- Không hổ là bất tử điểu, không ngờ lại để ngươi sống sót.
Thân ảnh khổng lồ của Phượng Hoàng như ẩn như hiện trong hỏa vân, nói:
- Nếu ta không chết, vậy thì người chết chính là ngươi.
- Xem ra tất cả đã đến đông đủ rồi, vậy hôm nay, bổn Hoàng sẽ tiễn các ngươi cùng lên đường.
Trên người Thiên Mộng Yêu Hoàng bộc phát một luồng khí tức Thần Linh nhàn nhạt, hóa thành vòng xoáy thiên địa, cuốn mấy chục tòa núi lớn vào trong vòng xoáy, phát động công kích về phía Phượng Hoàng.
- Cùng ra tay, trấn áp Thiên Mộng Yêu Hoàng!
Vạn Âm Tiên Hậu vận khởi ngọc thánh khí trong cơ thể, đánh thức Thiên Đế Nhận, thức tỉnh lực lượng Chí Tôn Hoàng Khí, một luồng khí tức khiến người khác hít thở không thông, từ trong Thiên Đế Nhận bạo phát ra ngoài.
Thiên Đế Nhận bổ xuống.
Nó tựa như một thanh Thần đao khai thiên tích địa, chém cả không gian thành hai nửa.
Ngón tay Thất Huyền đạo nhân kết xuất ra một loạt đạo ấn, đánh Thiên Đế Chung ra, “Ong” một tiếng, Thiên Đế Chung vốn dĩ chỉ cao hai mét, lập tức biến thành cao hơn mấy ngàn thước, tựa như hóa thành một cái Thiên Chung khổng lồ, muốn bao trùm Trấn Nhân tháp lại.
Đàn Càn hòa thượng ngưng tụ ra một pho tượng Phật kim thân cao 9999 mét, giống như cự nhân Phật Đà kim sắc, đứng trên mặt đất, bàn tay duỗi ra có thể với tới trời.
Một cái thủ ấn ập thẳng về phía Thiên Mộng Yêu Hoàng.
Đối diện với trận chiến cấp bậc này, cho dù là Chân Nhân cũng sẽ bị nghiền nát thành tro trong nháy mắt. Đám người Ninh Tiểu Xuyên, Bảo Châu Địa Tạng, Tiểu Hồng, đã sớm rời khỏi Quang Minh Thánh Thổ.
Lúc rời khỏi Quang Minh Thánh Thổ, Ninh Tiểu Xuyên còn thuận tiện lấy đi thi hài của Quang Minh Chưởng Giáo.
Dù sao thì hắn cũng là chưởng giáo một tòa Thánh Thổ, chiến đấu vì Nhân tộc mà bất hạnh chết, không thể để hắn phơi thây nơi hoang dã như vậy được.
Sau đó, lúc chạy ra khỏi Thánh môn, hắn còn thuận tiện lấy đi hơn mười bộ thi cốt Chân Nhân, thu hết vào trong vòng càn khôn.
Ninh Tiểu Xuyên dự định đem những bộ thi cốt này giao cho người còn sống sót của Quang Minh Thánh Thổ, để bọn họ an táng những thi cốt này thỏa đáng.
- Thật đáng sợ! Chiến lực của con người không ngờ có thể đạt tới trình độ như vậy, chẳng lẽ tất cả bọn hắn đều đã đạt tới cấp bậc Chí Tôn?
Nhìn từng tòa núi cao sụp đổ, mặt đất bị nghiền nát, Bảo Châu Địa Tạng không khỏi cảm thấy toàn thân run rẩy. Đây là một loại cảm giác sợ hãi phát ra từ nội tâm, khiến người khác không rét mà run.
Trên bầu trời phóng ra một luồng khí tức khủng bố khiếp người, giống như một đám Thần Linh đang chiến đấu, khiến cho tất cả sinh linh trên mặt đất đều rét lạnh, sợ hãi bất an.
- Đi mau!
Ninh Tiểu Xuyên kéo theo Bảo Châu Địa Tạng rời đi, hai chân đạp mạnh xuống đất, bay thẳng về phía chân trời.
Bọn hắn vừa rời khỏi mặt đất thì một khối hỏa cầu hồng sắc từ trong mây rơi xuống, tựa như thiên thạch giáng trần, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, tạo thành một cái hố lớn phạm vi mấy chục dặm.
