngoài, lúc đi còn lẩm bẩm: “Sao vương gia lại giống Phương tiểu thư đến vậy cơ chứ? Cứng đầu”
Trịnh Cảnh Hiên vốn không chú tâm nên không nghe được câu nói đó của Trịnh Kỳ Lâm, hắn lấy từ trong tay áo ra một tập giấy bên trên có vẽ những bộ y phục và ghi chú về màu sắc trang trí. Đây chắc hẳn là những bộ y phục mà Trịnh Cảnh Hiên đã nói với ông chủ tiệm may lần trước.
Khẽ đặt tập giấy sang một bên, y cầm đôi đũa bị để lung tung trên mặt bàn lên khẽ gắp thức ăn lên ăn. Động tác tuy không nhanh nhưng cũng chẳng chậm, rất nhàn nhà giống như đang uống trà đối thơ vậy chứ không phải đang ăn cơm. Tất nhiên với mọi người thì chắc chắn sẽ mong thời gian dừng lại ngay lúc này để ngắm Tiêu Dao vương “trong lời đồn”, nhưng với Vân Nghê thì khác, nhìn cách y ăn mà cô không nhịn được muốn chạy ra bóp cổ y. Ăn thì ăn đi tại sao lại như đang cố tình câu giờ như vậy chứ?
“Nhìn chán chưa, nghe chán chưa? Ra được rồi đấy, đừng để ta phải ra tay đưa ngươi ra ngoài.”
Đầu không quay lại nhưng Vân Nghê hiểu hắn là đang nói cô. Nhưng làm thế nào mà hắn phát hiện ra cô? Chẳng lẽ hắn có thêm đôi mắt mọc sau đầu sao?
“Ngươi còn không mau ra thì đừng có trách ta không nương tay.”
“Rồi rồi, ta ra, ta ra là được được chứ gì? Rốt cuộc làm thế nào mà huynh có thể phát hiện ra ta vậy? Rõ ràng ta đâu phát ra tiếng động?”
Vân Nghê đứng dậy phủi phủi tay áo bước ra ngoài, vừa đi vừa lầu bầu thắc mắc. Trịnh Cảnh Hiên lúc đầu cũng không để tâm người đến là nam hay nữ, nhưng từ khi nghe thấy tiếng nói cất lên thì đơ người. Chầm chậm quay người lại, Trịnh Cảnh Hiên như không còn tin vào mắt mình nữa, người đứng trước mặt y bây giờ, là
người mà bấy lâu nay y đã phái người đi tìm. Vẫn giọng nói đấy, vẫn dáng vẻ đấy, vẫn khuôn mặt ấy, vẫn ánh mắt quen thuộc đấy, vẫn là con người đấy, như mới gặp ngày hôm qua, như chưa hề có cuộc chia ly.
Từ lúc chạy thoát khỏi bọn sát thủ truy sát kia, cái duy nhất Vân Nghê ăn mới là chiếc bánh bao nóng thó được trong nhà bếp của Tiêu Dao vương phủ. Giờ đây mùi đồ ăn từ bốn phía bủa vây quanh mình, Vân Nghê không thể tỏ ra không biết mà làm ngơ được, cho dù muốn thì cái bụng của cô cũng không cho phép, nó biểu tình dữ dội.
“Ký chủ, hay là cô đi ăn cái gì chút đi, mấy ngày nay cô cũng ăn uống không tử tế rồi. Cả ngày nay mới ăn được mỗi cái bánh bao, cô không lo thì ta cũng lo đó, lỡ cô đói chết rồi thì ai hoàn thành nhiệm vụ đây huhu”
“....Không ăn, không có hứng ăn, cậu đói thì đi tìm đồ ăn trước đi.”
“Vậy được, do cô nói đó nhé. Ta không khách sáo đâu.”
Pipi hai tay chống hông, hỏi lại chắc chắn, cho đến khi nhận được đáp án khẳng định từ Vân Nghê mới vui vẻ rời đi. Hai tay vòng sau đầu, chân vắt chữ ngũ, cô lại tiếp tục công cuộc nằm đợi, mặc dù dáng trời đã tối hẳn, trăng đã lên cao chiếu sáng xuống mặt đất tối, gió đêm đã lồng lộng kéo về. Không còn mang theo hương thơm của đồ ăn như lúc ban nãy, bây giờ nó mang theo hơi sương, mang theo một chút se lạnh của tiết trời cuối thu. Đã sắp lập đông rồi, còn chưa đầy nửa tháng nữa, tiết mục múa của Vân Nghê và mọi người cũng đã chuẩn bị xong nhưng sợ mọi người vẫn chưa nhuần nhuyễn nhưng hiện cũng không thể ôn lại được, mục đích mà Tình Nhi đóng giả Vân Nghê đến giờ cũng vẫn chưa tìm ra nữa.
Có tiếng bước chân từ xa tiến lại, Vân Nghê vội lật người trốn đi, chỉ thấy người đó bê theo một mâm thức ăn đi vào trong thư phòng của Trịnh Cảnh Hiên. Hương thơm của đồ ăn bay theo gió đả kích mạnh vào cái bụng của Vân Nghê. Đợi cho người đó đi ra khỏi phòng cô mới lò dò ngồi dậy leo xuống khỏi mái nhà. Từ trước tới giờ, Vân Nghê đều chưa từng bước vào phòng riêng của người khác khi mà không có họ ở trong phòng, đây là lần đầu tiên lại còn là bước vào phòng của một người con trai.
