Cậu ta không thua thì ai thua? Hả?
Nói thật cho cậu biết chiêu thức hai bộ kiếm pháp của sư môn so với Võ Kiếm, còn cao hơn cả một bậc, nếu như ngay từ đầu cậu không có khinh thường đối thủ, thì chí ít cũng phải biết dùng đầu óc một chút, lấy Đại Nhật Như Lôi Kiếm và Lưu Tinh Che Thiên Kiếm, hai loại kiếm pháp một cứng một mềm đối vũ khí của Võ Kiếm, chỉ cần hai chiêu kiếm của Võ Kiếm chuẩn bị đánh bại.
Nhưng còn cậu thì sao? Bày đặt không cần chú ý thì chắc chắn là sẽ phải đi nhặt tiền đồng, đúng là để cho một sư phụ như tôi có thêm kiến thức.”
Dương Bách Xuyên trào phúng châm chọc Độc Cô Hối một lúc sau đó mới thu súng răn dạy, nhìn thấy Độc Cô Hối đã cúi đầu đến lồng ngực, lúc này mới dừng lại, nhưng ngữ khí vẫn lạnh như trước nói: “Lần này sau khi trở về đi bế quan tự kiểm điểm cho tôi, chưa được ba tháng thì không được xuất quan, có biết không?”
Thật ra trong lòng Dương Bách Xuyên vô cùng rõ ràng, Độc Cô Hối đều không kém chút nào, nhưng nguyên nhân phần lớn anh ấy thất bại thực sự là trong tay Võ Kiếm có linh khí, cùng với cả sự trợ giúp của bí pháp tinh huyết của Võ Kiếm, mới có thể thua, nếu không lúc trước hai người so chiêu, Võ Kiếm sẽ không thể thắng dễ dàng.
Có thể biết được thực lực của Võ Kiếm và Độc Cô Hối đều sàn sàn như nhau.
Nhưng Độc Cô Hối thực sự quá kiêu ngạo, sự kiêu ngạo này sẽ khiến cho anh ấy chịu thiệt thòi lớn ngày sau, cho nên trước khi Dương Bách Xuyên phát hiện trong đại đao Võ Kiếm có dị thường, thì anh cố ý kéo dài một chút thời gian, chính là muốn cho Độc Cô Hối cảm nhận được một chút nguy hiểm, cho anh ấy một giáo huấn khắc sâu.
Để cho anh ấy biết đạo lý núi cao còn có núi cao hơn, hơn nữa cũng không có chút khách sáo nào răn dạy, Dương Bách Xuyên tin anh ấy sẽ nghe, đối với tương lai anh cũng có chỗ tốt lớn lao, nếu như tính cách Độc Cô Hối có thể mài giũa xuống, con đường học kiếm trong tương lai đương nhiên sẽ ngay thẳng.
Còn Độc Cô Hối thì sao?
Bị Dương Bách Xuyên không chút khách khí nào răn dạy từng câu, từng chữ như đánh vào trong lòng, từ nhỏ tính cách của anh ấy không sợ trời không sợ đất, chưa từng bị người ta răn dạy như thế này, Dương Bách Xuyên là người đầu tiên.
Nhưng đối mặt với Dương Bách Xuyên, anh ấy không dám tức giận, hơn nữa còn có hơi sợ hãi anh, thật ra Độc Cô Hối biết tuổi tác của Dương Bách Xuyên bằng anh ấy, vốn dĩ không có e sợ.
Nhưng vào lúc Bách Xuyên tức giận mắng người, toàn thân như có một khí thế vô hình, để cho anh ấy cảm thấy vô cùng áp lực, cũng hiểu được sư phụ nói không có sai.
Hơn nữa đây là lần đầu tiên từ khi lớn anh ấy thất bại như vậy, trong lòng trái ngược lại vô cùng lớn, anh ấy càng không dám phản bác.
Sau khi nghe Dương Bách Xuyên nói một câu ‘Thân là một sư phụ như tôi', Độc Cô Hối thật sự sợ, anh ấy và Vương Tông Nhân bái sư, chỉ là miệng đồng ý ghi tên sư phụ, còn chưa chân chính thực hiện lễ bái sư, thì ở giới võ cổ không được phép.
Một câu thân là sư phụ đi ra, Độc Cô Hối vô cùng sợ hãi, không ngờ Dương Bách Xuyên sẽ nói một câu như này, từ nay về sau cậu không còn là đồ đệ của tôi nữa, dọa đến gần chết.
Cũng may câu cuối cùng là trở về bế quan trong ba tháng tự kiểm điểm, để cho Độc Cô Hối thở dài một hơi, điều này chứng tỏ sư phụ không buông tha cho anh ấy, liên tục gật đầu như gà con mổ thóc nói: “Đệ tử biết sai, trở về sẽ bế quan, mong sư phụ tha thứ.”
“Hừ, còn đứng ngây ngốc ở đây sao, đồ chơi ngu xuẩn, nhìn cậu liền tức giận, cũng chưa mọc đủ lông đủ cánh mà tâm khí đã cao đến muốn lên trời ~” Dương Bách Xuyên hừ lạnh mắng Độc Cô Hối.