Xoẹt xoẹt…
Hỏa diễm cấp tốc lan ra khắp bốn phương tám hướng, lấy Quang Minh Thánh Thổ làm trung tâm, mấy vạn dặm xung quanh đều bốc cháy hừng hực.
Gần như chỉ là một khối hỏa cầu cũng đủ khiến vô số sinh linh diệt tuyệt, từng tòa núi lớn bị đốt thành tro bụi, sông lớn trong nháy mắt cạn khô, thật khó tưởng tượng nổi đây là lực phá hoại do con người tạo ra.
Tựa như một đám Thần Linh đang đấu pháp, muốn diệt thế.
Tất cả tu sĩ Yêu tộc cũng bắt đầu bỏ chạy tứ tán khắp bốn phương tám hướng, chỉ sợ chạy chậm sẽ bị chết cháy.
Sau khi thoát khỏi mảnh hỏa vực đó, cuối cùng Ninh Tiểu Xuyên cũng thở phào một hơi.
- Không biết là bằng vào lực lượng của bốn đại cường giả, có thể trấn áp được Thiên Mộng Yêu Hoàng hay không?
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên có chút lo lắng.
Bảo Châu Địa Tạng nói:
- Nếu như bọn họ đều không phải là đối thủ của Thiên Mộng Yêu Hoàng, vậy thì e rằng khắp toàn bộ thiên hạ này, không còn người nào có thể trấn áp được Thiên Mộng Yêu Hoàng nữa.
Ninh Tiểu Xuyên cũng khẽ gật đầu, cho dù Thiên Mộng Yêu Hoàng có năng lực thông thiên và nửa kiện Chí Tôn Hoàng Khí. Thế nhưng, đám người Vạn Âm Tiên Hậu, Thất Huyền đạo nhân, mỗi người đều nắm giữ một kiện Chí Tôn Hoàng Khí, thực sự chiếm ưu thế không nhỏ.
Điều mà Ninh Tiểu Xuyên lo lắng nhất bây giờ chính là, một khi trời sáng, lực lượng của Vạn Âm Tiên Hậu sẽ tiêu giảm, đến lúc đó, nàng sẽ thực sự gặp nguy hiểm.
Hi vọng là trận chiến sẽ chấm dứt trước khi hừng đông.
Thế nhưng, trận chiến này lại giằng co rất lâu, cho đến tận khi bình minh vẫn chưa phân thắng bại, trái tim của Ninh Tiểu Xuyên cũng chìm xuống đáy vực.
Ngay lúc mặt trời nhô lên, Vạn Âm Tiên Hậu từ trên hư không bay xuống, hóa thành một đạo tàn ảnh bay về phía đám người Ninh Tiểu Xuyên.
Sau khi đáp xuống đất, nàng liền lập tức khoanh chân ngồi xuống, giống như đang điều tức dưỡng thương.
Thân thể của nàng bị yêu khí bao trùm hoàn toàn, những yêu khí này dường như đang ăn mòn nhục thể của nàng vậy.
Ninh Tiểu Xuyên đi về phía nàng, thế nhưng, khi đến được vị trí cách nàng mười trượng thì lại bị một luồng khí tức cường đại ngăn trở, không thể tiến thêm một bước nào.
Lúc Vạn Âm Tiên Hậu luyện hóa hết yêu khí trên người, lấy thân thể nàng làm trung tâm, trong phạm vi mười trượng, bùn đất đều biến thành màu đen, tựa như bị nhiễm kịch độc, phát ra thanh âm “xèo xèo”.
Sở dĩ bùn đất biến thành màu đen, đó là bởi vì Vạn Âm Tiên Hậu đã bức toàn bộ yêu khí trong cơ thể ra ngoài, dung nhập vào mặt đất.
Bùn đất trong phạm vi mười trượng đều triệt để biến thành một mảnh yêu địa, nhiễm phải yêu độc cường đại. Một khi tu sĩ nhân loại trúng phải yêu độc này, thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Sau khi Vạn Âm Tiên Hậu bức yêu độc ra khỏi cơ thể, sắc mặt cũng khôi phục lại một chút, liền đi ra hỏi khu vực bị nhiễm yêu độc kia.
Ninh Tiểu Xuyên lập tức chạy tới, lấy một viên Lục Chuyển Hoàn Dương đan đưa cho Vạn Âm Tiên Hậu, nói:
- Tiền bối, các ngươi liên thủ với nhau mà cũng không thể trấn áp được Thiên Mộng Yêu Hoàng ư?