Căn phòng rất sạch sẽ và ngăn nắp tuy bị lấn áp bởi mùi thơm của đồ ăn lúc này nhưng cô vẫn có thể ngửi ra, thoang thoảng trong không khí còn có cả mùi của gỗ trầm hương. Nhìn mâm cơm trên bàn hơi nóng vẫn bốc lên nghi ngút, bụng Vân Nghê lại tiếp tục biểu tình, lý trí cô ngăn lại, đây là mâm cơm của Trịnh Cảnh Hiên không phải của cô, đừng tùy tiện đụng vào, nhưng lý trí lại bị con tim đánh bại rồi. Ngó quanh không thấy ai, Vân Nghê dò dẫm tiến lại, vừa cầm được đôi đũa thì ngoài cửa có tiếng nói chuyện, tiếng bước chân đang tiến lại. Vội buông đôi đũa cầm chưa kịp ấm, cô hớt hải tìm chỗ để trốn, trong căn phòng này cái gì cũng có riêng chỗ trốn là không có, hết cách Vân Nghê đành chạy lại phía chỗ tấm bình phong trốn.
Cửa phòng mở ra, từ ngoài bước vào là Trịnh Cảnh Hiên và Trịnh Kỳ Lâm.
“Vương gia.....chúng thuộc hạ đã tìm.....hết cả ngọn núi rồi vẫn không tìm thấy Tô tiểu thư.....”
“....Không phải Tô tiểu thư, bây giờ các ngươi gọi nàng ấy là Phương tiểu thư.....Tiếp tục tìm, dù có lật tung cả ngọn núi, tát cạn tất cả các con sông cũng phải tìm cho bằng được.”
“Dạ.....Đúng rồi, vương gia, trưa nay lúc vương gia và người ở phòng bên cạnh tiến cung, Tiêu Hạnh cô nương đã bị ám sát.”
“Ồ, vậy người đến là ai? Có bắt được không?”
“Là một nhóm người, sát thủ tử sĩ đều có, và do một người chỉ huy. Tiểu Hạnh cô nương vẫn an toàn, bắt được vài người nhưng bọn chúng đều cắn thuốc độc tự tử ngay tại chỗ, những người còn lại làm tấm khiên sống, bảo vệ tên thủ lĩnh an toàn rút lui. Thuộc hạ có đuổi theo nhưng không thể truy lùng được dấu vết. Hiện tại thuộc hạ đã cho thị vệ trong phủ tăng cường cảnh giác, điều tra đề phòng kẻ kia quay lại.”
“Ngươi.....kẻ kia quay lại mới có thể tóm được chứ? Bây giờ ngươi tăng cường phòng vệ khắp phủ thì hắn vào kiểu gì? Chủ nhân của hắn vẫn còn trong phủ đó, chắc chắn sẽ quay về thôi. Cho thêm người bảo vệ người của Vạn Hoa lâu và Tiểu Hạnh cô nương còn lại thì rút đi.”
“Nhưng mà vương gia....còn an nguy của vương gia”
“An nguy của ta như nào ta không biết chắc? Ngồi xe lăn ta còn có thể giết người được đấy, mau đi đi”
"Dạ” – Trịnh Kỳ Lâm ôm quyền theo lệnh lui ra ngoài, lúc đi còn lẩm bẩm: “Sao vương gia lại giống Phương tiểu thư đến vậy cơ chứ? Cứng đầu”
Trịnh Cảnh Hiên vốn không chú tâm nên không nghe được câu nói đó của Trịnh Kỳ Lâm, hắn lấy từ trong tay áo ra một tập giấy bên trên có vẽ những bộ y phục và ghi chú về màu sắc trang trí. Đây chắc hẳn là những bộ y phục mà Trịnh Cảnh Hiên đã nói với ông chủ tiệm may lần trước.
Khẽ đặt tập giấy sang một bên, y cầm đôi đũa bị để lung tung trên mặt bàn lên khẽ gắp thức ăn lên ăn. Động tác tuy không nhanh nhưng cũng chẳng chậm, rất nhàn nhà giống như đang uống trà đối thơ vậy chứ không phải đang ăn cơm. Tất nhiên với mọi người thì chắc chắn sẽ mong thời gian dừng lại ngay lúc này để ngắm Tiêu Dao vương “trong lời đồn”, nhưng với Vân Nghê thì khác, nhìn cách y ăn mà cô không nhịn được muốn chạy ra bóp cổ y. Ăn thì ăn đi tại sao lại như đang cố tình câu giờ như vậy chứ?
“Nhìn chán chưa, nghe chán chưa? Ra được rồi đấy, đừng để ta phải ra tay đưa ngươi ra ngoài.”
Đầu không quay lại nhưng Vân Nghê hiểu hắn là đang nói cô. Nhưng làm thế nào mà hắn phát hiện ra cô? Chẳng lẽ hắn có thêm đôi mắt mọc sau đầu sao?
“Ngươi còn không mau ra thì đừng có trách ta không nương tay.”
“Rồi rồi, ta ra, ta ra là được được chứ gì? Rốt cuộc làm thế nào mà huynh có thể phát hiện ra ta vậy? Rõ ràng ta đâu phát ra tiếng động?”
Vân Nghê đứng dậy phủi phủi tay áo bước ra ngoài, vừa đi vừa lầu bầu thắc mắc. Trịnh Cảnh Hiên lúc đầu cũng không để tâm người đến là nam hay nữ, nhưng từ khi nghe thấy tiếng nói cất lên thì đơ người. Chầm chậm quay người lại, Trịnh Cảnh Hiên như không còn tin vào mắt mình nữa, người đứng trước mặt y bây giờ, là
người mà bấy lâu nay y đã phái người đi tìm. Vẫn giọng nói đấy, vẫn dáng vẻ đấy, vẫn khuôn mặt ấy, vẫn ánh mắt quen thuộc đấy, vẫn là con người đấy, như mới gặp ngày hôm qua, như chưa hề có cuộc chia ly.