Vạn Âm Tiên Hậu tiếp nhận lấy Lục Chuyển Hoàn Dương đan, sau khi ăn vào, điều tức trong chốc lát mới từ từ mở mắt, nói:
- Tại sao các ngươi còn chưa rời đi? Nơi này không phải là nơi mà các ngươi có thể nán lại đâu.
Sau đó, ánh mắt của nàng chợt thay đổi, khí thế trên người dần lắng xuống, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa, tựa như đột nhiên biến thành một người khác.
Nàng nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, muội muội của ta đâu?
Ninh Tiểu Xuyên biết rõ, chủ nhân của cái thân thể này hiện tại, chính là Nhiếp Lan Tâm, còn Vạn Âm Tiên Hậu thì đã chìm vào ngủ say rồi.
- Lan Chi được ta đưa tới một nơi an toàn rồi, ngươi cứ yên tâm.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Nhiếp Lan Tâm thoáng nhíu mày, nói:
- Chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này, bây giờ đi thôi.
- Chẳng lẽ ngay cả bốn đại cường giả các ngươi cũng không trấn áp nổi Thiên Mộng Yêu Hoàng?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi.
Nhiếp Lan Tâm nói:
- Ngươi quá coi thường ý niệm của Thứ Thần rồi, cho dù bọn họ có thể trấn áp được một tia ý niệm trong đầu Thiên Mộng Yêu Hoàng thì Thiên Mộng Yêu Hoàng vẫn còn tia ý niệm thứ hai, thứ ba… Bất luận đánh như thế nào thì chúng ta cũng sẽ thua không thể nghi ngờ. Bây giờ, chỉ có thể tận lực ngăn cản ý niệm của Thiên Mộng Yêu Hoàng, để những tu sĩ nhân loại khác có thể đi làm những chuyện khác.
- Có ý gì?
Ninh Tiểu Xuyên không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Nhiếp Lan Tâm nói:
- Quang Minh Thánh Thổ chỉ là một miếng mồi nhử, mục đích là dẫn dụ Thiên Mộng Yêu Hoàng tới nơi này. Còn cường giả của tất cả các đại Thánh Thổ đều đã đến Đại Mộng Trạch, muốn xô đổ tòa tế đàn xương trắng tại Đại Mộng Trạch, cướp đoạn Võ Đạo Tâm Cung của Tử Kim Hoàng Chủ, trận chiến ở đó mới là trận chiến mấu chốt.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Thì ra tu sĩ Nhân tộc đã sớm có dự mưu, tu sĩ Thánh Thổ tại Bắc Cương tụ hội, cũng chỉ là miếng mồi nhử Thiên Mộng Yêu Hoàng tới, khó trách chỉ có nhân kiệt thế hệ trẻ tham dự, còn cường giả thế hệ trước, e rằng đã tiến đến Đại Mộng Trạch rồi.
- Một khi tòa tế đàn xương trắng tại Đại Mộng Trạch sụp đổ, toàn bộ tâm huyết của Thiên Mộng Yêu Hoàng đều sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. Việc đúc luyện chân thân Thứ Thần cũng sẽ phải bắt đầu lại từ đầu.
- Nếu như có thể đoạt lại Võ Đạo Tâm Cung của Tử Kim Hoàng Chủ, mang đến Táng Thần Sơn, nói không chừng còn có thể phục sinh cho Tử Kim Hoàng Chủ.
Nhiếp Lan Tâm nói:
- Vạn Âm Tiên Hậu đã giao Thiên Đế Nhận cho Đàn Càn đại sư rồi, sau này ngươi tự lấy lại đi.
- Cái gì? Giao Thiên Đế Nhận cho Đàn Càn hòa thượng?
Ninh Tiểu Xuyên lập tức biến sắc.
Trời đất…
Bảo vật vào tay Đàn Càn hòa thượng, còn có thể thu về được sao?
Thế nhưng, để kiềm chế Thiên Mộng Yêu Hoàng thì bây giờ cũng chỉ có thể giao Thiên Đế Nhận cho Đàn Càn hòa thượng, bởi vì chỉ khi phát huy được lực lượng Chí Tôn Hoàng Khí, mới có thể có đủ lực lượng đánh một trận với Thiên Mộng Yêu Hoàng.
- Bây giờ chúng ta nhất định phải rời khỏi đây ngay!
Sau khi Nhiếp Lan Tâm ăn Lục Chuyển Hoàn Dương đan vào, thương thế gần như đã khỏi hẳn, thế nhưng tu vi của nàng lại không cường đại như Vạn Âm Tiên Hậu, không có khả năng lưu lại chỗ này, vì vậy nhất định phải cấp tốc rời đi ngay.
Hiện nay Quang Minh Thánh Thổ quá nguy hiểm, chỉ tùy tiện một đạo lực lượng Chí Tôn Hoàng Khí rơi xuống, cũng có thể hủy diệt mấy trăm dặm lãnh thổ, mà một khi rơi xuống đỉnh đầu bọn họ, thì chẳng khác gì tai họa ngập đầu.
- Còn muốn đi? E rằng không dễ đâu.
Phệ Thần Lão Thử từ dưới đất chui lên.
Nó đưa móng vuốt mài lên răng, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Ninh Tiểu Xuyên.
Phành...
Phành...
…
Mười một đầu Phệ Thần Thử khác cũng từ dưới đất chui lên, bày ra thế trận hình quạt, bao vây đám người Ninh Tiểu Xuyên lại, tất cả đều đứng sau Phệ Thần Lão Thử, dùng ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn đám người Ninh Tiểu Xuyên.
Mười một đầu Phệ Thần Thử này đều là cường giả của Phệ Thần Thử nhất tộc, tu vi thấp nhất cũng là Thiên Nhân cảnh tầng thứ sáu, cường giả mạnh nhất thậm chí đạt tới Thiên Nhân cảnh tầng thứ chín.
Trong miệng mười một đầu Phệ Thần Thử phát ra tiếng kêu “rít rít”, không lâu sau, dưới lòng đất liền xuất hiện một cái hố lớn, chuột béo đông nghịt từ dưới lòng đất chui lên.
Không chỉ có Phệ Thần Thử, còn có Địa Tinh Thử, Hỏa Thử, Thạch Thử, Điện Thử, Ngọc Thử,… quả thực giống như phát sinh đại họa chuột, khắp nơi đều là Yêu thử.
Rít rít…
Hình thể lớn nhất là Thạch Thử, cao tới bảy mét, tựa như một con voi không vòi.
Hình thể nhỏ nhất là Điện Thử, chỉ bằng đầu ngón cái, thế nhưng tốc độ lại cực nhanh, giống như một điểm sáng bay tới bay lui sát mặt đất, khiến người khác khó lòng mà phòng bị.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Phệ Thần Lão Thử, ngươi rốt cuộc có chịu buông tay không?
Phệ Thần Lão Thử cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi giết cháu ta, chẳng lẽ lão phu không nên tìm ngươi báo thù?
- Đầu ngươi có bệnh à? Phệ Thần Tiểu Thử ăn Vương phẩm Nhân cấp đan nên mới bạo thể, có liên quan gì đến ta chứ?
Ninh Tiểu Xuyên chửi một câu.
Khuôn mặt Phệ Thần Lão Thử trở nên dữ tợn, gằn giọng nói:
- Được rồi! Lão phu cũng không thèm tính toán với ngươi chuyện này, chỉ cần ngươi giao ra nửa kiện Chí Tôn Vương Khí kia thì lão phu sẽ thả cho các ngươi rời đi! Ngươi thấy thế nào?
- Vậy nếu không đưa cho ngươi thì sao?
Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên cũng trở nên lạnh lẽo.
Phệ Thần Lão Thử cười lạnh đáp:
- Thật là nực cười, ngươi cho rằng chỉ bằng vào mấy tiểu oa nhi các ngươi là có thể làm đối thủ của một vị Yêu Vương sao? Đợi sau khi lão phu chém chết các ngươi thì nửa kiện Chí Tôn Vương Khí kia cũng sẽ trở thành đồ vật của lão phu.
Tu vi của Phệ Thần Lão Thử quả thực khủng bố, đã đạt tới cảnh giới Chân Nhân, khiến cho Cửu Thiên Tôn Giả chỉ có thể ngước nhìn.
Thế nhưng, nó muốn Ninh Tiểu Xuyên giao ra Tinh La Kích thì quả thật là chuyện không có khả năng.
Huống chi, Ninh Tiểu Xuyên biết rõ, cho dù có thật sự giao Tinh La Kích cho nó thì nó cũng sẽ không buông tha cho đám người Ninh Tiểu Xuyên.